Hôm sau, giữa trưa giờ phút, Viên Cổn Cổn lười biếng nằm ở trên cỏ ngoài vườn hoa, bên cạnh là một đoàn quân động vật.
Á Tư đứng ở một bên, khóe miệng vẫn treo ý tao nhã ý cười tao nhã như bình thường.
"Anh Á, vì sao hôm nay anh không đi cùng Triệt?" Viên Cổn Cổn hơi không hiểu nhìn anh ta.
"Chủ nhân bảo anh ở lại với em, em không thích anh ở lại với em sao?" Á Tư cười khẽ học cô ngồi trên cỏ, khu vui chơi trong vườn hòa có vẻ không hợp với bộ âu phục trên người anh ta
"Thích mà, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, không phải mỗi ngày anh và anh Nhã đều đi theo Triệt sao?" Viên Cổn Cổn vừa nói vừa lơ đễnh vỗ về chơi đùa đám động vật bên cạnh.
"Ha ha." Á Tư cười cười không nói gì.
"Anh Á, em muốn ăn bánh ngọt." Viên Cổn Cổn nhìn anh ta, vẻ mặt chờ mong.
"Được, anh đi lấy cho em, em ăn loại nào?" Á Tư sờ sờ đầu của cô, rất là cưng chiều.
"Em muốn ăn bánh kem việt quất trong tiệm cà phê Tình U." Viên Cổn Cổn lộ ra tươi cười ngọt ngào, hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu càng làm cho nụ cười tươi tắn rạng rỡ hơn.
"Tình U? Gần công ty sao?"
"Dạ!" Viên Cổn Cổn vui vẻ gật đầu.
"Nhất định phải ăn ở tiệm đó sao? Đầu bếp bánh ngọt trong nhà làm ăn không được sao?" Á Tư hơi khó xử nhìn cô.
"Không phải, chỉ là đột nhiên rất muốn rất muốn ăn bánh kem việt quất ở đó, Anh Á..." Viên Cổn Cổn nhìn anh ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ba chữ em muốn ăn, đôi mắt trong suốt điềm đạm đáng yêu động lòng người.
Á Tư do dự một chút, nói khẽ "Mua cho em cũng được nhưng em phải đồng ý với anh, không được đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà."
"Được! Anh Á vạn tuế." Viên Cổn Cổn vui vẻ ngồi dậy cười tủm tỉm, mắt cong cong thành hai vầng trăng khuyết.
"Ngoan, không thể ra ngoài biết không?" Á Tư đứng lên sờ sờ đầu cô.
"Dạ, em ở nhà chờ anh." Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn nói.
Á Tư cười cười, xoay người rời đi, tuy như vậy xem như là làm trái mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng nét mặt và nụ cười như vậy, ai cũng không thể từ chối yêu cầu của cô, huống chi chỉ cần cô không ra khỏi cửa thì không ai có thể uy hiếp đến cô, chủ nhân, thật ngại quá, sự thực chứng minh, sức quyến rũ của Tiểu Cổn Cổn là không gì sánh bằng...
Á Tư đi không lâu, Viên Cổn Cổn nhận điện thoại của Bàng Đô Đô.
"Mẹ."
"Bảo bối thân yêu, con ở nhà sao? Bây giờ mẹ đang trên đường đến nhà con." Bàng Đô Đô lái xe tâm trạng rất tốt.
"Dạ? Một mình mẹ sao?" Viên Cổn Cổn vuốt ve Tiểu Viên, không hiểu hỏi.
"Đúng vậy, mẹ tới đón con đi ăn cơm trưa."
"Cha đâu?"
"Ông ấy ở công ty."
"Hôm nay mẹ không đi cùng cha sao?"
"Không nói nửa, gặp mặt rồi nói."
"Mẹ đợi một chút, Triệt không cho con ra ngoài."
"Cậu ta có ở nhà không?"
"Không có."
"Vậy đi được rồi."
"Nhưng mà..."
"Bảo bối sau khi kết hôn thì con không cần mẹ rồi..."
"Nào có, con đương nhiên cần mẹ."
"Vậy ở nhà chờ mẹ, mẹ sắp đến rồi."
"A... Mẹ... Alo?Alo?" Viên Cổn Cổn nhìn di động, không biết làm sao.
Nửa tiếng sau, chờ Á Tư cầm một cái hộp tinh xảo đi đến vườn hoa thì chỉ nhìn thấy trên bàn điêu khác dán một tờ giầy nhỏ, mặt trên viết (Anh Á, thật xin lỗi, mẹ dẫn em đi ăn cơm trưa, ăn xong mẹ sẽ đưa em về nhà không cần lo lắng cho em, còn nửa... Đừng nói với Triệt, xin nhờ (ㄒoㄒ) ~~)
Á Tư mắng nhỏ một tiếng lấy điện thoại ra ấn dãy số của cô, nhưng không ai nghe máy, chỉ thấy anh ta sốt ruột buông bánh ngọt chạy đi ra ngoài, Cổn Cổn... Em muốn hại chết anh sao...
"Cổn Cổn, ăn ngon không?" Bàng Đô Đô không ngừng gắp thức ăn vào trong chén con gái bảo bối của mình.
"Ăn ngon, sao mẹ biết tiệm mới này?" Viên Cổn Cổn cười uống môt ngụm nước, giảm bớt vị cay trong miệng.
"Nhìn thấy trên tạp chí, vốn muốn gọi cha con cùng đi ăn với mẹ, nhưng ông ấy không thích ăn cay, hơn nữa ông ấy cũng không rảnh." Bàng Đô Đô bĩu môi, dường như hơi không vui.
"Mẹ và cha cãi nhau sao?" Viên Cổn Cổn nhìn bà, nhỏ giọng hỏi.
"Không có, chỉ là gần ông ấy bận rất nhiều việc, mà có thể là mẹ quá tùy hứng rồi." Bàng Đô Đô cười cười, đã bắt đầu tự hối lỗi.
"Có ý gì?" Viên Cổn Cổn không hiểu nhìn bà.
"Chính là hôm nay đột nhiên mẹ muốn tới đây ăn nhưng ông ấy lại không rảnh, cho nên buổi sáng hơi không vui, bây giờ nghĩ lại dường như là mẹ không đúng, ông ấy cũng nói là ngày mai sẽ dẫn mẹ đến đây nhưng mẹ cũng cáu kỉnh với ông ấy." Bàng Đô Đô hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu .
"Không sao đâu mẹ, cha sẽ không giận mẹ." Viên Cổn Cổn nhét một miếng gà xào cay vào trong miệng, cười thật ngọt ngào.
"Ừ." Bàng Đô Đô gật gật đầu, cũng cười.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục thẳng thớm đi tới, nhìn Bàng Đô Đô lễ phép hỏi "Xin hỏi là Bàng tiểu thư phải không?"
"Tôi đúng là họ Bàng, nhưng không biết có phải vị Bàng tiểu thư cậu muốn tìm hay không." Bàng Đô Đô ngẩn người, lập tức trả lời.
"Thật xin lỗi, là tôi hỏi không đúng câu hỏi, xin hỏi cô là Bàng Đô Đô tiểu thư phải không?" Người đàn ông cười cười, rất có phong độ đàn ông.
"Đúng, có chuyện gì sao?" Bàng Đô Đô gật gật đầu, nhìn nhìn Viên Cổn Cổn.