Hạ Du không dám làm đau Hạ Tu Âm, chỉ là nắm góc áo, siết chặt đến ngón tay trở nên trắng bệch.
Nàng khóc dữ dội, nhưng lại không ồn ào, giống động vật nhỏ khẽ thút thít, thanh âm vừa đáng yêu vừa đáng thương, làm người mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Vạt áo Hạ Tu Âm bị nước mắt nàng thẩm thấu, chỗ cổ áo ướt một mảng.
Cô muốn nhìn mặt Hạ Du một chút, nhưng chỉ làm động tác nhỏ Hạ Du liền hơi giãy giụa, đầu càng hướng hõm vai cô cọ cọ, giọng nói cũng luôn hàm hàm hồ hồ thân thân mật mật kêu "Tỷ tỷ", "Tỷ tỷ".
Hạ Du lại một lần nữa được tỷ tỷ ôm, hương thơm mềm mại trước sau như một.
Nàng thật cẩn thận nhẹ ngửi mùi thơm của Hạ Tu Âm, buồn bã nghĩ rằng tỷ tỷ không thích nàng.
Tỷ tỷ tốt như vậy, nhưng tỷ tỷ không thích nàng.
Nước mắt "tách tách" rơi.
"A Du......" Hạ Tu Âm khẽ vuốt phần lưng đứa nhỏ, ôn nhu kiên nhẫn. Hạ Du nhìn không tới, nàng yêu thích mắt tỷ tỷ, thoáng qua một ý cười rất nhỏ.
Đuôi mắt thoáng thấy vợ chồng Hạ Mãn lo lắng sốt ruột vào cửa, Hạ Tu Âm thu hồi thần sắc, khôi phục sự ôn hòa hờ hững.
Hạ Tu Âm giữ hai vai gầy của Hạ Du, không thể cự tuyệt ép nàng đối diện với mình, chậm rãi nói: "A Du đừng khóc, ba mẹ sẽ đối xử tốt với em, về sau tôi cũng thường xuyên thăm em được không?"
Hạ Du làn da non nớt, đặc biệt là vùng mắt, có lẽ là thương tâm, mỏng đến sung huyết, làm cho hai tròng mắt phủ đầy nước, đáng thương vô cùng.
Hạ Tu Âm không có đưa tay đi lau mắt nàng, cô tìm khăn giấy nhẹ nhàng ấn, rất nhanh nước đã thấm vào giấy.
"Không..." Hạ Du nước mắt lưng tròng mà nhìn cô, lắc đầu rồi lắc đầu, sợ cô nhìn không thấy: "Không được... Tỷ tỷ..."
"Vậy em... muốn gì?" Hạ Tu Âm giọng nói nhẹ nhàng mà mềm mại, biểu tình nhã nhặn lịch sự, âm cuối lại hơi cao lên, mang theo ý nào đó cấm kỵ dẫn dụ.
Hạ Du to gan lớn mật nắm lấy ngón tay Hạ Tu Âm, ngước cả mặt ướt đẫm lên: "Em... muốn tỷ... muốn tỷ tỷ...... muốn tỷ tỷ ở cùng với em."
Biệt thự chỉ có khoảng ba người làm, trước mắt trình diễn tiết mục hù thần, ai cũng không dám phát ra tiếng động.
Không gian rộng lớn, yên lặng an tĩnh, xen kẽ tiếng ve sầu lờ mờ từ cửa sổ, mềm mại, mang theo giọng nói nức nở trẻ con rõ ràng nói: "Em muốn tỷ tỷ."
Bước chân Hạ Mãn cách các nàng không xa, vợ hắn sững sờ siết chặt tay hắn.
Hạ Tu Âm hướng bọn họ một cái nhìn xin lỗi, ý bảo bọn họ tạm thời đừng nóng nảy.
"Ba mẹ A Du đều là người rất tốt, thử cùng họ ở chung một thời gian xem thế nào?" Hạ Tu Âm lui một bước, khuyên nhủ.
Tất cả tâm trí Hạ Du đều bị sợ hãi nuốt chửng, nàng thở hổn hển một chút, cũng không phân biệt Hạ Tu Âm nói gì đó.
Hạ Tu Âm sửa mái tóc hơi rối trên trán nàng, nàng tiếp tục lẩm bẩm: "Tỷ tỷ... đừng không cần em..."
"Đừng không cần em..."
Trước mắt mơ hồ không rõ, nhưng từng đường nét trên khuôn mặt của Hạ Tu Âm đều khắc sâu vào đầu nàng.
Nàng hơi mở to mắt, nỗ lực muốn tỷ tỷ thấy rõ ràng, khụt khịt nói: "Em... sẽ thật... ngoan."
"Sẽ không... Làm phiền tỷ tỷ..."
Hạ Tu Âm hơi hé miệng, Hạ Du nhìn chằm chằm hai cánh môi mềm mại run rẩy, cảm thấy hơi lạnh.
Không đợi cô nói, đứa trẻ nhịn không được khóc nức nở, vội vã nói: "Tỷ tỷ --"
"Em không cần ở lại căn phòng lớn......"
"Thùng rác gần nhà tỷ... Em sẽ ở bên trong lớn lên..."
Mỗi lần nàng nói một câu liền chớp mắt một cái, nước mắt đọng lại, như thể đôi mắt nàng không thể chịu đựng quá nhiều nỗi buồn, nên từng chút từng chút rơi xuống.
"A Du ngốc, làm sao tôi lại để em ở trong thùng rác." Hạ Tu Âm bình tĩnh trả lời.
Cô đang đợi, đứa trẻ đang khóc đến run rẩy trước mặt có thể mang đến bất ngờ gì cho cô.
"Thùng rác rất tốt." Hạ Du vội vàng nói, cố gắng nghiêm túc nói cho Hạ Tu Âm nghe, nàng tỉnh lại một chút: "Thùng rác bên trong ấm áp, mặt trên có nắp, sẽ không bị chó cắn đến, cũng không sợ trời mưa... Em còn có thể ở bên trong tìm được đồ ăn lấp đầy bụng."
Nàng nói, môi run rẩy nghẹn ngào: "Chỉ cần... Chỉ cần thỉnh thoảng tỷ tỷ có thể lại đến thăm em."
Ánh mắt nàng lóe lên tia sáng chờ mong mà nhìn phía Hạ Tu Âm.
Không thể phủ nhận, Hạ Tu Âm cảm thấy trái tim như là bị ấu thú dùng cái mũi ướt đẫm nhẹ nhàng đụng tới.
Cảm xúc chua chát, mềm mại từ từ nuốt chửng cô.
Sao lại có một đứa trẻ ngoan như vậy kia chứ, cô tưởng tượng nàng lớn lên từ từ trong tâm trí mình.
Hạ Tu Âm nhớ lại đêm mưa đó, ở nơi khe hở rác bẩn đó, ánh sáng mờ ảo rọi đến con ngươi sạch sẽ....
Cô đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thẳng vào mắt nàng.
Hạ Tu Âm thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó.
Cổ họng cô khô khốc, hưng phấn khác thường làm tròng mắt trở nên sâu thẳm, ngược lại hiện ra không vui.
Hạ Du rùng mình một cái, không tha để quần áo vào giữa những ngón tay.
Nàng nơm nớp lo sợ mà nhỏ giọng cầu xin: "Tỷ tỷ... không tới thăm em... cũng không sao..."
"Chỉ cần... Đừng đuổi em đi quá xa..."
Hạ Du chưa bao giờ hy vọng rằng mình là một con sủng vật như giống bây giờ, sủng vật không cần cha mẹ, chúng chỉ cần chủ nhân.
Tỷ tỷ nhặt được nàng, nàng là của tỷ tỷ.
Đây là điểm mấu chốt, Hạ Tu Âm có thể cảm nhận được Hạ Du đang khổ sở.
Đứa nhỏ đã không còn ch ảy nước mắt, tựa hồ đã cạn kiệt. Nước mắt vương ở má, nhìn qua vô cùng đáng thương.
"Em họ..." Một tiếng thở dài.
Hạ Mãn đỡ người vợ đã đầy nước mắt của mình, vỗ vỗ khuỷu tay nàng, không để nàng mềm yếu như vậy trước mặt hai đứa trẻ.
"Nếu không phiền, để con bé sống ở đây một thời gian đi."
Hắn cười khổ, dường như cảm thấy rằng yêu cầu của mình là không phù hợp.
Hạ Du ngơ ngác mà nhìn chăm chú vào hắn.
"Con bé đã phải chịu đựng rất nhiều, đầu tiên nhìn thấy chính là em... Chúng ta, dù sao cũng là hai người xa lạ, con bé sợ cũng là bình thường."
Hạ Mãn lại là trì độn mơ hồ giải thích với Hạ Tu Âm ý nghĩa đúng đắn.
Nhìn đôi mắt bình tĩnh đó, hắn ảo giác, định là hôm nay có thể mang Hạ Du đi, cuối cùng, đứa bé kia vẫn như cũ chỉ có thể lưu lại biệt thự lạnh lẽo này với Hạ Tu Âm.
Hắn nhớ tới Hạ Trăn - con gái út tự phụ bất thường của Hạ gia, tư tưởng chiếm hữu mạnh đến làm cho người ta sợ hãi.
Nhìn bên ngoài Hạ Tu Âm thanh lịch dịu dàng, có phải cũng là vặn vẹo tâm hồn kiêu hãnh hay không?
Từng chút từng chút vuốt v e đứa trẻ, Hạ Tu Âm thong thả ung dung nói: "Anh họ... A Du đang ở trong hộ khẩu của anh."
Đột nhiên sống lưng Hạ Mãn lạnh đi, trong nháy mắt, hắn tựa hồ nhìn thấy Hạ Tu Âm khó nén không cam lòng cùng oán hận.
Nhưng đó không phải nhằm vào hắn.
Hắn xấu hổ lên tiếng: "Coi như là tôi..."
Hạ Mãn nhắm mắt lại: "Coi như là anh họ nhờ em chăm sóc... Hạ Du... gởi con bé nuôi tại đây một thời gian đi."
Trong lòng ngực, vợ hắn đang run rẩy cả người.
Hạ Tu Âm hài lòng.
"Nếu anh họ nói như vậy, A Du sẽ ở với tỷ tỷ."
Cô ôn nhu nói: "Nếu anh họ nhớ A Du, có thể cùng chị dâu đến bất cứ lúc nào."
Hạ Du mở to mắt, đến thở cũng không dám, sợ trước mắt là một giấc mộng.
Giác quan một lần nữa trở lại thân thể, tay nàng được bao phủ bởi tay của tỷ tỷ, mềm mại mịn màng, đầu ngón tay Hạ Tu Âm vô thức trấn an nàng.
Mũi Hạ Du hơi xót.
Hạ Mãn nói gì đó vào tai vợ, người phụ nữ đi lên trước, nửa ngồi xổm trước mặt Hạ Du.
"A Du..."
Trong mắt người phụ nữ chứa đầy nước mắt, Hạ Du thấy được.
Cho nên nàng không trốn, để đối phương chạm vào má mình.
"Mẹ... Dì và chú đều thật thích con." Người phụ nữ mím chặt môi, không để khóc ra tiếng: "Sau này chúng ta tới thăm con, con đừng sợ được không?"
Hạ Du nhìn nàng, lại nhìn Hạ Mãn lần nữa, tỷ tỷ ôm nàng từ phía sau.
Nàng gật đầu, cổ họng thấm đẫm nước mắt: "Được~"
Hạ Tu Âm cùng Hạ Du lẳng lặng nhìn hai người bọn họ nắm tay đi xa.
Hạ Du rụt rè nhìn tỷ tỷ, Hạ Tu Âm cười một cái, xoa đầu nàng: "A Du thích tôi lắm sao?"
Đứa nhỏ mềm mại khẽ đáp: "Thích."
Trong mắt Hạ Tu Âm tràn đầy sung sướng.
Dì Trần thầm nghĩ, cuối cùng mình vẫn không thể hiểu tiểu thư.
Bà xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị túi chườm đá để đắp.
Hạ Du thực sự là một đứa trẻ nhỏ làm từ nước, đôi mắt lại khóc sưng lên.
Khóc lớn một hồi, Hạ Du ăn uống không tốt.
Dì Trần nấu cháo bí đỏ, làm thêm mấy món ăn phụ ngon miệng dùng bữa sáng, hy vọng tiểu tổ tông có thể ăn nhiều một chút.
Có lẽ là bị dọa, Hạ Du càng thêm an tĩnh ngoan ngoãn, đôi mắt mong mỏi khiếp sợ mà đuổi theo Hạ Tu Âm, cố gắng nuốt hết chén đồ ăn.
Hạ Tu Âm nhìn chằm chằm một hồi, thấy Hạ Du làm như có chút khó chịu, mở miệng: "A Du, ăn không vô sao?"
Hạ Du lập tức lắc đầu, "Có thể..."
Sau đó, nàng cười một cái.
Tỷ tỷ giúp nàng gắp đồ ăn, muốn nàng ăn sạch.
Trái tim Hạ Tu Âm bị cái cười kia đâm một chút.
Đến khi Hạ Du nhịn không được nôn khan, cô mới đem chén muỗng đứa trẻ để qua một bên, ôn nhu nói trong sự bất định của Hạ Du: "A Du, giúp tôi lấy lấy cái muỗng được không? Nó ở dưới đáy tủ, nếu tìm không thấy thì nhờ dì Trần giúp đỡ."
Dì Trần ở phòng bếp đang bỏ hạt cherry, để vào đ ĩa đựng trái cây.
"Dạ!" Hạ Du ngoan ngoãn gật đầu, từ trên ghế trượt xuống, tung tăng đi tìm dì Trần.
Hạ Tu Âm lấy tay đổ cháo bí đỏ của Hạ Du vào chén của mình.
Chờ Hạ Du đem muỗng trở lại, Hạ Tu Âm đặt muỗng ở mép chén, dắt tay nàng: "Cùng tôi đi tắm rửa."
"Cháo..." Hạ Du nhón chân lên.
Hạ Tu Âm không dấu vết chắn tầm mắt nàng: "Cháo lạnh rồi, không ăn nữa."
Hạ Du chớp mắt.
Nàng rối rắm thở phào nhẹ nhõm, bị Hạ Tu Âm bắt gặp, đôi mắt cong cong.
Lo lắng mắt Hạ Du không thoải mái, Hạ Tu Âm lấy cuốn song ngữ trên tay nàng: "Hôm na tôi kể chuyện cho A Du, ngày mai lại đổi lại được không?"
Hạ Du đương nhiên cầu mà không được, vội không ngừng gật đầu.
Đứa trẻ mới vừa tắm rửa xong, khuôn mặt nhỏ hơi hồng, mặc áo ngủ mềm mại, mắt đen ướt át thanh triệt chuyên chú nhìn Hạ Tu Âm.
Trên thực tế, Hạ Tu Âm thanh tuyến cũng không nhu hòa, ngược lại có chút lạnh, nhưng khá rõ ràng, khiến lòng người cảm thấy mềm mại ngọt ngào.
Hạ Du được như ý nguyện mà ở trong thanh âm tỷ tỷ, tham luyến hô hấp bao vây lấy, chậm rãi khép lại mắt.
Chờ hơi thở nàng dịu xuống, một nụ hôn rơi xuống mí mắt nàng.
"Đây là khen thưởng."
Thanh âm kia nói.
Khen thưởng gì cơ?
Nghe thấy động tĩnh Hạ Tu Âm, Hạ Du dùng tay sờ nơi da thịt được tỷ tỷ tiếp xúc--
"A." Nàng nho nhỏ mà kêu lên.
Nóng bỏng, hơi thở của tỷ tỷ dường như kéo dài rất lâu.
Rốt cuộc là khen thưởng cái gì?
Về sau còn có khen thưởng nữa không?
Hạ Du ở trong đệm chăn co người.
Thật tốt, nàng còn được ở cạnh tỷ tỷ.
Cơn buồn ngủ đã được xóa tan bởi nụ hôn bất ngờ.
Hạ Du chớp mắt nhìn trần nhà tối om.
Cuối cùng, nàng lăn ra khỏi giường đứng dậy, mở đèn ngủ, nhảy xuống giường, dùng sức đẩy nệm ra--
Một tờ báo được gấp cẩn thận đặt ở phía dưới.
Là tờ báo mà nàng đã hỏi dì Trần trước đó, chính giữa là ảnh chụp của Hạ Tu Âm.
Tỷ tỷ đứng cạnh kệ sách trong thư viện, mặc giáo phục, nhìn xuống một quyển sách thật dày.
Tông màu đen trắng, nhưng khí chất Hạ Tu Âm càng thêm thanh quý, giống như tranh vẽ.
Tiêu đề lớn đập vào mắt: [Hạng I kỳ thi tuyển sinh trung học cấp tỉnh: Cha là người trợ giúp lớn nhất cho việc học của cô]
Hạ Du si ngốc nhìn chằm chằm mặt tỷ tỷ.
Tỷ tỷ được in trên giấy, nàng có thể đem cô đặt trong lòng bàn tay.
Dì Trần nói cho nàng, tỷ tỷ không thích mấy thứ trên tờ báo này, cho nên chúng chưa bao giờ được Hạ Tu Âm xem qua.
Dì Trần còn nói, nếu Hạ Du muốn, chờ Hạ Tu Âm không chú ý, các nàng có thể lặng lẽ xem tỷ tỷ được phỏng vấn trên ti vi.
"Tỷ tỷ..." Hạ Du cẩn thận để ngón tay chạm vào mặt Hạ Tu Âm, sờ qua cánh môi mỏng của cô, sống mũi thẳng tắp, mắt hơi nheo...... Cuối cùng, đặt ở trên tay cô.
Mặt Hạ Du đỏ lên.
Hạ Du lấy từ điển Tân Hoa từ kệ sách ngắn ở phía bức tường bên kia, ngay sau đó một lần nữa chui vào ổ chăn.
Có nhiều từ trong tờ báo này mà nàng chưa biết.
Nhưng nàng gấp không chờ nổi.
Nàng muốn biết, ngoài ở nhà, tỷ tỷ sẽ trông như thế nào?