Xe Lưu Chí không chạy vào được cho nên Hạ Tu Âm và Hạ Du phải từ cửa tiểu khu đi bộ đến nhà Hạ Mãn.
Đường đi không tính là xa, nhưng hai người đều bị lạnh làm đỏ cả chóp mũi, trong mắt sương mù mênh mông.
Hạ Mãn và vợ hắn đau lòng chết đi được.
Hạ Tu Âm và Hạ Du ngồi trên sô pha có hơi cũ, cô lấy đầu ngón tay đứa trẻ nắm vào lòng bàn tay mình rồi thổi khí, sau đó chà xát.
Hạ Du đỏ mặt nhìn tỷ tỷ, đôi mắt cũng đỏ, bị tỷ tỷ nắm đầu ngón tay, đỏ lại càng đỏ thêm.
Đáy mắt dao động thủy quang, ngượng ngùng chịu đựng, để tỷ tỷ nắm tay nhỏ của nàng.
"Tỷ tỷ, em cũng che giúp tỷ tỷ." Thanh âm nàng nho nhỏ, lại ngọt ngào đến kỳ cục, giống như bị thổi khí đến không cẩn thận làm hòa tan, vì thế trở nên ngọt ngào hơn.
Cuối cùng Hạ Tu Âm chạm vào lòng bàn tay mềm mại của nàng: "Được."
Các nàng đợi Gia Trân đem trà quả lên, ấm cả người, cuối cùng điều hòa cũng tăng nhiệt độ lên.
Hạ Tu Âm giúp Hạ Du gỡ khăn quàng trên cổ xuống, đứa trẻ ngoan ngoãn nâng cằm lên, toàn bộ khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết lọt vào trong mắt Hạ Tu Âm.
Hạ Tu Âm nhìn Hạ Du bộ dáng ngoan ngoãn, lòng bàn tay ma sát một chút, khi lấy khăn quàng cổ ra, đầu ngón tay ở cằm đứa trẻ nhẹ nhàng cọ qua một cái.
Đôi mắt Hạ Du hơi trợn to, trong mắt hiện lên kinh ngạc nho nhỏ, xao động mở ra.
Nàng do do dự dự nhìn tỷ tỷ, nhưng Hạ Tu Âm không để lộ dấu vết, không giống như đã cố ý làm chuyện xấu.
Nàng đành có chút hoang mang dùng tay chạm vào da thịt bị chạm qua ban nãy.
Giống như...... Có một chút ngứa.
"Tiểu Du, em họ...... nhìn xem quà mừng tuổi nào." Hạ Mãn và vợ mang hai đ ĩa đựng đầy quả kiên* và mâm đựng trái cây lên, bắt gặp ánh mắt của hai đứa trẻ trước mặt, hắn nói: "Nhận lấy mâm đựng trái cây này, năm mới sẽ được bình an."
*Quả kiên: hay quả cứng hay hạt cứng, là loại quả bao gồm một hạt và một vỏ cứng, lớp vỏ này sẽ không tự nứt ra để giải phóng hạt ở bên trong thoát ra (nôm na có thể gọi trong tiếng Anh là nut, dù nut có thể gọi cho những quả vỏ cứng khác).
Hạ Du mới lạ nhìn kĩ mâm đựng trái cây bình thường kia.
Thật ra Hạ Tu Âm biết một ít phong tục, ngay cả lão gia tử Hạ gia cũng không câu nệ với cái này......
Được người lớn đưa cho mâm trái cây mừng tuổi mới, cô...... cũng là lần đầu tiên thấy.
"Tôi cũng phải nhận sao?" Thanh âm Hạ Tu Âm nhẹ nhàng.
"Đúng vậy." Hạ Mãn lập tức lấy mâm đựng trái cây nhét vào tay cô, có lẽ là biểu tình Hạ Tu Âm làm hắn nhất thời mềm lòng, hiếm khi ra vẻ gia trưởng ngang ngược: "Tết nhất rồi, ngoan ngoãn nghe lời người lớn, mau, lấy đi."
Hạ Tu Âm hơi hơi hé miệng, rốt cuộc cũng không phản bác.
Cô lúng túng nhìn mâm trái cây trên tay mình, quả kiên, chuối tiêu, hạt dưa, kẹo bơ cứng, bánh có nhân, kẹo sữa...... Nhiệt nhiệt tình tình xếp chồng lên nhau.
Cẩn thận nhìn, vẻ mặt Hạ Tu Âm cũng thả lỏng một chút.
Cô thầm nghĩ, nhà Hạ Mãn cái gì cũng thiếu, mâm trái cây này tính cũng không tệ.
Nhưng đồ trong mâm là những thứ mà bình thường cô không bao giờ đụng tới.
"Tỷ tỷ, kẹo sữa của em so với tỷ nhiều hơn." Hạ Du ôm mâm trái cây nặng trĩu, hiển nhiên cũng rất vui vẻ.
Nàng bóc một nắm kẹo trong mâm, lại một nắm, đưa tới mâm Hạ Tu Âm, cuối cùng nhìn cô nói:
"Tỷ tỷ, em chia cho tỷ một chút."
Hạ Tu Âm đưa mắt nhìn mâm trái cây của mình, kẹo không cân bằng mà phủ tràn đầy một tầng.
Thoạt nhìn không giống như là một chút.
Cô bắt chước theo, lấy một ít quả kiên cho Hạ Du.
"A...... Đủ rồi đủ rồi...... Tỷ tỷ, đủ rồi." Hạ Du dùng tay nhỏ che mâm trái cây, nhưng lại có thể bảo vệ bao nhiêu?
Cho đến khi thấy nàng như muốn khóc, Hạ Tu Âm mới dừng lại.
Cơ hồ muốn đem hết quà mừng tuổi của mình đưa hết cho đối phương, hai đứa trẻ nhìn hai mâm trái cây vẫn đầy ắp như cũ, nhìn nhau nở nụ cười.
"A Du, năm mới bình an."
"Tỷ tỷ cũng vậy, năm mới bình an."
Hạ Mãn đưa cho Hạ Tu Âm và Hạ Du mỗi người một cây thước phẳng dài.
"Tiểu Du, nhìn chú...... Còn có em họ cũng vậy." Góc bàn gỗ bày một chén hồ dán và mấy câu đối, Hạ Mãn dùng thước từ trong chén lấy ra một ít sau đó bôi lên mặt sau câu đối: "Phải bôi lan ra nhiều một chút, một lớp mỏng là đủ rồi, phải đều."
"Bên trong có một ít giống như bị vón cục, dùng thước đè là được."
Hạ Tu Âm và Hạ Du cùng mặc tạp dề màu sắc rực rỡ, các nàng xếp hàng đứng cạnh bàn, chuyên chú nhìn hồ dán đặc sệt bị thước gỗ bôi lên mặt giấy.
"Hai người thử xem." Hạ Mãn cười nói.
Gia Trân ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối giao thừa, lấy tôm càng xanh, bỏ chỉ lưng*, nhìn ngon miệng rồi thì để lên bàn.
*chỉ lưng: phần màu đen trên lưng tôm, lúc sơ chế thường bỏ.
Nàng thường ngẩng đầu nhìn ba người ở trong phòng khách, cảm thấy lồ ng ngực như được chậm rãi lấp đầy viên mãn.
Hạ Tu Âm nhanh chóng bắt đầu, hồ dán bôi đến vừa mỏng vừa xinh đẹp, Hạ Mãn nhịn không được khen, đôi mắt cô cong lên.
Đến lượt Hạ Du, có chút không được xử lý tốt, bôi một lớp mỏng một lớp dày, lại thấy tỷ tỷ, xấu hổ đến cúi đầu, ngón chân nhúc nhích, ngọ nguậy.
"Để tôi giúp em." Tay Hạ Tu Âm để lên tay Hạ Du, ngón tay nhỏ dài trắng nõn óng ánh, để lên mu bàn tay nho nhỏ.
Cô từ phía sau Hạ Du đem đứa trẻ này toàn bộ ôm lấy, hơi thở ấm áp khóa lại bên cạnh người Hạ Du, lấp đầy đến kín mít.
Ánh mắt Hạ Du tản mạn dừng cây thước gỗ trong tay.
Tay tỷ tỷ trắng đến chói lói, mỗi một đường cong đều tinh tế di động, khớp các đốt ngón tay hơi hồng.
"Tốt." Hạ Tu Âm nói bên tai nàng, hơi thở ấm áp đánh vào sườn má.
Hạ Mãn lấy gậy sắt làm sạch một chút giấy đỏ còn dính trên cửa, quay đầu lại mới thấy Hạ Tu Âm và Hạ Du mỗi người trong tay cẩn thận cầm một câu đối, liền nói: "Lại đây, câu đối ở cửa chính cho hai đứa dán."
Hạ Tu Âm yên lặng nhìn hắn: "Lỡ...... Dán hỏng thì sao?"
Hạ Mãn kì quái nhìn cô sao lại nghĩ như vậy, không có trực tiếp trả lời, hắn cười lắc đầu: "Đứa nhỏ ngốc."
Hạ Tu Âm bất động thanh sắc mà nhìn kỹ Hạ Mãn bởi vì cười mà ở khóe mắt và bên môi kéo dài tới lộ ra nếp nhăn.
Hạ Mãn và Phương Đoan tuổi không chênh lệch mấy, nhưng giống như cách Phương Đoan hơn mười tuổi, khác xa với người trung niên khí phách hăng hái.
Có lẽ mười năm trước vì con gái qua đời mà đau thấu lòng, có lẽ là vì sự nghiệp tầm thường vô vị......
Nhưng làm người kinh ngạc chính là, một khuôn mặt thống khổ như vậy, cười lên lại là ôn nhu đẹp mắt.
"Tỷ tỷ, qua trái một chút." Hạ Du đứng phía sau Hạ Tu Âm cách đó không xa, ngẩng đầu.
"Như vậy được chưa?" Thanh âm tỷ tỷ rầu rĩ đánh vào cửa, nghe thấy vài phần đáng yêu.
"...... Tỷ tỷ, bên phải......"
Hạ Tu Âm dịch chuyển.
"Được rồi!"
Hạ Tu Âm dùng tay cẩn thận vuốt câu đối xuống, vừa quay đầu, lại thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Hạ Du.
"Tỷ tỷ thật là lợi hại nha." Nàng nói.
Hạ Tu Âm đ ến bên người Hạ Du, nhìn nhìn.
Gỗ đen giấy đỏ, câu đối như ý.
Đúng là rất tốt.
Theo tầm nhìn của Hạ Tu Âm, nữ hài chớp chớp đôi lông mi dài mang theo ngưỡng mộ nhìn cô, đầu ngón tay tự nhiên có chút ngứa, không khỏi duỗi tay chạm vào nó.
Hạ Du nhắm mắt lại, nghe thấy tỷ tỷ nói.
"A Du lợi hại nhất."
Hạ Tu Âm rời khỏi nhà Hạ Mãn trước bữa trưa.
Cô ngồi xuống trước người Hạ Du, lau khóe mắt cho đứa trẻ này.
"A Du, đừng khóc nha."
Hạ Du nắm tay cô, Hạ Tu Âm liền đưa tay ra.
"Tỷ tỷ......" Khuôn mặt nhỏ hồng hào nghiêm túc nhìn cô, nước mắt rơi rất nhiều: "Khi nào tỷ mới quay lại?"
"Đáp ứng tôi, lần này không cần chờ, được không?" Hạ Tu Âm hơi nghiêng mình về phía trước, đứa trẻ này liền lảo đảo nhào vào trong lồ ng ngực cô, mặt vùi vào hõm vai cô.
Hạ Du khóc rất an tĩnh, cơ hồ khụt khịt nhỏ cũng nghe không rõ, thậm chí so với hô hấp bình thường còn muốn yếu thêm một tí.
Nàng không có đáp lại, chỉ là giơ tay ôm cổ Hạ Tu Âm, tư thế đặc biệt không muốn rời xa.
Hạ Mãn và vợ hắn đứng cạnh các nàng, hắn chưa bao giờ thấy được quan hệ hai đứa trẻ nào lại ràng buộc đến thế.
Lần đầu gặp là nửa năm trước, Hạ Du đỏ mắt nhìn bọn họ nói: "Thật xin lỗi", sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy qua bụi hoa hồng nở rộ, trở lại biệt thự ngà voi tinh xảo sang quý kia.
Ngay lúc đó hắn nghe âm sắc non nớt của Hạ Du nức nở cầu xin Hạ Tu Âm đừng không cần nàng, bây giờ, hắn vô lực như cũ nhìn Hạ Du dựa bên cạnh Hạ Tu Âm cầu xin hỏi cô khi nào quay lại.
Hắn vốn nghĩ rằng Hạ Du chỉ là đối với Hạ Tu Âm quen thuộc, cho nên lúc trước xa lạ với bọn họ, nàng mới lựa chọn trở về.
Nhưng sau thời gian dài như vậy, mặc dù vợ chồng bọn họ đã có thể cùng Hạ Du chung sống được, nhưng chỉ cần Hạ Tu Âm ở bên người nàng, trong mắt nàng chỉ có tràn đầy tỷ tỷ.
Giống như là....
Hạ Tu Âm muốn nàng cười, nàng liền cười, muốn nàng khóc, nàng liền khóc.
Không ồn ào, an an tĩnh tĩnh, giống như chỉ cần Hạ Tu Âm vui lòng, nàng sẽ một mực chờ đợi.
Chờ Hạ Tu Âm quay đầu nhìn nàng.
"Đôi mắt đều khóc sưng lên." Hạ Tu Âm dỗ Hạ Du một hồi, đẩy mặt nàng nhìn, quả nhiên mắt đã sưng huyết đến trong suốt.
Đầu ngón tay Hạ Tu Âm sờ vào một mảnh da nhỏ, nhìn về phía Hạ Mãn: "Anh họ, lát nữa đắp một túi chườm đá cho A Du được không?"
Hạ Mãn đầu tiên là ngây người ngẩn ngơ, rồi vội vàng đáp: "À à, được, tôi đây liền đi chuẩn bị."
"A Du có nhớ ông ngoại mà tôi từng nói cho em nghe không?" Hạ Tu Âm áp đầu mình vào trán nàng, bốn mắt đối diện.
Cô không cho phép mình lặng lẽ rơi lệ.
"Dạ......" Lẫn vào âm thanh nghẹn ngào, vừa mềm mại vừa non nớt, quả thực có thể vắt ra nước.
"Ngoại trừ A Du, hiện tại ông ấy là người thân duy nhất của tôi." Hạ Tu Âm cọ cọ gò má non mềm của nàng: "Ông ấy muốn gặp mặt tôi một lần."
"Tôi quá cố chấp, ông ấy cũng cố chấp, cho nên đã lâu tôi không về gặp ông ấy, ông ấy rất buồn lòng."
Hạ Du nắm chặt ngón tay Hạ Tu Âm: "Tôi không thể làm ông ngoại buồn lòng được."
"Dạ." Lòng bàn tay Hạ Tu Âm vuốt v e ngón tay của nàng.
"Cho nên lần này......" Hạ Tu Âm ngừng câu chuyện, lại không nói lần này là làm gì.
Đây là lần đầu tiên cô tự đẩy mình cùng người khác ăn tết...... Cũng là lần duy nhất, một ngày quan trọng như vậy, cô không ở bên cạnh Hạ Du?
Chỉ là, giải thích hàm hồ như vậy, cũng đã an ủi được Hạ Du.
Nàng ngấn nước mắt trong suốt, hiểu chuyện nói: "Tỷ tỷ, sắp đến bữa trưa rồi, ông ngoại đang đợi tỷ đó. Đừng để ông ngoại chờ lâu."
Hạ Du giúp tỷ tỷ đeo khăn quàng cổ, một vòng, một vòng.
Vậy còn em?
Hạ Tu Âm không hỏi.
Vì sao nàng lại không nháo?
Hạ Tu Âm thấy qua Sầm Úc khóc ầm ĩ lên, há miệng lộ ra khoang miệng hồng hồng, đôi mắt nhắm rất chặt, nước mắt lại rất ít.
Nhưng chính là như vậy, thông thường đều có thể làm Hạ Thư Lan đau lòng lên, càng không cần phải nói đến lúc nước mắt Sầm Úc rơi nhiều.
Cho nên, Sầm Úc tổng có thể được như ý nàng muốn.
Nếu Hạ Du cũng nháo, nàng sẽ nhận được những thứ nàng muốn từ mình chăng?
Hạ Tu Âm gần như lạnh nhạt mà phân tích, nhận được đáp án phủ định.
Chỉ cần là cô nguyện ý cho Hạ Du, không đợi Hạ Du mở miệng, cô sớm đã cho nàng, ngay cả khi Hạ Du không cần đến nó.
Mà cô cho không được...
Cho nên...... Hạ Du rất ít khi xin cô.
Hạ Du thông minh đến quá phận, nàng biết, có một số cầu xin dùng miệng cũng không có được.
Nàng chỉ là đồng nhất dùng đôi mắt nói cho Hạ Tu Âm, hy vọng tỷ tỷ ở cùng nàng.
Làm Hạ Tu Âm đau lòng, làm Hạ Tu Âm dao động, làm Hạ Tu Âm vướng bận nàng.
Nàng......
Nàng thật hư.
Nhưng Hạ Tu Âm biết Hạ Du đều là vô ý thức như vậy, cô biết rằng mình, có lẽ, là càng ngày càng quan tâm Hạ Du.
Cô trút toàn bộ tình yêu này vào một vật chứa, có lẽ cũng không chỉ là vật chứa.
Cô muốn từ đôi mắt xinh đẹp đó nhìn thấy cầu xin, nhìn thấy níu kéo, nhìn thấy không muốn xa rời...... Nhìn thấy cô.
Hạ Tu Âm buông tay Hạ Du ra, đứa trẻ liền ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
Cô cúi người ôm nàng.
Hạ Du từ vai tỷ tỷ thoáng nhìn ngoài cửa sổ tuyết rơi đầy trời, tinh tế, chồng chất ở bệ cửa sổ.
Nàng nghĩ, đây là cái ôm cuối cùng mà tỷ tỷ dành cho nàng trong năm nay.
Nàng lại nghĩ, vốn dĩ cái ôm này dùng để chia tay.
"Anh họ, anh ở nhà chơi với A Du được rồi, không cần tiễn tôi." Cô uyển chuyển từ chối Hạ Mãn.
Hạ Tu Âm đóng cửa lại, ở khe cửa, đôi con ngươi thuần túy trong sáng kia ánh vào tầm nhìn cô.
Cô ở trong đó nhìn thấy cầu xin, nhìn thấy níu kéo, nhìn thấy không muốn xa rời...... Nhìn thấy cô.
Thứ cô muốn nhìn thấy đều thấy hết thảy.
Khi đôi mắt kia cuối cùng cũng bị chắn ở sau cửa.
Hạ Tu Âm cảm nhận được một loại gần như đau đớn nhưng dễ chịu.