Nửa Đời Thanh Tình

chương 109: đau đớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Dận Chân đi, Vân Yên cứ nghĩ đến câu nói đùa muốn có quà sinh nhật của chàng là khuôn mặt lập tức nóng bừng. Thật ra, khi ở trong lâm viên mới nàng đã từng nghĩ tới vấn đề này, thế nhưng chàng không thiếu gì cả, Vân Yên nghĩ một hồi lâu, đành chờ chàng về rồi bàn bạc vậy.

Nàng thu dọn căn phòng, cảm thấy bụng hơi đói thì đến nhà ăn. Hôm nay là sinh nhật của Tứ gia, ngay cả đồ ăn trong nhà ăn cho hạ nhân cũng rất phong phú thịnh soạn. Nàng vô cùng cẩn thận chú ý thái độ của người khác, tất cả đều bình thường, khiến nàng cảm thấy chuyện tối hôm đó chỉ như một giấc mộng. Cho đến khi gặp Thu Hạnh, thấy đồng tử trong mắt nàng ta co lại, ánh mắt sợ sệt, vừa oán giận lại vừa đố kị, nhưng chỉ trong nháy mắt rồi tan biến.

Vân Yên im lặng gẩy hạt cơm, cũng không nhìn nàng ta. Có lẽ, tất cả mọi điều giữa nàng và Dận Chân dù thế nào cũng không tránh khỏi thù hằn ghen ghét ngấm ngầm hay rõ ràng ra mặt của những người phụ nữ trong hậu viện, thù hận đến khi sức cùng lực kiệt. Dận Chân trong thế giới ở Cửu Châu Thanh Yến và Tứ gia của những bà vợ ở Tứ Nghi Đường, giữa lý tưởng và hiện thực luôn xa vời với nhau. Trong Tứ phủ khí thế ngất trời, nhưng nào ai biết đến cảm xúc vui buồn mừng bi.

Vân Yên thu dọn bát đũa, chuẩn bị rời đi. Vừa mới bước đến cửa, một nha hoàn quen mặt bưng bát đũa vội vội vàng vàng đi vào, nhìn thấy Vân Yên thì mau miệng nói:

- Chị Vân Yên, Tứ gia đang ở tiền sảnh, có vẻ uống say rồi, gọi người đến, Tô công công hình như không có ở đó.

Vân Yên ừ một tiếng, trong lòng lại nghĩ quên không dặn chàng uống ít thôi, nhưng ngày hôm nay sao có thể uống ít được.

Nàng tỉnh táo lại, bước chân đã vô thức đi về phía tiền sảnh một đoạn, có thể nhìn thấy ánh đèn sáng rực trong nơi ấy. Nàng muốn tới chăm sóc chàng, mấy năm nay khi chàng say rượu vẫn luôn là Vân Yên chăm sóc, nàng sợ Tiểu Thuận Tử không đủ chu đáo. Hơn nữa, không biết tại sao nhưng trong tiềm thức nàng muốn nhìn thấy chàng, muốn khiến chàng vui vẻ.

Bước chân Vân Yên nhanh hơn, bước vào cánh cửa nơi tiền sảnh rực rỡ ánh đèn. Trong tiền sảnh vẫn đang ồn ào, nô tài hầu hạ ở sảnh nhìn thấy Vân Yên đều đã quen. Nghe tiếng cười đùa náo nhiệt ở tiền sảnh, Vân Yên từ hành lang đi đến chính giữa sảnh, đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt lo âu tìm kiếm bóng hình cao lớn ngồi trên ghế chủ nhà. Ánh mắt vừa chạm được tới, bước chân chầm chậm dừng lại.

Góc mặt tuấn tú của Dận Chân đỏ rực, đôi mắt dập dờn mà sâu xa nhìn người kề bên. Đích phúc tấn Na Lạp thị ngồi bên cạnh đang chạm ly với chàng, khuôn mặt mang theo nét cười nhìn thẳng vào chàng, các hoàng tử đều vỗ tay cười nói. Uống cạn rượu trong ly, Na Lạp thị dường như không thắng nổi men rươu lảo đảo ngả vào lòng Dận Chân, dáng vẻ Dận Chân vô cùng săn sóc nhẹ nhàng vỗ vai nàng ấy, đỡ nàng ngồi lên, rồi gọi người đến. Xung quanh là tiếng nói đùa huyên náo: Tứ ca Tứ tẩu thành thân nhiều năm rồi mà vợ chồng vẫn mặn nồng vậy. Na Lạp thị cúi thấp đầu, khuôn mặt ửng đỏ hạnh phúc.

Ánh mắt Vân Yên chỉ dừng lại trên khuôn mặt Dận Chân mấy giây, rồi rời đi. Nàng không muốn để Dận Chân nhìn thấy mình, xoay người nhẹ nhàng men theo hành lang đi ra ngoài.

Cảm xúc lúc này không ngôn từ nào có thể diễn tả được, dồn nén không nổi mà bộc phát cũng không ra. Giống như trước đây chàng từng hỏi rốt cuộc nàng muốn gì?

Nàng chỉ muốn có thể tìm thấy một con đường sống trong kẽ hở của thời đại này, chỉ muốn đứng phía sau chàng làm một người bàng quan, cho dù phải hầu hạ chàng cả đời. Đây là điều quy nhất nàng có thể kiên trì, nhưng bị chàng từ chối mà không chừa lại đường lui.

Không rời xa không từ bỏ, không thể thiếu được điều này. Đối với chàng, chỉ là một ảo tưởng mà thôi.

Thời gian trôi qua cho đến lúc này, sự chống cự vẫn luôn chôn sâu trong lòng nàng cuối cùng cũng tuôn trào ào ạt, để nàng phải đối mặt với lòng mình. Từ xưa đến nay, sự khác biệt trong quan niệm tình yêu và hôn nhân vẫn khiến nàng trăn trở. Tình cảm được xây dựng trong chế độ năm thê bảy thiếp khiến nàng thật sự không thể chấp nhận nổi, cũng không làm nổi. Không chỉ là thân phận, mà còn là hiện thực, không chỉ vậy, nàng không biết chàng sẽ là gì của nàng. Nàng cũng không biết, nàng là gì trong lòng chàng.

Ở đây quá chật chội, chật chội đến mức khiến nàng ngạt thở.

Vân Yên cô độc quay trở về Tứ Nghi Đường, gió lạnh thổi đến, trong bụng cuộn trào. Nàng vịn vào cây ngô đồng, nôn thốc nôn tháo toàn bộ thức ăn bữa tối nay, nôn đến mức trong bụng trống rỗng chỉ còn lại dịch mật.

Nàng dựa người vào cây ngô đồng, cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhớ đến năm đó trốn sau cây ngô đồng mà bất giấc bật cười, ông trời có lẽ đã sắp xếp cả rồi, nàng trốn được một lúc nhưng không trốn được cả đời, một con người nhỏ bé như nàng mà vẫn bị ép nhảy vào vòng nước xoáy.

Người nàng mềm oặt chống vào cái cây đứng lên, vào chái phòng cầm một cái xẻng nhỏ và thùng nước tới gốc cây, lấp bãi nôn đi. Âm thanh xào xạc ban đêm càng thêm rõ ràng. Khi làm xong cả người nàng đã lấm đầy đất cát, bỗng nhiên rất muốn đi tắm nước nóng.

Khi nàng xách thùng nước nóng từ trong phòng nước đi ra, đầu đã đầy mồ hôi. Nàng cài cửa lại, bắt đầu cởi quần áo, từ áo ngoài cho tới áo trong, cuối cùng là chiếc yếm và tiết khố. Nàng xòe bàn tay nhìn vết sẹo màu hồng dữ tợn nằm ở giữa, rồi lại nhìn vết kiếm trên ngực mình. Xương sườn, cánh tay, lòng bàn tay đều bị dao kiếm đi qua, cả cơ thể nàng là ngàn vết thương trăm vết cắt vỡ tan tành. Quần áo, chính là sự tôn nghiêm cuối cùng của Vân Yên.

Nàng xõa mái tóc dài bước vào thùng tắm, để đầu chìm trong nước, cả cơ thể đều ngập chìm trong đó. Hơi nóng khiến lỗ chân lông dần dần nở to, trong làn nước nóng nàng mới tìm thấy một chút cảm giác an toàn quý giá.

Trong đầu là hình ảnh Dận Chân ôm Na Lạp thị, đan xen với hình ảnh chàng ôm Lý thị, Tống thị, nàng mỹ nhân tuyệt sắc Tử Ngưng đó... trong phủ ngoài phủ, nàng như nhìn thấy như không, có quá nhiều thứ chồng chất lên nhau.

Nàng ngâm mình trong nước nóng rất lâu, rồi ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Trong trí óc trống rỗng, trong tim cũng trống rỗng.

Bên ngoài phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gọi Vân Yên quen thuộc. Tim Vân Yên bất chợt thắt chặt, cơn hoảng hốt và sự đau đớn không biết tên trào dâng trong lục phủ ngũ tạng nàng. Nàng vốn tưởng rằng chàng sẽ không trở về sớm như vậy.

Vân Yên không lên tiếng vịn thùng tắm vội vàng đứng dậy, hai chân mềm oặt chống đỡ cơ thể, suýt nữa trượt ngã. Tiếng gọi Dận Chân đã đến bên cửa, Vân Yên không kịp lau khô người bắt đầu mặc yếm và tiết khố sạch vào, vội vã nói vâng.

Giọng nói nhuốm men say của Dận Chân từ ngoài cửa truyền vào:

- Vân Yên nàng đang tắm sao?

Mái tóc dài ướt nhẹp của Vân Yên rối bù, nàng luống cuống mặc chiếc áo trong màu trắng, nghe thấy chàng đẩy cửa sợ đến mức vội vàng cài nhanh cúc áo.

- Sắp xong rồi ạ, đợt một lát.

Cánh cửa đẩy ra, khuôn mặt tuấn tú nhưng đỏ bừng của Dận Chân thình lình xuất hiện trước mắt Vân Yên, cười nói:

- Chẳng lẽ đây là quà tặng ta?

Cả người Dận Chân tràn ngập mùi rượu, cánh tay nóng rực ôm lấy nàng. Vân Yên mở to mắt nhìn chàng, hóa ra chàng trở về để lấy quà sao? Cơ thể trăm vết thương ngàn vết sẹo của nàng không thể nào là một món quà, thật sự không đáng tiền.

Không có cô gái hiện đại nào sẽ chấp nhận nụ hôn và tiếp xúc, thậm chí là sự chiếm hữu của một người đàn ông vào lúc này. Chàng biến sự từ chối của nàng thành cử chỉ vui đùa, rượu vào động tác có phần mạnh mẽ mất kiểm soát, nhanh chóng đè nàng lên giường, toàn thân nàng đều run rẩy.

Nàng nghe thấy chàng nói bên tai mình:

- Nàng chỉ từng chủ động hôn ta một lần, mà đã khiến ta sắp phát điên. Hôm ta hôn ta lần nữa được không?

Khi đôi môi nồng đượm hơi rượu của chàng hôn xuống, bản thân nàng đã không thể kháng cự. Ngón tay nóng rực theo mép áo đi vào trong, vuốt ve làn da nơi bờ eo mảnh khảnh mịn màng, càng muốn đi lên phía trên nhiều hơn.

- Tứ gia... van xin ngài, tha cho tôi...

Vân Yên không khóc, nàng bám chặt vào cánh tay Dận Chân, giọng nói thay đổi, cả cơ thể đều run lên bần bật.

Dận Chân sững sờ, thở gấp, dường như đã tỉnh rượu hơn. Chàng rút tay ra nhẹ nhàng vỗ lưng nàng:

- Đừng sợ, ta không làm nữa.

Chàng trở lại bình thường, như đã nhận ra sự khác thường của Vân Yên. Men rượu trong người chàng hoàn toàn biến mất, nhấc người lên, ánh mắt do dự không rời khuôn mặt nàng:

- Sao vậy?

Vân Yên níu chặt lấy vạt áo chàng, sắc mặt trắng bệch như tuyết, trong ánh mắt chứa đựng sự đoạn tuyệt. Cuối cùng nàng vẫn không có cách nào đưa bản thân mình vào mối quan hệ tình cảm với chàng, và có lẽ sẽ không bao giờ làm được điều này.

Đôi mày rậm cau vào, chàng híp mắt lại, như đang tìm lại một đoạn kí ức nào đó sau khi tỉnh rượu.

- Khi ta không ở trong phòng đã xảy ra chuyện gì sao? Có người bắt nạt nàng sao?

Vân Yên vội vàng lắc đầu.

Dận Chân nhớ khi Tiểu Thuận Tử dìu chàng về, loáng thoáng nghe thấy y nói, nhìn thấy bóng lưng Vân Yên vội vã rời khỏi tiền sảnh.

- Nàng, đã đến tiền sảnh phải không?

Người trong lòng khẽ run một cái, cắn môi không nói gì. Nhưng Dận Chân nhạy bén lờ mờ hiểu ra.

- Sao đã tới tiền sảnh rồi mà không tìm ta? Nàng...

Sắc mặt Vân Yên bỗng chốc trắng nhợt, nàng không biết phải trả lời chàng ra sao, trong dạ dày lại bắt đầu quặn thắt, hốc mắt dần dân nhòe đi.

- Tứ gia, ngài không hiểu đâu.

Nàng nói đầy khó khăn.

Ánh mắt Dận Chân cứng lại, mờ mịt chỉ trong nháy mắt, sự đau đớn ẩn giấu và sâu sắc bỗng trào dâng trong mắt chàng

- Sao nàng biết ta không hiểu?

Chàng chậm rãi vươn tay ra vén gọn mái tóc dài mới khô một nửa của nàng, ôm chặt nàng vào lòng.

- Bao nhiêu năm rồi, nếu ta không hiểu nàng, thì sao có thể chờ nàng bến ngày hôm nay?

Vân Yên vùi đầu vào lòng Dận Chân, nước mắt nóng hổi thấm ướt vạt áo chàng.

- Tôi thật sự rất biết ơn ngài, nhưng tôi không làm được. Tứ gia nếu như thật sự hiểu tôi, vậy thì, buông tay thôi.

Đây là lần đầu tiên nàng bất chấp địa vị tôn ti, bất chấp chàng có hiểu hay không, dũng cảm lấy cách thể hiện tình cảm ở hiện đại để từ chối chàng. Đau dài không bằng đau ngắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ dằn vặt nhau thêm mà thôi.

Cơ thể Dận Chân chấn động mạnh, dùng sức đỡ nàng lên, đôi mắt đỏ ngầu:

- Nàng thật sự là một tảng băng, ta cứ tưởng rằng đã sưởi ấm được nàng, đến tận bây giờ, nàng lại muốn ta buông tay sao?

Vân Yên mắt ngấn lệ, kiên quyết nói:

- Tứ gia, tôi không phải là gì của ngài. Cũng hi vọng, ngài chỉ là Tứ gia thôi.

Dận Chân không tin nhìn nàng, đốt ngón tay đang nắm chặt bả vai nàng trở nên trắng bệch. Chàng gầm lên, tiếng khàn khàn trầm thấp:

- Lời ta nói nàng nghe xong để đâu hết rồi? Nàng tưởng ta nói chỉ là gió thoảng bên tai thôi sao? Nàng tưởng ta có nhiều thời gian lời ngon tiếng ngọt với phụ nữ vậy sao? Nàng nghĩ ta có mấy quả tim hả?

Vân Yên bị bủa vây trong một tràng trách móc giận dữ, không đầu không đuôi của chàng. Cảm giác hoang vắng như bị khoét rỗng không còn thứ gì lan ra trong đáy lòng nàng, nước mắt rơi xuống như mưa. Nàng không biết phải trả lời chàng lại thế nào.

Nắm đấm Dận Chân bên người nàng dần dần thả lỏng ra, sự ưu thương và giận giữ trong đôi mắt chàng đã không thể kiềm chế nổi, lồng ngực chàng phập phồng thật mạnh, mang theo cả hơi rượu nồng nặc. Dường như chỉ cần mất kiềm chế, chàng sẽ sẩy tay bóp chết nàng.

- Đây là món quà sinh nhật nàng tặng ta sao, quả là rất hay ho! Ta rất muốn moi trái tim nàng ra để xem, xem có nó phải làm từ sắt đá hay không.

Chàng đau đớn lạnh lùng thốt ra câu này, nhanh chóng đứng lên đạp cửa ra, cánh cửa kêu lên một tiếng lớn, vang vọng không dứt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio