Lãnh Tâm Nhiên mở to đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn bốn phía xung quanh. Bộ dáng nhàn nhã của cô không hề giống như tới dự tiệc, ngược lại giống như đi du lịch giải sầu. Những người xuất hiện trong bữa tiệc này, không ai là không có giá trị con người lên tới hàng triệu, tại cái nơi mà quần hùng tranh bá thế này, vẻ nhàn nhã, lạnh nhạt của cô trở nên vô cùng nổi bật.
Lúc vừa bắt đầu, thấy Thẩm Quân xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều dừng hết trên người Thẩm Quân, căn bản không đế ý đến cánh tay cô gái đang quàng tay Thẩm Quân. Nhưng mà, lúc này đây, nhìn cảnh tượng cô gái thong dong đánh giá chung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo không chút biểu cảm, khí chất lạnh lùng khiến cho những người hiểu biết sâu rộng đều âm thầm đề phòng.
Cô gái này không bình thường!
Những người có mắt nhìn, trong đầu đều hiện ra ý niệm như thế!
Càng đánh giá, ánh mắt của họ lại càng trở nên phức tạp.
Thẩm Quân không dễ chọc, vậy cô gái bên cạnh anh ta là ai chứ? Sao chưa từng nghe nói thế gia nào có một thiên kim tiểu thư như thế chứ?
Đối với chuyện trong lúc bất tri bất giác trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, Lãnh Tâm Nhiên hoàn toàn không để tâm. Chỉ cần không cản trở cô làm chuyện của mình, vậy thì muốn nhìn cứ nhìn, dù sao cũng không mất cọng tóc nào. Đương nhiên, cô đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như thế cũng là do hiện tại tâm tình của cô không tệ.
Thẩm Quân không biết vì sao Lãnh Tâm Nhiên lại đồng ý tham gia bữa tiệc này, nhưng mà, anh vẫn làm tốt bổn phận của một cấp dưới, dùng ánh mắt giới thiệu những nhân vật tai to mặt lớn cho Lãnh Tâm Nhiên.
"Tâm Nhiên, bên tay phải cô khoảng năm mươi thước là Lý Thụy Hoa, năm nay bốn mươi tuổi, giá trị con người đại khái khoảng triệu, là ông trùm của ngành ăn uống." Lãnh Tâm Nhiên nhìn theo hướng Thẩm Quân chỉ, xuyên qua đám người ồn ào hỗn loạn, tìm được người đang đứng quay lưng về phía mình trò chuyện với người khác. Là Lý Thụy Hoa sao?
Yên lặng ghi nhớ cái tên này, Lãnh Tâm Nhiên không nói gì, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
"Người đang nói chuyện với ông ta, mặc vest sọc là Vương Lân, nhân viên mới từ hải ngoại trở về, đang làm dưới trướng tập đoàn Vương thị, rất có triển vọng trong ngành truyền thông."
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Thẩm Quân đã giới thiệu cho cô được bảy tám người rồi.
"Đúng rồi, Tâm Nhiên..."
Đột nhên ánh mắt Thẩm Quân khóa chặt vào một góc, theo bản năng thấp giọng nói với Lãnh Tâm Nhiên: "Người đang đi về phía chúng ta là Âu Dương Vũ, dưới danh nghĩ của anh ta có mấy công ty đã lên sàn, nhưng thân phận của anh ta rất thần bí, quan trọng nhất là, trước mắt tôi biết anh ta là một trong những thành viên của hội Thương Minh."
Nghe nói thế, Lãnh Tâm Nhiên lập tức chú ý người đi tới. Tầm mắt của cô dừng lại trên người một người đàn ông khoảng hai, ba mươi tuổi. Mặc vest màu xám, tóc ngắn nhuộm nâu, trên lỗ tai còn đeo khuyên kim cương màu xanh, nhìn tổng thể khuôn mặt thì có vẻ như anh ta có huyết thống ngoại quốc, là con lai. Bây giờ cô vô cùng có hứng thú với người của hội Thương Minh.
Không biết là do ảo giác hay do thế nào, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy ánh mắt của đối phương dừng lại trên người mình một lát rồi mới dời.
"Lãnh tiểu thư, đã lâu không gặp." Ngay khi Lãnh Tâm Nhiên còn đang ngẩn người, đột nhiên một giọng nam không tính là quen thuộc từ bên cạnh truyền tới.
Cảm nhận được cơ thể Thẩm Quân đột nhiên cứng ngắc, Lãnh Tâm Nhiên mới ngẩng đầu nhìn lại, đến khi nhìn rõ người đến, con ngươi đen nhánh lóe lên: "Xin chào."
Đường Kiến - bang chủ Huyết Ưng, lại xuất hiện ở đây, quả thật là chuyện ngoài dự đoán của cô. Căn cứ vào tư liệu cô có, gần đây Đường Kiến bận rộn nhiều chuyện, lẽ ra phải đang gấp gáp xử lý những chuyện phát sinh đột biến để tránh phải giải tán Huyết Ưng mới đúng chứ. Sao lại rảnh rang mà chạy tới đây?
Nhưng mà, khi nhìn thấy trong ánh mắt u tối và cả giữa trán đều hằn lên vẻ mệt mỏi thì Lãnh Tâm Nhiên mới cong môi một cái. Xem ra, tư liệu không sai, chỉ là trong thời khắc mấu chốt thế này mà Đường Kiến còn xuất hiện ở đây, chắc chắn là có chuyện quan trọng.
Đường Kiến không biết vì sao mỗi lần nhìn sâu vào cặp mắt đen kia thì hắn luôn cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Cảm giác này khiến người luôn xem mạng quan trọng hơn tất cả như hắn cảm thấy rất khó chịu. Nhưng mà, trong hoàn cảnh này, hắn vẫn phải cố nuốt sự khó chịu và thù hận xuống, mỉm cười nói: "Mấy ngày không gặp, Lãnh tiểu thư càng ngày càng đẹp."
Dựa theo những manh mối hắn có, cô gái này tuyệt đối có quan hệ với những chuyện lớn nhỏ không ngừng xảy ra trong bang dạo gần đây. Lãnh Tâm Nhiên cũng không phản bác, chỉ lạnh lùng đáp lại: "Cảm ơn."
"Gì? là cô!"
Không khí xấu hổ đột nhiên bị một tiếng thét kinh hãi phá tan, Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên mới phát hiện bên cạnh Đường Kiến có một cô gái trang điểm xinh đẹp đang đứng. Chỉ do cô vốn không có thiện cảm gì với Đường Kiến nên cũng xem nhẹ luôn cả người đứng bên cạnh hắn.
Nhìn cô gái kia đang trừng mắt há miệng khiến cho khuôn mặt biến dạng, Lãnh Tâm Nhiên hờ hững, không hiểu nổi sao người này lại nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái đến thế.
"Cô không nhớ rõ tôi sao? Tiên sinh, đây chính là kẻ thù mà em nói với anh."
Cô gái kéo ống tay áo Đường Kiến, nũng nịu nói.
Cô không nghĩ tới, người hại mình mất việc, phải chịu sự khinh khi cười nhạo của mọi người lại xuất hiện ở đây. Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp! Đương nhiên, nếu không nhờ chuyện đó, cô cũng không được bám lên người của người đàn ông độc thân hoàng kim này rồi. Cuộc sống bây giờ thoải mái hơn trước kia nhiều: ăn ngon, mặc đẹp, ở sướng, tất cả đều dùng hàng hiệu, cuộc sống xa hoa khiến cô vui đến quên trời quên đất.
Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc quét mắt nhìn cô gái kia một cái, vốn đã không muốn nói chuyện với Đường Kiến, giờ thì ngay cả một giây cũng không muốn nán lại, ngay cả chào hỏi cũng lười, trực tiếp kéo Thẩm Quân xoay người bỏ đi.
"Tiên sinh, cô ta..."
Không dám tin nhìn cô gái không thèm nể mặt tiên sinh mà xoay người đi mất kia, cô gái trừng lớn mắt, tức giận đến run rẩy. Hiện giờ, hắn chính là kim chủ của mình, bất kính với hắn chính là vung bạt tay vào mặt mình. Cảm giác cùng vinh cùng nhục khiến khuôn mặt vốn đã biến dạng của cô gái càng trở nên dự tợn.
Trong lòng Đường Kiến cũng bốc lửa. Tuy rằng những người tai to mặt lớn xuất hiện trong bữa tiệc này không phải là người hắn có thể đắc tội, nhưng mà chỉ một con nhóc mà dám leo lên đầu mình như vậy, đây là sỉ nhục trong sỉ nhục!
Nhưng mà, tức thì tức, hắn còn chưa ngốc đến mức bày hết suy nghĩ trong lòng ra trước mặt công chúng. Thương trường như chiến trường, ở đây, chỉ một sai lầm nho nhỏ cũng có thể mang đến tai họa ngập đầu không thể chuyển mình.
"Em biết cô ta? Sao em lại đắc tội với cô ta thế?"
Nhớ tới những lời cô ta vừa nói, cảm thấy có thể dời đầu mối sang hướng khác, thấp giọng hỏi.
Cô gái này nào dám không nghe lời, vội vàng kể lại chuyện một năm trước. Đương nhiên, trong lời nói sẽ tràn đầy những từ ngữ chủ quan, thí dụ như nói lúc đó mình vô tội cỡ nào, khách khí cỡ nào, lễ phép cỡ nào, mà đối phương lại ngang ngược, không phân rõ phái trái, ý thế hiếp người gì gì đó.
Chỉ có thể nói là cô ta thật sự gặp may, lời nói lệch hướng sự thật nghiêm trọng của cô ta khiến cho tâm tình vốn không vui vì Lãnh Tâm Nhiên của Đường Kiến trở nên rất tốt, thậm chỉ còn bình luận vài câu thể hiện sự đồng tình: "Cô ta luôn như thế, ỷ mình có chút hậu trường thì làm xằng làm bậy."
"Tiên sinh, cô ta rốt cuộc là ai vậy? Sao nhìn thế nào cũng không giống người có hậu trường?"
Thấy vẻ mặt Đường Kiến trở nên thoải mái không ít, cô gái ngẩng đầu lên, dè dặt hỏi.
"Cô ta tên Lãnh Tâm Nhiên. Còn những chuyện khác, không tới phiên em quản."
Đường Kiến trầm mặt xuống, cô gái sợ tới mức không dám phát ra tiếng động nào.
Những người Thẩm Quân biết đều là thương nhân có tiếng khắp cả nước, như Đường Kiến vậy, tuy rằng trên danh nghĩa có mấy công ty nhưng trong mắt Thẩm Quân lại chỉ như một vai phụ chẳng ra gì, cho nên căn bản anh không hề biết. Thấy Đường Kiến sau khi nói chuyện với người đàn ông nhìn có vẻ tàn bạo kia xong thì như có tâm sự, Thẩm Quân do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng: "Tâm Nhiên, vừa nãy là ai thế?"
"Đường Kiến, bang chú Huyết Ưng. Cũng xem như là người trong hắc đạo, nhưng chỉ là vai phụ, anh không cần quan tâm."
Lãnh Tâm Nhiên lạnh mặt nói.
Nếu Đường Kiến ở bên cạnh nghe được câu đánh giá của Lãnh Tâm Nhiên về hắn, chắc sẽ tức đến hộc máu. d✧đ❉l✧q❉đ Vai phụ? Vai phụ? Đường Kiến hắn lại là một vai phụ không đáng nhắc tới? Dùng từ ngữ đầy vẻ khinh miệt như thế để hình dung khiến hắn tức điên.
"À."
Thẩm Quân gật đầu, không hỏi thêm.
Anh biết Lãnh Tâm Nhiên đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng chi tiết cụ thể thế nào thì anh lại không biết.
"Thì ra là cô ta!"
Ngay khi Thẩm Quân đang lo lắng Lãnh Tâm Nhiên không ổn, định vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện với người bên cạnh thì đột nhiên Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi đen láy sáng trong, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Thẩm Quân không hiểu ra sao, nghi hoặc cau mày.
Lãnh Tâm Nhiên cười khẽ lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là chợt nhớ ra cô gái lúc nãy là ai thôi. Thực trùng hợp, không nghĩ tới chỉ gặp có một lần thôi mà cũng có thể gặp lại ở đây."
Lúc thấy cô gái đứng bên cạnh Đường Kiến kia cô đã thấy kỳ quái, rõ ràng là mới gặp lần đầu, nhưng biểu hiện của cô ta lại như kẻ thù không đội trời chung. May mà giờ cô đã nhớ lại được, thì ra là cô ta, cô gái ở quầy lễ tân đắc tội với mình khi mình đến Long Hồn lần đầu tiên.
Mục đích Lãnh Tâm Nhiên tới tham gia bữa tiệc hôm nay là để gặp "công tử" của hội Thương Minh, người đàn ông có khí chất tương tự với Á Á kia, nhưng mãi đến khi bữa tiệc qua được một nửa, người kia vẫn không xuất hiện. Thời gian trôi qua, tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên cũng dần chuyển thành phiền chán. Cuối cùng, Thẩm Quân thấy cô không còn nhẫn nại được nữa, kêu cô lên lầu nghỉ ngơi, nói rằng nếu lát nữa người nọ đến sẽ báo cô biết.
Thật không thích đến những chỗ mà tất cả mọi người đều dùng lớp mặt nạ dối trá để trò chuyện, Lãnh Tâm Nhiên nghĩ nghĩ rồi gật đầu, sau đó đi lên lầu theo hướng dẫn của phục vụ. Lãnh Tâm Nhiên vừa lên lầu thì có một phục vụ khác bước tới, ghé vào lỗ tai cậu ta nói gì đó, sau đó phục vụ kia cũng lên lầu theo.
So với không khí ồn ào dưới đại sảnh thì phòng nghỉ trên lầu yên tĩnh hơn rất nhiều. Mỗi căn phòng đều có đặt ghế sofa và giường nằm, Lãnh Tâm Nhiên ngồi xuống ghế sofa, nói cảm ơn với phục vụ đã dẫn đường. Phục vụ nhẹ nhàng đóng cửa lại, chỉ chốc lát căn phòng đã chỉ còn lại một mình Lãnh Tâm Nhiên.
Không gian yên tĩnh khiến cho tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên dần được thả lỏng, dần dần, tâm trạng phiền chán cũng được giải tỏa, Lãnh Tâm Nhiên dựa người vào ghế sofa, ngửa đầu ngẩn người.
"Cộc cộc."
Tiếng đập cửa vang lên. Sau khi được cho phép, một phục vụ đi đến bên bàn, trên tay bưng một khay đồ ăn và nước uống.
"Xin hỏi tiểu thư muốn uống loại nào?"
Phục vụ thấy cô gái thanh lệ tuyệt sắc đang ngồ trên sofa thì lắp bắp kinh hãi, nhưng vẫn cúi đầu, khách khí hỏi.
Chọn đại một ly soda kêu cậu ta đặt lên bàn, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục chìm đắm trong mạch suy nghĩ của mình. Trong phòng nghỉ có mở điều hòa, rất ấm, nhưng một lúc sau đã thấy khát khô cổ. Vừa khéo ban nãy phục vụ có đưa tới một ly soda để giải khát.
Cắn ống hút chậm rãi uống soda, Lãnh Tâm Nhiên nghĩ xem đến lúc nhìn thấy anh ta thì nên nói gì trước. Chẳng lẽ trực tiếp xông lên nói mình là Lãnh Tâm Nhiên? Vậy thì quá đường đột rồi. Nếu không thì phải nói thế nào chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, đợi đến khi uống hết cả ly soda, Lãnh Tâm Nhiên bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy nhẹ vào. Đợi đến khi phát hiện người đang ngồi dựa vào sofa có vẻ như đang ngủ, mới nhẹ tay nhẹ chân đi đến.
Nhìn cô gái đang nhắm mắt ngủ say càng xinh đẹp động lòng người, trong đáy mắt của người kia phát ra tia sáng u tối, nhưng hắn không lập tức hành động mà lẳng lặng đứng đó, xác định xem có phải đối phương đã ngủ thật hay không.
Mấy phút đồng hồ sau, cô gái vẫn không có phản ứng gì, người tới mới xác định chắc chắn, sau đó động tác bắt đầu không kiêng nể gì.
Khi phát hiện mình mệt mỏi rã rời thì Lãnh Tâm Nhiên biết ly soda này có vấn đề, chỉ là đã muộn, cô đành phải nương theo cơn buồn ngủ quái dị này mà nhắm chặt hai mắt, sau đó ý thức hoàn toàn mơ hồ.
Đợi đến khi cô khôi phục được chút ý thức, thì cảm giác được quanh mình có gì đó rất khác lạ. Không chỉ là cơ thể trở nên rất nặng, mà còn cảm giác được bên cạnh còn có hơi thở rất khó chịu, quan trọng nhất là khi cô chủ động cử động cơ thể thì phát hiện tay chân mình đã bị cố định, không nhúc nhích được.
Tình cảnh này quả thật có chút xa lạ với người luôn cao cao tại thượng như Lãnh Tâm Nhiên. cô cố gắng mở to hai mắt, nhưng mí mắt lại như đeo chì, cho dù ý thức đã khôi phục một chút nhưng vẫn không có chút sức lực nào, căn bản không thể làm gì.
“không nghĩ tới lúc ngủ cô lại đẹp như vậy, xem ra tôi đã nhặt được một bảo vật rồi.”
một giọng nói dâm tà vang lên.
Ý thức vẫn chưa rõ ràng, Lãnh Tâm Nhiên chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen, suy nghĩ hồi lâu mới tìm được chút manh mối. Giọng nói này không phải của bang chủ Huyết Ưng - Đường Kiến hay sao? Sao hắn lại ở đây? Chẳng lẽ hơi thở mà mình cảm giác được là của hắn? Xem ra, phục vụ kia đã bị hắn sai bỏ thuốc vào soda của mình.
Đoán được đối phương là ai, Lãnh Tâm Nhiên bức thiết muốn lấy lại sức lực của mình, loại cảm giác bị người khác khống chế thế này khiến cô thấy không tự nhiên chút nào. Tuy rằng không mở mắt, nhưng cô cảm giác được tay chân của mình đều đã bị người khác trói chặt, hiện giờ, cả người mình hẳn là đang nằm trên giường.
Bên này Lãnh Tâm Nhiên đang cố khôi phục sức lực, còn bên kia thì Đường Kiến lại đang nhìn chằm chằm cô gái trên giường bằng ánh mắt si mê. Bình thường Lãnh Tâm Nhiên luôn lạnh lùng như núi băng nên hắn không để ý, giờ đây, khi cô không còn sức chống đỡ mà nằm đó, cánh môi đỏ bừng hơi cong lên, làn da trắng mịn như sữa, khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết, lại thêm dáng người tuy nhỏ bé, nhỏ bé nhưng lại nóng bỏng, thướt tha, trong nháy mắt đã miễu sát (giết người ngay tức khắc) người thích gái đẹp như Đường Kiến.
“Thấy cô bình thường chẳng khác gì đứa lỗ mãng, dáng người lại đẹp như vậy, thật sự là khiến người ta kinh ngạc.”
Nhìn đống quần áo hỗn độn trên giường, lại nhìn làn da trắng nõn như ngọc lúc ẩn lúc hiện làm tăng thêm vài phần mê hoặc của cô gái, Đường Kiến chỉ cảm thấy trên người như bốc hỏa, hô hấp cũng ngày càng nặng nề. Nhịn không được, hắn liền cúi đầu vuốt ve cơ thể trắng mịn như tuyết này.
Cảm giác được xúc giác trơn mềm từ đầu ngón tay truyền đến, Đường Kiến không nhịn được nữa, hai bàn tay to đều đưa lên sờ loạn, bắt đầu vuốt ve thân thể thuần khiết kia.
“Yên tâm, chỉ cần cô trở thành người của tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
Lúc trước Đường Kiến còn muốn nghiền xương Lãnh Tâm Nhiên thành tro, nhưng mà hiện tại, khi nhìn thấy vẽ khêu gợi của báu vật này, hắn lại thấy tiếc. Rốt cuộc hắn cũng hiểu được vì sao tên Gia Đằng của nước N kia lại chung tình với cô như thế.
“thật sự là một tiểu yêu tinh mà.”
Nghe tiếng thở gấp thô ráp, cảm giác được bàn tay xa lạ đang lướt trên người mình, cảm giác ghê tởm trào lên ngực. Vốn là Lãnh Tâm Nhiên còn đang suy nghĩ xem Đường Kiến có ý gì với mình, muốn giết mình hay dùng mình để uy hiếp người khác, lại không nghĩ tới thì ra hắn lại muốn như vậy.
Cơ thể này vẫn còn thuần khiết, ngay cả người kia cũng chưa từng chạm qua. Lãnh Tâm Nhiên vốn thích sạch sẽ, hiện giờ, cả cơ thể không ngừng bị một tên ghê tởm đụng chạm, lại càng cảm thấy khó chịu đến mức hận không thể dùng bàn chải chà sạch những chỗ bị hắn chạm qua.
Dưới cảm xúc phản cảm mãnh liệt vì bị đụng chạm, Lãnh Tâm Nhiên phát hiện mình đã khôi phục được chút sức lực, tuy rằng tay chân vẫn vô lực không thể cử động, nhưng đã có thể mở mắt. Vừa mở mắt đã thấy gương mặt ghê tởm của Đường Kiến đang phóng đại trước mắt. Lãnh Tâm Nhiên hận không thể dùng ánh mắt giết người, trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Cút ngay!”
Giọng nói đột nhiên vang lên khiến Đường Kiến đang chìm đắm trong nữ sắc giật nảy mình, ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt đen đang bốc hỏa kia. Trước kia Đường Kiến vẫn cảm thấy Lãnh Tâm Nhiên có mắt ăn thịt người, nhưng mà lúc này, nhìn đôi mắt đen ánh lên lửa giận màu đỏ, hắn lại thấy máu trong người càng sôi sục.
Có cái gì khiến cho người ta hưng phấn bằng việc chà đạp một người phụ nữ mạnh mẽ chứ?
Nghĩ như vậy, Đường Kiến không thèm để ý đến sự căm tức của Lãnh Tâm Nhiên, trực tiếp hôn lên đôi mắt của cô: “thật xinh đẹp! Tôi không chờ được để chiêm ngưỡng bộ dáng của cô lúc quấn lên người tôi nữa rồi!”
Tuy rằng Lãnh Tâm Nhiên đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm lớn nhỏ, nhưng giống như hiện tại, bị trói chặt tay chân, cả người vô lực bị người khác đè trên giường chà đạp thế này vẫn là lần đầu tiên, Lãnh Tâm Nhiên chỉ cảm thấy ghê tởm không chịu được, lửa giận dâng lên khiến cho đôi mắt đen dần chuyển thành đỏ đậm.
“thật sao? Đợi lát nữa cô sẽ cầu xin tôi đừng buông cô ra.”
Đường Kiến lộ ra nụ cười đắc ý đầy vẻ dâm tà, sau đó, lao thẳng đến hôn lên cánh môi đỏ bừng kia.