Dận Chân đặt Vân Yên vào giữa chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn ở noãn các phía đông, mái tóc dài của nàng xõa tung như một đóa hoa nở rộ trong đêm tối. Chiếc giường rộng lớn càng làm nổi bật lên cơ thể nhỏ bé của nàng, chiếm không hết một phần năm chiếc giường. Chàng phủ phục lên người nàng, hơi thở đàn ông hòa lẫn với men rượu, trong đôi mắt u tối là dục vọng đang cuộn trào.
Chàng vừa say đắm hôn nàng, vừa cầm tay nàng dẫn dắt nàng cởi áo cho mình, đưa bàn tay nhỏ bé của nàng tới áo trong, ngón tay Vân Yên có thể cảm nhận được sự nóng bỏng và nhẵn nhụi của da thịt dưới lớp áo mềm mại. Từng đường nét cơ bắp đều cường tráng và rắn rỏi, những nơi lòng bàn tay nàng đi qua đều đang run lên và tỉnh lại, khi đầu ngón tay lướt qua hai điểm trên bộ ngực rắn chắc, cổ họng chàng bật ra tiếng thở gấp khàn khàn trầm thấp, ngân nga trong đầu không ngừng nghỉ.
Nét mặt chuếnh choáng say của Dận Chân vô cùng gợi cảm phóng túng, khiến nàng vừa sợ vừa hồi hộp.
Cả người Vân Yên đều đang run rẩy, nụ hôn chàng càng lúc càng sâu. Khi lòng bàn tay bị chàng kéo đến chạm lên làn da rắn chắc ấy, Vân Yên mơ màng cảm nhận được tay mình chạm đến sự nóng bỏng cứng rắn, một thứ nóng rẫy đang kích động đập mạnh mẽ, làm Vân Yên giật mình rụt tay lại, khuôn mặt đỏ bừng, vừa sợ hãi vừa lúng túng đánh chàng. Dận Chân cười trầm thấp một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên kéo màn xuống.
Dù đã thành thân hơn một tháng, trừ sau lần động phòng đầy kích thích, cả người Vân Yên vẫn mềm oặt không rời nổi giường, thường thường Dận Chân còn trêu chọc nhắc nhở nàng mới là tân nương mới chỉ thân mật như vậy. Dù là trước đây, hay bây giờ, dù là ở đâu, dường như nàng luôn có thế giới của mình, chỉ cần chàng chớp mắt một cái, nàng liền chui vào thế giới ấy, nhưng rõ ràng vẫn ở nơi đó, ở bên cạnh chàng, trong lòng bàn tay chàng. Chàng đành phải nhìn chăm chú biểu cảm mỗi giây mỗi phút trên khuôn mặt nàng.
Nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện Dận Tường và Hoan Sênh, tin tức hạ nhân của Dận Chân đưa về đều nói sau khi Hoan Sênh vào, sinh hoạt hàng ngày của Dận Tường vẫn bình thường, chân đau vẫn đang được chữa trị.
Vân Yên nằm sấp trên cần cổ Dận Chân, nghe xong liền yếu ớt hỏi:
- Chàng cảm thấy Thập Tam có lòng với Hoan Sênh không?
Dận Chân nhéo cằm nàng, nói:
- Trong lòng nàng rõ cả mà, nếu tướng công nàng cảm thấy Lão Thập Tam có lòng với Hoan Sênh, trước tiên sẽ hỏi nàng ta đã cầu xin phúc tấn Triệu Giai thị hay chưa?
Vân Yên nghe xong, im lặng hôn chàng.
Để bồi bổ cho Vân Yên, Dận Chân lệnh cho nhà bếp luân phiên thay đổi các món ăn dinh dưỡng, mỗi ngày đều bế nàng ước tính cân nặng. Trong Tứ Nghi Đường ở Cửu Châu Thanh Yến cũng xây dựng một phòng chứa sách, sách trong đấy càng lúc càng nhiều, mỗi quyển sách đều do Vân Yên tự tay sắp xếp, Dận Chân đứng bên cạnh giúp đỡ. Nhìn nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt ấy, Dận Chân đứng giữa các giá sách đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Hai người trong Cửu Châu Thanh Yến tận hưởng quãng thời gian chỉ có hai người, cảm nhận cuộc sống cùng với thư họa gốm sứ, nắm tay bầu bạn bên nhau, những người yêu nhau cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn bao giờ hết.
Không đến nửa tháng, chuyện lập trữ (lập Thái tử) mỏi mắt trông chờ cuối cùng được hé lộ, Dận Chân cũng một lần nữa được gọi vào triều.
Ngày mười bốn tháng mười một, Khang Hi triệu văn võ bá quan Mãn Hán, lệnh chọn một vị trong các a ca làm Thái Tử mới, ông nói:
- Trong các a ca, các khanh đề cử ai, trẫm sẽ cân nhắc.
Ai ngờ các trọng thần đứng đầu trong triều như Đồng Quốc Duy, Mã Tề, A Linh A, Ngạc Luân Đại, Quý Tự, Vương Hồng Tự... lại cùng tấu rằng Bát A Ca Dận Tự có thể làm trữ quân, khiến Khang Hi cực kì bất ngờ, nói:
- Chuyện liên quan đến lập Thái Tử là chuyện vô cùng lớn, các ngươi nên tận tâm suy nghĩ, Bát A Ca chưa từng trải, gần đây lại mắc tội, hơn nữa mẫu thân xuất thân hèn mọn, các ngươi xem xét người khác đi.
Khi Dận Chân hạ triều về Cửu Châu Thanh Yến, chàng ngồi một mình trước bàn ở tiền sảnh trong Tứ Nghi Đường một hồi lâu, sau đó soạn sách viết thư. Vân Yên đi ra mang thêm cho chàng một tách trà, giúp chàng choàng thêm một lớp áo.
Ngày hôm sau, Khang Hi lại triệu các chư vương đại thần, nhiều lần nói trong mơ nhìn thấy Hiếu Trang Văn Hoàng Hậu và Hiếu Thành Nhân Hoàng Hậu, nét mặt các bà buồn rầu, khiến ông cảm thấy lo lắng. Còn Phế Thái Tử Dận Nhưng đã qua nhiều ngày điều trị, bệnh điên không còn, bản tính quay lại. Ý của ông ta là có thể lập lại làm Thái Tử. Khang Hi đã dùng những lời lẽ đầy chân tình, đầy đạo lý để thuyết phục quần thần như thế, quan viên trong triều ai dám không tuân theo, đành phải lót thang cho Khang Hi bước xuống.
Ngày mười sáu tháng mười một, trước quần thần, Khang Hi thả Phế Thái Tử Dận Nhưng, đến lúc này chuyện lập phế đã ngã ngũ. Huynh đệ chư vương và các đại thần chúc mừng anh ta tới tấp. Khí sắc của Phế Thái Tử Dận Nhưng cũng khá tốt, người hình như còn béo hơn.
Do lần trước Dận Chân khi coi giữ Dận Nhưng trong cung Hàm An nghĩ đến tình huynh đệ, chăm sóc Dận Nhưng khi ấy đang bị điên về nhiều mặt. Tuy bị liên lụy, bị giam một thời gian ngắn rồi được thả ra, nhưng sau đó chàng đã nói chuyện với Khang Hi, trong lúc nói chuyện bộc lộ tình nghĩa huynh đệ, bảo vệ Dận Nhưng. Bởi vậy, dù Dận Chân đã nhiều ngày đóng cửa thanh tu không tham gia chính sự, Khang Hi và Dận Nhưng lại tỏ ra khá thân thiết với chàng.
Ngày hôm sau, được Khoa Nhĩ Thấm Đạt Nhĩ Hán thân vương – Ngạch phụ Ban Đệ dẫn đầu, các văn võ bá quan dâng sớ về việc Hoàng thái tử được khôi phục, Khang Hi không bàn bạc cũng không trả lời. Tất cả những chuyện này, theo ý của Khang Hi là, đã đi đến hồi kết, chỉ chờ năm sau chính thức sắc phong lại.
Trước khi chính thức sắc phong lại, cuối tháng mười một Khang Hi khôi phục lại tước vị Bối Lặc cho Bát A Ca trước. Trong tình thế này, dường như tình hình của Thái Tử và Bát Bối Lặc đều được phục hồi giống như trước khi Thái Tử bị phế, nhưng tâm tư của mỗi người lại không thể giống như trước đây nữa.
Sau một tháng lên lên xuống xuống, thế cục tạm thời ổn định trở lại. Bước vào mùa đông lạnh lẽo cuối năm sắp có tuyết rơi, Dận Chân đưa Vân Yên quay về phủ, chờ đón năm mới.
Mùa đông giá rét như vậy, Vân Yên khó tránh khỏi nhớ tới Dận Tường và Hoan Sênh. Dận Chân an ủi nàng rằng, tuy điều kiện trong đấy không tốt, nhưng ta đã sớm chuẩn bị rất nhiều quần áo ấm nhờ người mang vào rồi, đồ dùng năm mới cho phủ cậu ấy cũng đã sắp xếp ổn thỏa.
Ngoài mặt Dận Chân vẫn là quý tộc rảnh rỗi đệ nhất thiên hạ, vô cùng điệu thấp (). Thỉnh thoảng nhận một công việc nhàn nhã từ Khang Hi, hoặc được mời đến tham thiền bàn đạo, làm thơ chơi cờ cùng ông ta. Những ngày này trôi qua cực kì ung dung tự tại, nhưng Vân Yên biết chàng đang thầm làm một số chuyện, thường xuyên bận rộn chứ không hề nhàn nhã. Gia quyến trong phủ tuy không nhiều, Đích Phúc Tấn Na Lạp thị cùng với các phòng vẫn yên bình hòa thuận chuẩn bị cho năm mới. Bát phủ cách vách sau khi được khôi phục lại tước vị dường như yên lặng hơn, không có cả tin tức lẫn động tĩnh.
Gần đến ngày trừ tịch, Dận Chân từ trong cung quay trở về, đầu chàng đội chiếc mũ lông cáo gắn đá quý màu đỏ, trên người khoác đoan tráo () lông chồn tía bên ngoài bộ triều phục màu xanh, càng làm nổi bật lên dáng người cao lớn của chàng, bờ vai rộng lớn vẫn còn đọng lại những bông tuyết, hơi thở từ mũi phả ra đều hóa thành màu trắng.
Các góc trong Tứ Nghi Đường đều được đặt lò sưởi, vô cùng ấm áp. Vân Yên vừa mới mở cửa đón chàng vào, chàng bất chợt ôm đùi nàng lên cao quay liên tiếp mấy vòng.
Vân Yên cũng mặc một bộ quần áo mùa đông màu be có cổ bằng lông cáo màu trắng, cả người bỗng nhiên bị bế lên cao. Bàn tay vội vàng ôm chặt lấy cổ chàng, hoảng sợ kêu “a” lên một tiếng vì hành động trẻ con ấy, sau khi xoay liên tiếp hai vòng thì bật cười. Gò má Dận Chân cũng dán lên trước ngực nàng, cùng nở nụ cười. Xoay mấy vòng xong, Dận Chân từ từ dừng lại, chầm chậm đặt nàng lên sập.
Vân Yên mỉm cười khẽ chạm lên gò má vẫn đang lạnh buốt của Dận Chân, giúp chàng cởi đoan tráo. Ý cười tràn ngập đôi mắt chàng, đó là sự nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
- Có chuyện vui muốn nói với thiếp sao?
Dận Chân dùng lòng bàn tay ấm sực của mình cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, chạm lên chiếc nhẫn đá quý mắt phượng lấp lánh trên bàn tay trái, đặt đôi tay hơi lạnh lên môi và thở lên, dùng lòng bàn tay chà xát ủ ấm nàng.
- Vân Yên, nghe ta nói này: Dận Tường có thể ra ngoài rồi! Chiều nay ta có thể đến đón cậu ấy về!
Vân Yên sững sờ, trở tay nắm lấy tay chàng, không hề che giấu sự kích động trong mắt:
- Thật sao?!
Dận Chân cúi đầu hôn mạnh lên môi nàng một cái:
- Thật.
Vân Yên thoắt cái vòng tay qua gáy chàng, ôm chặt lấy, nước mắt chảy dài. Dận Chân ôm eo nàng, kéo cơ thể ấm áp mềm mại vào lòng mình.
Dận Chân vùi gò má mình vào mái tóc dài thoang thoảng mùi hương, cười nói bên tai nàng:
- Còn một tin tốt nữa, muốn nghe không?
Vân Yên hơi nhổm người lên từ trong lòng chàng, đối diện với ánh mắt ấy:
- Song hỉ lâm môn?
Dận Chân khen ngợi:
- Đúng vậy.
Vân Yên cười nói:
- Muốn nghe.
Dận Chân chậm rãi nói:
- Tướng công nàng sắp được phong là thân vương, năm sau sẽ sắc phong. Nàng sẽ tặng quà chúc mừng tướng công chứ?
Vân Yên nghe xong sửng sốt, niềm vui này quá bất ngờ, nàng cười đến hàng mi cong cong, khích lệ hôn lên má chàng một cái.
- Chúc mừng tướng công, chàng giỏi quá ~
Dận Chân nghe nàng nói vậy, cảm thấy còn dễ chịu hơn cả khi nghe Hoàng A Mã nói sẽ sắc phong mình là thân vương, niềm vui này không cách nào che giấu được, cũng không cần phải che giấu. Chàng ôm chặt cơ thể mềm mại của Vân Yên, trong mắt đều đong đầy nét cười.
- Ừm, tướng công giỏi như vậy, siêu như vậy, vậy nàng có nên thưởng hay không?
Vân Yên bị lời nói đùa cợt đầy ẩn ý của chàng làm đỏ mặt, quay mặt đi, người cũng sượt qua. Bàn tay to lớn của Dận Chân vỗ nhẹ lên mông nàng, cười nhỏ bên tai nàng:
- Lưỡi bị mèo tha mất rồi sao?
Vân Yên qưở trách:
- Nói chuyện không đứng đắn gì cả.
Dận Chân cắn nhẹ một cái lên chóp mũi nàng rồi nhả ra:
- Câu nào cũng đứng đắn. Chúng ta khi thành thân gặp phải thời buổi rối ren, nàng yếu ớt, trong lòng ta lại đè nặng chuyện Dận Tường, nàng cũng chìm đắm trong thương xót. Hiện giờ mọi việc hầu như đã được giải quyết, sau này mới thật sự là tân hôn của chúng ta.
Vân Yên nghe xong mặt càng đỏ hơn:
- Chàng...
Dận Chân rất thích khi nàng đỏ mặt, đến gần rồi hôn lên, nói:
- Nàng lại đỏ mặt rồi, buổi chiều không ra ngoài được rồi.
Vân Yên vùi người vào lòng chàng, không dám nói gì nữa.
Buổi chiều, Dận Chân sai Tiểu Ngụy Tử đến thông báo cho Thập Tam phủ để chuẩn bị, sau đó đưa Vân Yên và Tiểu Ngụy Tử cùng thân binh đến ngoài cửa Tây Hoa đón Dận Tường.
Dận Chân khép lại cổ áo khoác bằng lông cáo trắng cho Vân Yên, mấy người xuống xe ngựa đứng trên nền tuyết trắng chờ đợi. Tiểu Thuận Tử đi tìm thị vệ để chuyển lời, không tới một lát, cánh cửa được mở ra...
Vân Yên suýt nữa không nhận ra được Dận Tường, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nhưng cậu ta gầy đi nhiều, được khiêng ra ngoài. Sắc mặt cũng đỏ rực vẻ bệnh tật, đôi mắt màu hổ phách trong veo năm xưa đã trở nên đục ngầu, cậu thiếu niên tràn đầy sức sống ngày ấy đã hoàn toàn biến mất.
Dận Chân sải bước đến, ôm chặt lấy cậu đang ngồi trong ghế. Vân Yên có thể nhìn thấy bàn tay với những đốt xương trắng bệch của cậu đặt sau lưng Dận Chân, hai người họ không ai nói gì cả.
Tiểu Xuyên Tử và Hoan Sênh đứng phía sau Dận Tường, vừa vui vừa buồn lau nước mắt.
Mắt Vân Yên cay xè, nhưng vẫn cố gắng để không khóc.
Hai người ôm nhau rất lâu, mới chậm rãi buông ra. Đôi mắt hổ phách chứa đầy tơ máu của Dận Tường nhìn Vân Yên đang đứng sau Dận Chân, khuôn mặt từ từ kéo thành một nụ cười mỉm, một bàn tay xoa nhẹ đầu gối.
Nước mắt Vân Yên cuối cùng tuôn xuống ào ạt, trong bầu không khí lạnh lẽo, chưa kịp rơi xuống nền tuyết đã hóa thành băng.
Tối hôm đó, Dận Chân đưa Dận Tường quay trở về Thập Tam phủ, hai người ngồi trong phòng nói chuyện rất lâu mới quay về Tứ Nghi Đường.
Vân Yên đã ngủ say trên giường, mơ mơ màng màng cảm thấy chàng đang đi đến bên giường, khẽ gọi “Chàng về rồi à?”, tay giơ lên. Dận Chân cúi người xuống ôm chặt lấy cơ thể ấm áp của nàng, trên vạt áo vẫn còn vương khí lạnh và sương gió.
Vân Yên vuốt ve gò má chàng, thì thầm hỏi:
- Lạnh không?
Dận Chân nói nhỏ:
- Ôm nàng thì không còn lạnh nữa.
Vân Yên giơ tay lên cởi cúc cổ áo cho chàng, tháo từng nút rồi từ bả vai kéo áo xuống, từ áo ngoài cho đến áo trong. Dận Chân trên người nàng cũng phối hợp kéo áo từ khuỷu tay xuống rồi ném xuống giường.
Vân Yên vén chăn lên để Dận Chân chui vào, cơ thể nam tính cường tráng không một mảnh vải trượt vào trong ổ chăn ấm sực ôm nàng vào lòng. Chàng quấn chặt lấy nàng, bắt đầu cởi cúc áo, cởi quần áo cho nàng giống như cởi cho một đứa bé. Da thịt hai người hoàn toàn dính sát vào nhau, chân tay quấn quýt không rời, trong chiếc chăn gấm mềm mại trao cho nhau sự ấm áp chân thực nhất.
Chàng ở trên người nàng, để mặc mái tóc dài của nàng xõa trên da thịt mình, dùng mười ngón tay nhẫn nại chải mái tóc ấy từ phía sau gáy. Vân Yên dường như quay trở lại đêm động phòng ngày ấy, cố gắng dùng toàn bộ thể xác và tinh thần mình tiếp nhận những gì chàng trao, đau đớn và yêu thương. Nước mắt không kìm nén được trào ra, nhưng là thứ tuyệt đẹp nhất.
Cảm xúc này không ai có thể hiểu được. Tựa như họ sinh ra đã thích hợp như vậy, từ trái tim cho đến thân thể đều có thể cảm nhận được hạnh phúc của nhau.
Ngày hôm sau chính là trừ tịch, theo quy củ phải vào cung tham gia gia yến.
Khi Dận Chân rời giường Vân Yên vẫn đang ngủ say, chàng lưu luyến hôn lên gò má nàng, mấy lần muốn gọi nàng đều phải kìm nén lại. Cuối cùng chàng mặc quần áo chỉnh tề, đặt một nụ hôn lên môi nàng rồi rời khỏi Tứ Nghi Đường.
() Điệu thấp: giấu mình, không bộc lộ bản thân.
() Đoan tráo (端罩): Một trong những cổn phục mặc vào mùa đông của triều Thanh, chỉ dành cho Hoàng đế, chư vương và các quan viên cấp cao.