Nước Chảy Thành Sông

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong bóng tối mịt mù, tầm mắt không tìm thấy điểm dừng, Chu Mộc bị sức lực mạnh mẽ đột ngột khống chế, không thể phản kháng, không thể cự tuyệt, nói không rõ là khước từ hay lựa ý hùa theo, trong khoảnh khắc đó, chỉ có hơi thở thấm nhuần như biển cả lấp đầy cảm nhận cô.

Bị bóng tối đậm như mực trong phòng ngăn trở, Chu Mộc tạm thời mất năng lực nhìn xung quanh, nhưng những giác quan còn lại dường như cùng lúc đó được phóng đại mấy lần.

Môi nóng, đầu choáng váng, thắt lưng tê mỏi, chân run rẩy.

Đầu lưỡi Lâm Tu rõ ràng mềm mại như vậy, lại mang theo khí thế áp bách bằng mọi giá tiến vào khoang miệng cô, bờ môi ma sát, hai lưỡi quấn quýt, Chu Mộc thở dồn dập, bị nụ hôn như bão tố bức bách gần như hít thở không thông, đành phải ôm cổ người nọ mà thở gấp, ép chính mình hít lấy hơi thở theo tiết tấu của anh.

Mưa gió bên ngoài cửa sổ cũng hợp thời nổi lên, không khác gì tiếng mưa rền gió dữ kia, giờ phút này trong đầu Chu Mộc cũng là núi sông rung chuyển, gió táp mưa sa.

Là chính mình không đủ kinh nghiệm hay là kỹ thuật hôn của người nọ quá cao?

Chu Mộc không rảnh tự hỏi, chỉ cảm thấy, chỉ cần một nụ hôn cũng đã sắp khiến mình lâm vào điên cuồng.

Tới khi Lâm Tu rốt cục ngừng nụ hôn tiêu hồn thực cốt này lại, cả người Chu Mộc rã rời, cánh tay yếu ớt khoác trên đầu vai anh, thả ra cũng không xong thu lại cũng không phải.

Lâm Tu tỉ mỉ hôn dọc theo từng đường nét xinh đẹp của cô, bờ môi mỏng lướt qua vầng trán trơn bóng của cô, hạ xuống nơi chân mày một nụ hôn, ở vành mắt cũng in lại độ ấm của bờ môi anh, những nụ hôn nhỏ vụn như vỗ về, khẽ phớt qua chóp mũi cao xinh đẹp của Chu Mộc, khóe môi hơi nhếch, chiếc cằm thanh tú… Điểm ngừng là vành tai đã phát nhiệt nóng rực lên.

Hàm răng đều tăm tắp bỗng xẹt qua, Lâm Tu ngậm chặt vành tai Chu Mộc, nhẹ nhàng gặm cắn như có như không, mãi cho đến khi khiến cho người nọ khí huyết xộc lên đầu, ngay cả sức lực để đứng cũng gần như không còn.

Hơi thở nóng rực chậm rãi dời xuống, dọc theo cần cổ trắng ngần như ngọc đi xuống dưới, Lâm Tu hôn từng li từng tí, dáng vẻ ấy trân trọng nhưng lại mạnh mẽ, không cho Chu Mộc phản kháng hay cự tuyệt mảy may.

Cánh tay rắn rỏi hơi thu lại, Chu Mộc thuận thế bị Lâm Tu ôm lấy áp xuống chiếc giường đôi mềm mại rộng lớn, xúc cảm mềm mại thoải mái dưới thân khiến Chu Mộc thất thần trong chốc lát, chỉ một giây sau đó, cô lại nghe thấy trong không khí truyền đến tiếng kéo căng rất nhỏ.

“Soạt –” cổ áo bị kéo ra, ngón tay thon dài không cho cự tuyệt lập tức phủ lên, Chu Mộc chỉ cảm thấy luồng điện khắp người nháy mắt tuôn ra.

Tê dại… Không chỉ có da đầu, bên hông… Da gà li ti trong nháy mắt nổi lên, lúc này Chu Mộc mẫn cảm yếu ớt vô cùng.

Cởi áo Chu Mộc, lòng bàn tay ấm áp của Lâm Tu khẽ chạm vào da thịt mềm mại nhẵn nhụi của cô, từ đầu vai trần xuống dưới, cánh tay, xương cổ tay, thắt lưng… Cánh tay vòng đến sau lưng, Lâm Tu thoáng cảm giác khi đầu ngón tay hơi mát chạm vào móc khóa áo lót của Chu Mộc, người nọ không kìm nổi run rẩy, bất giác rút tay ra muốn ngăn cản.

Lâm Tu dễ dàng dùng một tay giữ chặt cô, trong lúc toàn thân Chu Mộc run rẩy lại dịu dàng nhưng quyết đoán tháo móc khóa kẹp chặt kia ra.

Ngón tay thon dài vuốt qua phần hơi lõm trên lưng cô như trấn an, chỗ đó đã sớm phủ một lớp mồ hôi li ti.

Nụ hôn mềm mại như hoa.

Lâm Tu nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm láp, ấm áp dịu dàng đến vậy, như nét tươi cười thản nhiên hời hợt thường ngày trên mặt anh.

Chu Mộc hơi nghiêng người, trong cổ họng không nén nổi thở dồn dập.

Dưới thế tiến công ác liệt mà không mất đi dịu dàng của anh, cô sớm đã thua tan tác.

Không có dũng khí đẩy ra, cũng sớm đã đánh mất sức lực đẩy ra.

Cảm nhận được nỗi bất an của cô, cảm nhận được cảm giác mát lạnh trên làn da cô, Lâm Tu một tay ôm chặt lấy tấm lưng nhẵn bóng mảnh mai của cô, tay kia vươn ra, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.

Mặt đối mặt, hai thân thể trẻ trung áp sát, muốn không cảm nhận được gì là không thể nào, nhịp tim Chu Mộc ngày càng kịch liệt, mà động tác ngậm mút của Lâm Tu càng làm cho cô thở ra thành tiếng.

Chu Mộc cảm thấy mình càng ngày càng nóng, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Cảm giác kia thật giống như tự đặt chính mình vào một căn phòng chất đầy than lửa, mà ngọn lửa trong lòng cũng theo thế mà hừng hực thiêu đốt.

Dưới thân có cảm giác ấm áp xa lạ mà khác thường, nhận thấy nơi đó có thêm một ngón tay dài không thuộc về mình, hai chân Chu Mộc rụt mạnh lại –

“Không…” Cô xô đẩy, kháng cự, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại yếu ớt vô lực như thế. “Lâm Tu… Không.”

Lâm Tu chạm khẽ, chậm rãi vuốt ve.

“Không ư?” Trong bóng tối là mấy tiếng cười nhẹ trầm thấp không thể nghe thấy của anh: “Không cái gì? Mộc Mộc… Cơ thể em thành thật hơn em đấy.”

Bị khoái cảm khổng lồ chưa từng trải qua giày vò, hai bên tóc mai Chu Mộc đều đã thấm đẫm mồ hôi.

“Không thể như vậy… Chúng ta không thể như vậy…” Chu Mộc thì thào, thân thể lại phản bội ý chí chủ nhân, vô cùng lưu luyến độ ấm từ người nọ.

Lâm Tu không nhiều lời nữa, động tác trong tay càng thêm kiên định mà vội vàng.

Em muốn trốn, anh không ngăn được. Nhưng trốn được hay không, lại do anh quyết định.

Ngay sau đó, anh áp sát vào cô, không còn chút khoảng cách nào, Lâm Tu nuốt toàn bộ tiếng rên rỉ đau đớn của Chu Mộc vào trong bụng.

Bọn họ cứ ôm nhau như vậy, gắn bó khăng khít.

Cô vô lực thở gấp tiếp nhận từng va chạm của anh, mặc dù tư duy vẫn cực kỳ hỗn loạn như trước, nhưng loại khoái cảm phong phú đến độ đau đớn này lại chân thật đến vậy.

“Em có thích anh.” Lâm Tu thở hổn hển, mồ hôi từ lọn tóc nhỏ giọt xuống, giọng nói hơi run nhưng vẫn êm tai như thường: “Nếu đã thế, em còn muốn trốn đi đâu.”

Thanh mai trúc mã, đôi trẻ vô tư, hai đứa bé thân thiết nhất cùng nhau trưởng thành…

Mà chính cô rốt cuộc đã cùng Lâm Tu đột phá phòng tuyến cuối cùng kia.

Tối hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả…

Chúng ta, vẫn là chúng ta ngày trước…

Cắt đứt cuộc gọi mang tính lừa mình dối người kia, toàn thân Chu Mộc bày ra trạng thái hoàn toàn thả lỏng.

Mặc dù chính mình đã nói với anh như vậy… Thế nhưng…

Cho dù lý do cho xung động đêm qua rõ ràng như thế, nhưng Chu Mộc trước sau vẫn không thể vượt qua cửa ải của chính mình.

Yêu, thì thế nào? Nếu như có được cũng chính là mất đi, vậy thì cô tình nguyện ngay từ đầu chưa từng có được.

Cô không phải là mẹ, cô không có tấm lòng độ lượng ấy.

Điện thoại trong túi chợt rung lên.

Chu Mộc rũ mắt, ấn phím trò chuyện.

“Mộc Mộc?” Sáng sớm đã thấy Chu Mộc đứng trước cửa nhà, Giang Ngữ Tình lấy làm ngạc nhiên rồi vội đưa cô vào cửa.

“Thế này là sao?” Giang Ngữ Tình kéo tay Chu Mộc nói: “Sao tay lạnh thế này! Ơ kìa? Sao bà vẫn mặc bộ quần áo hôm qua…”

“Tình Tử.” Chu Mộc day day đau huyệt Thái Dương đau nhức ngắt lời đối phương: “Xin lỗi vì sáng sớm đã đến làm phiền bà… Cho tôi tắm nhờ được không, nhân tiện… Cho tôi mượn bộ quần áo?”

“Hai người kia đâu?” Đứng trong phòng tắm rộng lớn nhà Giang Ngữ Tình, Chu Mộc cởi áo khoác, tiện tay vắt lên cái giá bên cạnh.

“Bảo hôm qua bà uống say bí tỉ bà còn không tin…” Giang Ngữ Tình thở dài: “Đêm qua Đông Đông phát sốt đưa đi bệnh viện nhi tiêm, cho nên tôi mới rời đi sớm thế.”

“Ồ? Thế thằng bé sao rồi?” Chu Mộc vội hỏi.

“Tiêm một mũi bớt sốt nhiều rồi.” Giang Ngữ Tình vươn tay lấy áo khoác của Chu Mộc, “Bà nội Đông Đông biết thằng bé sinh bệnh, sáng sớm đã bắt Chung Vi đưa tới đó.”

“Vậy là tốt rồi…” Nghe nói bé cưng Đông Tiểu Béo của mình không có việc gì, Chu Mộc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lại cởi khuy áo sơ mi của mình.

Nhưng mà vừa mới cởi áo ra, Giang Ngữ Tình đứng bên cạnh nhìn liền ngạc nhiên hô lên.

Chu Mộc ngước mắt nhìn cô, lại thấy người nọ ra vẻ muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?”

Thấy ánh mắt Giang Ngữ Tình nhìn mình có chút phức tạp, Chu Mộc cúi đầu theo tầm mắt của cô, trí óc tức thì nổ tung –

Dấu hôn. Mức độ không đồng đều, cả mảng lớn, dấu hôn.

Khẽ khép mi mắt, Chu Mộc hít vào một hơi thật sâu.

Vết cắn khẽ màu hồng nhạt, vết mút mạnh màu tím… Trước ngực đã thế này… Chắc hẳn sau lưng cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.

Dựa vào sự nhiệt tình ác liệt của người nọ nửa cuối đêm qua, phỏng chừng nơi đó cũng là một mảng xanh tím lớn.

“Mộc Mộc bà…” Giang Ngữ Tình lo lắng nhìn về phía Chu Mộc.

“Lâm Tu.” Chu Mộc nhấc chân đi vào bồn tắm tràn ngập nước ấm, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại. “Là Lâm Tu.”

Mặc dù không nói rõ vì sao, nhưng Giang Ngữ Tình đứng bên nghe vậy thì rốt cục thở phào một hơi dài.

“Đêm qua bà không về nhà à?” Giang Ngữ Tình giương mắt.

“Định về… Nhưng mà không.” Chu Mộc thản nhiên nói: “Anh ấy đưa tôi đến dưới lầu rồi… Kết quả không thấy chìa khóa đâu.”

“Vậy là…” Giang Ngữ Tình gật gật đầu, lập tức lại nhìn Chu Mộc nói: “Vậy hôm nay bà… thế này là vội đi làm đấy à?”

“Ừm.” Chu Mộc đáp một tiếng: “Có bản thảo còn chưa đuổi kịp… Còn nữa, sáng sớm nay, tổng biên tập Sở gọi điện cho tôi, bảo tôi đến tòa soạn thì vào phòng làm việc của anh ta một chuyến.”

“Sở Du á?” Giang Ngữ Tình nhíu mày, sau đó lại đắn đo mở miệng nói: “Mộc Mộc… Tôi cứ thấy người kia đối với bà…”

“Tôi biết.” Chu Mộc ngắt lời cô: “Nhưng thế thì có sao… Tôi đây đã đủ loạn rồi.”

“Tổng biên tập Sở,” Chu Mộc đứng trước bàn làm việc: “Ngài tìm tôi ạ?”

Sở Du ngước mắt từ đống tài liệu, ánh mắt thâm trầm chậm rãi dừng trên mặt Chu Mộc.

“Đã đỡ hơn chút nào chưa?”

“À… Ừm.” Chu Mộc thoáng cười cười: “Không có việc gì. Khiến mọi người lo lắng rồi.”

“Nếu dạ dày không tốt, về sau chính mình nên có trách nhiệm một chút.” Sở Du thản nhiên nói: “Lúc uống rượu thì kiềm chế một chút.”

“Tôi nhớ rồi.” Chu Mộc gật đầu: “Cảm ơn tổng biên tập.”

Bị người nọ kéo giãn khoảng cách không để lại dấu vết, Sở Du hơi sững lại, lại lần nữa ngước mắt nhìn cô: “Em… tối qua không về nhà phải không?”

Chu Mộc sững người, cũng không muốn lừa anh, liền nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Trong mắt Sở Du dâng lên một cảm xúc khác thường trong khoảnh khắc, ngón tay dài khẽ nhúc nhích, anh giơ tay đặt một thứ lên mặt bàn.

Chu Mộc “A” một tiếng khẽ mà ngắn ngủi.

Trên bàn rõ ràng là chìa khóa gian nhà trọ của cô.

“Cảm ơn.” Chu Mộc cất chìa khóa vào túi áo.

“Đừng khách khí.” Sở Du thản nhiên mở miệng, cuối cùng đôi mắt sâu thẳm kia vẫn ngước lên. “Lại nói… Người tối qua đón em đi là…”

Nỗi phiền não hiện giờ bị hỏi tới, Chu Mộc không trả lời được.

“Người yêu à?” Người nọ hỏi dò.

“Không phải.”

“Anh trai?” Tiếp tục phỏng đoán.

“Không phải.”

“Bạn bè?” Hiển nhiên, Sở Du không có ý muốn tha cho cô.

Bị hỏi đến phiền, cuối cùng Chu Mộc không hề suy nghĩ mà buột miệng thốt ra –

“Là người quan trọng nhất với tôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio