"Đương nhiên nhớ, cha là cha của con mà." Viên Cổn Cổn nhảy từ trên đùi Na Tịch Thịnh Duệ xuống, vui vẻ nhích tới bên cạnh ông, ôm cổ ông cọ xát làm nũng.
"Cha còn tưởng con đã quên, thấy cha lâu như vậy cũng không chào hỏi, hoàn toàn coi cha như vô hình." Viên Tịnh Lưu vươn tay vuốt nhẹ đầu của cô, giọng nói hơi lạnh nhưng động tác lại rất dịu dàng.
"Ai nói, ở cửa con đã gọi cha rồi, là cha không để ý con." Viên Cổn Cổn ngẩng đầu giải thích cho chính mình.
Viên Tịnh Lưu nhìn cô, ở góc độ này vừa vặn nhìn thấy được dấu vết đáng nghi nào đó ở trên cổ trắng nõn của cô.
“Cha?” Viên Cổn Cổn khẽ gọi Viên Tịnh Lưu, không hiểu sao đột nhiên ông lại không nói chuyện rồi.
Na Tịch Thịnh Duệ nhìn theo tầm mắt của Viên Tịnh Lưu, đó là chỗ cổ áo rộng của Viên Cổn Cổn, quay đầu cầm lấy ly cà phê trên bàn uống một ngụm, mùi vị chua sót tràn ra trong miệng, không chỉ làm đắng vị giác mà trái tim cũng đắng.
“Cổn Cổn, chúng ta đi dạo phố đi, sau khi trở về mẹ nấu cơm tối cho con ăn.” Sau khi nhìn thấy Viên Cổn Cổn thì Bàng Đô Đô chưa từng ngừng tươi cười.
“Dạ.” Viên Cổn Cổn hưng phấn đứng lên chạy đến bên cạnh Bàng Đô Đô, dính vào trong lòng bà.
“Tịnh Lưu và Thịnh Duệ muốn đi cùng không?” Bàng Đô Đô dắt tay Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào hỏi.
“Hai người đi đi.” Cùng nói ra câu trả lời.
“Vậy bái bai, buổi tối gặp.” Bàng Đô Đô sớm biết rằng sẽ nhận được đáp án này, vui vẻ vẫy vẫy tay, dắt Viên Cổn Cổn đi ra ngoài.
“Bái bai cha, bái bai anh Duệ.” Viên Cổn Cổn bị Bàng Đô Đô dắt đi, gắng gượng quay đầu tạm biệt bọn họ.
Đợi khi bóng lưng hai người biến mất ở phòng khách, Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt nói “Dấu hôn.”
Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, không nói gì, tuy đã dự đoán được chuyện này, nhưng chính tai nghe thấy lại là một cảm nhận khác.
“Thịnh Duệ, Cổn Cổn là đứa bé đơn giản, không nhất định phải có quần áo đẹp thức ăn ngon, cũng chưa bao giờ muốn trang sức ngọc quý, con hiểu chưa?” Viên Tịnh Lưu uống ngụm trà, giọng điệu nhẹ nhàng.
“Con hiểu, nhưng có ấy đáng nhận được những thứ tốt nhất.” Na Tịch Thịnh Duệ quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ.
“Trước kia cha không dám nói nhưng mà bây giờ cha khẳng định rằng Hắc Viêm Triệt yêu con bé, Thịnh Duệ, cơ hội của con còn bao nhiêu? Cha biết năng lực của con có thể vượt qua cha, có thể ngang vai với Hắc Viêm Triệt, nhưng mà sự nghiệp thành công không phải chỉ cần có năng lực, mà còn cần nhiều thời gian, con còn bao nhiêu thời gian có thể lãng phí, trong tình huống bọn họ ở cùng với nhau, nói thật là, có lẽ trong lòng Cổn Cổn đã có bóng dáng của Hắc Viêm Triệt, mà con chính là anh trai trong đời con bé.”
Dứt lời, Na Tịch Thịnh Duệ im lặng, Viên Tịnh Lưu kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau, nhàn nhạt mở miệng. “Cha nuôi nói không sai, có lẽ con đã không còn cơ hội.”
Viên Tịnh Lưu nhìn anh ta, không nói gì.
“Như vậy, để con thử một lần cuối…” Na Tịch Thịnh Duệ không thay đổi nét mặt cầm lấy ly cà phê, một ngụm uống cạn, để mặc cho mùi vị chua sót lan tràn ở trong miệng và trong lòng của anh ta.
“Thịnh Duệ, vẫn là câu nói kia, cho dù là kết quả gì, con vẫn là con trai của cha, vĩnh viễn.” Viên Tịnh Lưu không thể thở dài, nhàn nhạt nói.
Na Tịch Thịnh Duệ nhìn ông, nở nụ cười.
giờ tối, Viên Cổn Cổn sờ sờ bụng vui vẻ nói “Con ăn no rồi, ăn rất ngon.”
“Cổn Cổn, muốn ăn kem không?” Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ sờ đầu của cô.
“Đương nhiên muốn nhưng Triệt quy định một tuần chỉ có thể ăn một lần, tuần này em đã ăn rồi.” Viên Cổn Cổn mím môi, hơi tiếc nuối.
Na Tịch Thịnh Duệ nghe thấy xưng hô thân thiết này, không khỏi lạnh giọng nói “Anh dẫn em đi ăn, em không đi sao?”
Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh ta.
“không đi sao?” Na Tịch Thịnh Duệ tiếp tục hỏi.
“đi…” Viên Cổn Cổn ngập ngừng nhỏ giọng meo meo.
“Ngoan, vậy đi thôi.” Na Tịch Thịnh Duệ đứng dậy dắt tay cô, khôi phục lại cười khẽ dịu dàng bình thường.
“Vậy cha mẹ, con đi đây.” Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn vẫy tay với bọn họ.
“đi đi.” Viên Tịnh Lưu gật gật đầu.
“Cổn Cổn, mẹ…” Bàng Đô Đô không muốn, muốn đi tới lại bị Viên Tịnh Lưu ôm lên trên đùi bóp chặt hai gò má, ưm ưm ưm nói không ra lời.
Na Tịch Thịnh Duệ nắm tay Viên Cổn Cổn đi ra ngoài.
Chờ bọn hắn đi xa, Viên Tịnh Lưu buông mặt vợ yêu ra, nhìn ánh mắt bất mãn của bà nhàn nhạt nói “Chúng ta trở về phòng đi.”
“Làm gì?”
“Làm vận động.”
giờ tối, Á Tư đứng ở ngoài cửa nhà họ Viên, nghe lệnh của Hắc Viêm Triệt tới đón nữ giúp việc, thư ký kiêm cục cưng của anh, ấn chuông cửa hai lần, tới mở của chính là một cô bé trẻ tuổi.
“Xin chào, làm phiền, tôi tìm tiểu thư nhà cô.” Á Tư lễ phép kéo ra cười khẽ, nhà nhạt nói.
“Tiểu thư không ở đây, đã đi ra ngoài với Thịnh Duệ thiếu gia rồi.”
“Na Tịch Thịnh Duệ sao?” Á Tư không xác định hỏi.
“Đúng.”
“Cảm ơn, làm phiền rồi.” Á Tư cười khẽ nói, xoay người đi trở về bên xe, lúc này… Lại có người gặp họa rồi, Cổn Cổn, chúa trời phù hộ cho em, Amen.
Gossip Lovers là một quán lẩu kem quy mô lớn, đa số trang trí bên trong là hoạt hình huyền ảo đáng yêu của thiếu nhi, là một trong những nơi Viên Cổn Cổn thích nhất.
Khép cánh cửa phòng VIP lại, Viên Cổn Cổn vui vẻ xúc một cái kem hình cầu nhỏ đặt vào bên trong chocolate, sau đó cho vào trong miệng, vị ngọt vừa nóng vừa lạnh làm cho đôi mắt to của cô nheo lại, “Tuyệt quá, anh Duệ cũng ăn đi.”