“Còn không ăn?” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cô một cái.
Viên Cổn Cổn vội vàng kẹp một viên thịt nhét vào trong miệng.
Hắc Viêm Triệt ngồi xuống cạnh cô, cầm lấy chén đũa khác cũng bắt đầu ăn.
Thỉnh thoảng Viên Cổn Cổn liếc trộm anh, đề phòng anh ném di động.
“đi Indonesia.” Đột nhiên Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói.
“Hả?” Viên Cổn Cổn phản ứng không kịp.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô không nói gì, nhưng rất rõ ràng là tâm tình của anh vào lúc này không được tốt lắm.
Viên Cổn Cổn gãi gãi đầu, một lúc sau mới phản ứng kịp, “Anh đang nói chuyến du lịch tuần trăng mật sao?”
“Em nói đi?”
“không phải anh đã nói không đi sao?” Viên Cổn Cổn không hiểu hỏi.
Hắc Viêm Triệt nhếch đôi mày thâm thúy lên, lạnh lùng nhìn cô.
Viên Cổn Cổn lập tức cúi đầu ăn điên cuồng, không nói chuyện nửa.
Hắc Viêm Triệt hừ lạnh một tiếng, phát tiết cảm xúc khó chịu của mình, mắt tím nhìn nhìn di động trên bàn, kẹp đồ ăn lên đưa vào trong miệng, quay đầu xem như không phát hiện, đối với cô tốt như vậy thì có ích lợi gì, cô không hiểu một chút nào, anh đúng là ăn no rửng mỡ…
Viên Cổn Cổn len lén nhìn mặt anh một chút, lộ ra nụ cười ngọt ngào, tuy bình thường cũng cùng ăn cơm, cùng ngủ như thế, nhưng hôm nay đặc biệt không giống vậy… Bây giờ, cô là vợ của anh, anh là chồng của cô…
Thời gian thoi đưa, ngày tháng thấm thoát, trong nháy mắt, đã qua năm, năm có thể thay đổi rất nhiều người, rất nhiều việc, nhưng tình huống như Viên Cổn Cổn và Hắc Viêm Triệt thì ngoại lệ…
Sau giữa trưa yên tĩnh, ánh mặt trời dịu dàng chiếu trên mặt đất, gió nhẹ nhàng bay bay, vốn là không khí ấm áp động lòng người, nhưng lúc này bên trong nhà họ Hắc lại bao phủ một vùng ‘biển lửa’
“Viên! Cổn! Cổn!” một tiếng rống dữ phát ra từ miệng Hắc Viêm Triệt, làm chấn động đến mấy con chim nhỏ trên cây.
Viên Cổn Cổn ngồi trên sô pha trong phòng khách lớn uống trà hoa liền giật mình phun nước.
Ngồi ở đối diện cô là Hắc Viêm Tước nhanh nhẹn né tránh trà hoa bắn tung về phía ông, nhìn nhìn con trai hóa thành rồng phun lửa từ trên lầu đi xuống.
“Sao… Sao vậy…” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo, đi thẳng vào trong lòng Viên Tịnh Lưu.
“Triệt nhi, sao con rống Cổn Cổn dữ như vậy, dọa con bé đấy.” Khấu Lê Lạc trách cứ nói.
Hắc Viêm Triệt ném lọ thuốc trên tay lên bàn, không để ý đến Khấu Lê Lạc, mắt tím hung tợn nhìn Viên Cổn Cổn, “Em dám uống loại thuốc này.”
Mọi người dời ánh mắt đến lọ thuốc, nhìn nhìn, đều nhíu mày.
“Em…Em…” Viên Cổn Cổn chui sâu vào lòng Viên Tịnh Lưu hơn, sau khi kết hôn cô mới hiểu được, chồng của mình có hai nhân cách, một là lạnh lùng khát máu, một là nóng nảy hung ác, hai tính cách này đều sẽ xuất hiện bất chợt, mà bây giờ, rất rõ ràng, anh là một người nóng nảy hung ác… một người rất bạo lực…
“Em tới đây!” Hắc Viêm Triệt rống to
“Cha…” Viên Cổn Cổn cầu cứu gọi Viên Tịnh Lưu.
Viên Tịnh Lưu kéo cô từ trong ngực mình ra, không nhìn đến cầu cứu của cô.
“Mẹ…” Viên Cổn Cổn nhìn Bàng Đô Đô, phát ra tiếng kêu như con thú nhỏ.
“Cổn Cổn…” Bàng Đô Đô nhìn nhìn cô, lại nhìn Viên Tịnh Lưu, lại nhìn Hắc Viêm Triệt, cuối cùng nhìn Khấu Lê Lạc.
Hắc Viêm Triệt kéo cô qua, “Kêu ai cũng vô dụng!”
“Hu hu… Mẹ Lê…” Viên Cổn Cổn sốt ruột nhìn Khấu Lê Lạc, trong giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở.
“Khụ khụ, Đây… Cổn Cổn, có phải là có người kêu con uống loại thuốc này không?” Khấu Lê Lạc ho nhẹ hai tiếng, trừng mắt nhìn cô ra hiệu.
“không phải, nhưng…”
“Em chết chắc rồi.” Hắc Viêm Triệt ôm cô vác trên vai, đi vào trong phòng.
“Em không muốn… Mẹ, cha, mẹ Lê, hu hu… Cha Tước…” Viên Cổn Cổn giãy giụa, khóc thét lên.
“Cổn Cổn…” Khấu Lê Lạc và Bàng Đô Đô không đành lòng muốn tiến lên cứu người, kết quả còn chưa đứng lên đã bị chồng của mình ôm vào trong ngực, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị khiêng đi.
“Anh làm gì, anh xem bộ dáng của Triệt nhi đi, nhất định sẽ ra tay.” Khấu Lê Lạc không vui đẩy Hắc Viêm Tước.
“Em ngăn cản được?” Hắc Viêm Tước hỏi.
Khấu Lê Lạc ngẩn người, “Em không thể nhưng anh có thể mà.”
“Anh không ngăn cản.” Hắc Viêm Tước cầm lấy lọ trên bàn nhàn nhạt nói.
“Anh giúp kẻ xấu làm điều ác!” Khấu Lê Lạc tức giận hô.
“Thông gia cũng chưa ý kiến em gấp cái gì?” Con ngươi màu xám bạc của Hắc Viêm Tước nhìn gương mặt bình tĩnh của Viên Tịnh Lưu ngồi đối diện, lười nhác nói.
Viên Tịnh Lưu nhìn Khấu Lê Lạc, nhàn nhạt phun ra sáu chữ, “Đánh để ghi nhớ cho kỹ.”
Khấu Lê Lạc không nói gì nhìn bọn họ, không biết nên nói cái gì.
“Tịnh Lưu…” Bàng Đô Đô há mồm muốn nói lại bị Viên Tịnh Lưu ngắt lời.
“Nhớ kỹ, nếu em dám uống loại thuốc như vậy, kết cục cũng giống con gái em.” Viên Tịnh Lưu nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói.
Bàng Đô Đô nhìn ông, lại nhìn Khấu Lê Lạc, hai người không hẹn mà cùng thở dài, nhìn lên trên lầu.