Nuông Chiều - Thời Tinh Thảo

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phòng khách im lặng một lúc, Hướng Nguyệt Minh nhìn người đàn ông vẫn ngồi xổm trước mặt mình một hồi lâu, đôi môi hé mở, nhưng cuối cùng vẫn không thể từ chối.

Cô “Ừm” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ trình bày với đạo diễn Du.”

Trình Trạm gật đầu, không ngăn cản cô.

Anh nhìn xung quanh rồi cúi đầu nhìn cô: “Đau không?”

“Không.” Hướng Nguyệt Minh thành thật trả lời: “Vẫn tạm chấp nhận được.”

Nếu đau, cô đã không đi được rồi.

Cô chỉ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không đến mức không thể đi lại được.

Trình Trạm liếc nhìn cô, gật đầu: “Ngủ sớm đi.”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, lúc này cô mới phát hiện sắc mặt anh có gì đó không ổn.

Trình Trạm không thấy cô đáp lại, liền đứng dậy nhìn cô: “Sao không nói chuyện?”

Hướng Nguyệt Minh liếc anh, quơ quơ chân: “Trình Trạm, anh đang tức giận sao?”

“Không có.”

Đọc Full Tại

Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, cụp mắt xuống, không chút do dự nói: “Có mà.”

Trình Trạm: “…”

Thông thường, khi Trình Trạm không tức giận, anh sẽ không trả lời cô một cách dứt khoát như vậy.

Hướng Nguyệt Minh nghĩ cô hoàn toàn không hiểu tính cách của Trình Trạm nhưng cô vẫn hiểu đến tầm 80%.

Hai người yên lặng nhìn nhau, như dòng nước ngầm đang phun trào.

Hướng Nguyệt Minh không thể nhìn thấy cảm xúc trong con ngươi của anh, không thể tìm ra lý do anh đang tức giận.

Không phải do vừa rồi cô tùy hứng, bởi vì Trình Trạm sẽ không bao giờ vì chuyện này mà tức giận. Nếu anh thực sự không thích điều cô vừa làm, anh sẽ không dịu dàng với cô như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hướng Nguyệt Minh vẫn không nghĩ ra đáp án.

Hướng Nguyệt Minh giơ chân lên, cọ cọ ống quần của anh.

Trình Trạm cụp mắt xuống, nhìn mắt cá chân trắng nõn của cô. Sau khi tắm xong, Hướng Nguyệt Minh mặc một bộ đồ ngủ, áo phông và quần đùi rất bình thường, không hề gợi cảm chút nào. Nhưng có một sự non nớt khó tả.

Cô có làn da trắng và đôi chân đẹp. Không có một chút mỡ thừa, dưới ánh đèn như phát trắng, giống như sữa bò nguyên chất vậy.

Ánh mắt Trình Trạm trầm xuống, nhìn chân cô cọ vào người anh, nhưng anh không phát ra âm thanh.

Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu lên, cố gắng thu hút sự chú ý của anh.

“Sao đột nhiên tâm tình anh không tốt vậy?”

Trình Trạm dừng một chút, sau đó áp chế cảm xúc trong mắt: “Không có.”

Anh tránh né: “Bác sĩ hẹn em mười giờ ngày mai, em dậy được không?”

“…”

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh, gật gật đầu: “Có thể.”

Trình Trạm gật đầu, đút tay vào túi, nói: “Vậy tôi đi đây.”

Hướng Nguyệt Minh không ngăn anh.

Đợi Trình Trạm đi rồi, cô vẫn không thể hiểu tại sao người đàn ông này đột nhiên có tâm trạng tồi tệ.

Hướng Nguyệt Minh gục xuống ghế sofa, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là không có câu trả lời.

Cô gãi gãi đầu, đang định hỏi “Chuyên gia tư vấn tình cảm” Ngu Uyển, nhưng tin nhắn còn chưa kịp gửi đi, Đinh Sơ đã nhắn trước cho hai người.

Đinh Sơ: 【Chắc chắn! Tuần sau mình sẽ về! 】

Hướng Nguyệt Minh: 【!!!! 】

Ngu Uyển: 【 a a a a a a a a a a a tốt quá rồi! 】

Đinh Sơ hiếm khi có thời gian gặp gỡ hai người, số lần trò chuyện cũng rất ít.

Khó lắm mới bắt được người, Hướng Nguyệt Minh và Ngu Uyển không dễ dàng buông tha cho cô ấy như vậy.

Ba người tán gẫu hơn một tiếng mới đi nghỉ.

Hướng Nguyệt Minh dành thời gian để xem Weibo, buổi phát sóng trực tiếp tối nay có thể nói là một sự bùng nổ. Nhiều fans qua đường xúm lại bàn luận về cô, ai lại không yêu một nghệ sĩ xinh đẹp và lợi hại như vậy.

Hướng Nguyệt Minh đọc bình luận của mọi người, cảm thấy rất vui.

Nhưng khi cô nghĩ đến vẻ mặt của Trình Trạm khi anh rời đi, cô cảm thấy hơi bất an.

Nếu Trình Trạm trực tiếp nổi giận với cô, Hướng Nguyệt Minh vẫn cho rằng điều đó có thể chấp nhận được, cô biết rằng anh không thực sự tức giận với cô, nhưng tối nay, điều rất hiếm đó đã xảy ra.

Cô dụi dụi mắt, nhìn tin nhắn Trình Trạm gửi cho cô nửa tiếng trước, anh nói anh đã về nhà.

Hướng Nguyệt Minh lướt lên, thấy dạo gần đây lượng tin nhắn Trình Trạm gửi cho cô tăng đáng kể, nhiều hơn so với hồi trước.

Hướng Nguyệt Minh đọc một lượt, sau đó lặng lẽ nhếch khóe môi.

Sáng hôm sau, chín giờ Trình Trạm xuất hiện tại nhà của Hướng Nguyệt Minh.

Cô vừa mới thức dậy, còn ngái ngủ.

Trình Trạm rũ mắt nhìn xương quai xanh của cô lộ ra, lập tức dời ánh mắt ra chỗ khác, giơ tay chỉnh áo cho cô: “Còn buồn ngủ sao?”

“…” Hướng Nguyệt Minh cứng đờ người, cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của anh dừng trên xương quai xanh của mình, lắc đầu: “Không.”

Trình Trạm trầm giọng “ừm” một tiếng, nặng nề nói: “Đi rửa mặt đi, xong lại đây ăn sáng.”

“Ồ.”

Hướng Nguyệt Minh không từ chối, quay người bước vào phòng.

Một lúc sau, Trình Trạm xếp bữa sáng mà anh mang theo.

Ngửi thấy mùi hương, Hướng Nguyệt Minh sờ vào cái bụng đang cồn cào của mình, nhanh chóng ngồi xuống.

“Món hoành thánh của dì Hứa à?”

Trình Trạm đáp lại.

Hai mắt Hướng Nguyệt Minh sáng lên, nhìn đ ĩa hoành thánh được bày biện trên bàn, nước súp thoạt nhìn có vẻ ngon miệng, uống thử nhất định rất ngon.

Trình Trạm đưa cho cô một ly nước ấm: “Uống nước trước đi.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Đọc Full Tại

Cô liếc nhìn ly nước trong suốt bên cạnh, im lặng uống hơn một nửa rồi bắt đầu ăn.

Hướng Nguyệt Minh khi ăn rất nhốn nháo, lúc cao hứng có thể nói huyên thuyên, có thể một mình hát một vở kịch, nhưng sẽ không khiến người khác cảm thấy phiền phức.

Trình Trạm là kiểu người ít nói, nhưng khi ngồi với Hướng Nguyệt Minh, một con người nhiều chuyện, thỉnh thoảng anh sẽ đáp lại vài câu, để cô không cảm thấy mình đang lảm nhảm một mình.

“Hôm nay anh không bận công việc à?”

Trình Trạm trả lời: “Không bận lắm.”

Anh liếc nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Tối qua mấy giờ em đi ngủ?”

“…Hai giờ sáng.”

Trình Trạm không nói gì.

Hướng Nguyệt Minh cảm thấy chột dạ, ánh mắt dáo dác liếc xung quanh, nhẹ giọng nói: “Tôi với Ngu Uyển tán gẫu một chút.”

Trình Tranh “ừm” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Đừng thức khuya.”

“Ừm.”

Sau khi ăn sáng, Trình Tramh đưa cô đến bệnh viện.

Địa điểm Trình Trạm đưa Hướng Nguyệt Minh đến là một bệnh viện tư nhân. Người ta nói người có thể đến được đây để gặp bác sĩ phải là người rất giàu có. So với những bệnh viện khác, nơi có nhiều người và ồn ào, nơi này yên ắng hơn nhiều.

Đến một nơi như vậy, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy sợ hãi không ngừng.

Cô cụp mắt nhìn xuống chân, trong lòng thầm nói, cầu mong là không có chuyện gì. Nếu có chuyện, đừng nói đến Trình Trạm, ngay cả bản thân cô cũng không dám làm xằng làm bậy nữa.

Trình Trạm chào hỏi bác sĩ, anh đỡ Hướng Nguyệt Minh đi về phía trước, người nọ mỉm cười: “Chân của cô có vấn đề gì?”

Hướng Nguyệt Minh cúi xuống: “Có chút đau.”

Bác sĩ chỉ chỉ, yêu cầu cô đặt chân lên một bên ghế, dùng tay xoa bóp vị trí mà cô vừa chỉ.

Hướng Nguyệt Minh đau đến nhíu mày, bác sĩ cau mày nhìn cô: “Cô từng bị thương sao?”

“……Vâng.”

“Bao lâu rồi?”

Hướng Nguyệt Minh dừng lại, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đã sáu năm rồi.”

Bác sĩ xem xét một hồi, trầm ngâm hỏi: “Cô có mang hồ sơ bệnh án lúc trước không?”

“Có ạ.”

Hướng Nguyệt Minh biết chắc cô không thể tránh được, vì vậy khi cô đến, cô đã lục tìm, và nhét vào túi.

Trình Trạm có chút kinh ngạc, sau khi nhìn thấy hồ sơ bệnh án cô lấy từ trong túi xách ra, sắc mặt anh trở nên cực kỳ khó coi.

Bác sĩ cũng rất kinh ngạc, vừa xem vừa nhìn Trình Trạm nói: “Trình Trạm, trước tiên cậu đưa cô ấy đi chụp CT đi, hiện tại tôi cũng không biết tình trạng chân của cô ấy có nghiêm trọng hay không.”

Trình Trạm: “Vâng.”

Anh cúi đầu nhìn Hướng Nguyệt Minh, nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: “Đi thôi.”

Hướng Nguyệt Minh thận trọng liếc nhìn anh, không dám từ chối.

Không cần xếp hàng chờ đến lượt, mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh chóng và thuận lợi.

Khi hai người trở lại phòng khám, bác sĩ nhìn chằm chằm Hướng Nguyệt Minh một lúc, sau đó nhìn Trình Trạm: “Cậu đi ra ngoài một lát đi.”

Trình Trạm không nhúc nhích.

Anh nhướng mi, vẻ mặt hờ hững nhìn hai người: “Tôi ở đây khiến hai người không nói được sao?”

Bác sĩ cười nhìn anh: “Tình huống của bệnh nhân cần được bảo mật, cậu ở đây để làm gì?”

Khóe môi Trình Trạm nhấp thành một đường thẳng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Hướng Nguyệt Minh quay đầu nhìn anh, giật giật quần áo của anh: “Anh đi ra ngoài trước đi.”

Trình Trạm nghiêm túc nhìn cô một lúc rồi quay người rời đi.

“Có chuyện gì thì gọi tôi.”

“Ừm.”

Đợi Trình Trạm ra ngoài, Hướng Nguyệt Minh mới thấy nhẹ nhõm.

“Bác sĩ, chân của tôi chắc không có vấn đề lớn đúng không?”

Bác sĩ nhìn cô cười: “Bác sĩ trước lúc trước khám cho cô không dặn cô không được khiêu vũ nữa sao?”

Hướng Nguyệt Minh dừng lại, cảm thấy chột dạ: “Có nói qua.”

Bác sĩ “ừm” một tiếng rồi thở dài: “Tôi biết các cô đều là những vũ công cứng đầu không coi trọng sức khỏe bản thân. Nhưng đôi chân của cô…” Anh liếc nhìn tấm chụp CT, nhẹ nhàng nói: “Nếu cô vẫn có ý định nhảy tiếp, về sau chắc chắn sẽ để lại di chứng. Không những thế còn phải chịu đựng cơn đau.”

“Cô có cảm thấy đau ở mắt cá chân sau khi đi bộ một thời gian dài không? Kiểu co giật ấy?”

“Có.” Hướng Nguyệt Minh mím môi, thành thật nói: “Thỉnh thoảng, nhưng đã lâu không bị nữa.”

Bác sĩ nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Cô còn trẻ, nên coi trọng thân thể.”

Hướng Nguyệt Minh sờ sờ chóp mũi.

Bác sĩ nhìn, nhẹ nhàng nói: “Gần đây cô có đi làm không?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Có.”

Bác sĩ “ừm” một tiếng, đề nghị: “Chân của cô cần phải nghỉ ngơi thật tốt trong một thời gian, cố gắng không vận động mạnh, để chân từ từ phục hồi.”

Hướng Nguyệt Minh không nói một lời.

Bác sĩ liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Hôm nay muộn rồi, lần sau quay lại, tôi lấy thuốc cho cô, nhớ bôi thuốc mỗi ngày ba lần, vết thương ở mắt cá chân của cô là vết thương cũ, lần trước mổ ở đâu??”

“……Ở nước ngoài.”

“Rất tốt.” Bác sĩ mỉm cười: “Còn nhớ tên bác sĩ chứ?”

Hướng Nguyệt Minh nói ra một cái tên.

Hai mắt bác sĩ sáng rực lên, kinh ngạc nhìn cô: “Khó trách.” Anh cười nói: “Chỉ có người này mới có thể giúp cô khôi phục chân được như bây giờ.”

Anh nghiêm túc nói: “Đừng phá hủy mọi nỗ lực đã gắng gượng bao lâu nay, từ bỏ khiêu vũ đi.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu, nghiêm túc nói: “Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ.”

Cô dừng lại, nhìn người bác sĩ trước mặt: “Bác sĩ, anh có thể giữ bí mật cho tôi được không?”

“Cô không muốn nói cho Trình Trạm sao?”

“Vâng.”

“Được thôi.” Bác sĩ mỉm cười: “Không thành vấn đề.”

“Cảm ơn.”

Khi rời bệnh viện đã không còn sớm.

Hướng Nguyệt Minh được Trình Trạm bế, trên đầu cô còn trùm bộ tây trang của anh, trước mắt mà một mảng đen, quanh hơi thở đậm mùi trầm hương.

Sau khi lên xe, cô mới dám vứt tung áo của anh ra.

Vừa ngước mắt lên, cô liền bắt gặp đôi mắt đen láy và sáng ngời của Trình Trạm. Hướng Nguyệt Minh giật mình, kéo kéo áo anh: “Anh lại sao nữa vậy?”

Trình Trạm lạnh lùng nhìn cô, không trả lời.

Anh ngẩng đầu nhìn tài xế phía trước, lạnh lùng nói: “Quay về công ty.”

Tài xế: “Vâng.”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, nhìn thời gian: “Tôi phải về nhà lấy đồ.”

“Lấy cái gì?”

Trình Trạm thờ ơ hỏi.

“Tôi phải trở về phim trường.” Hướng Nguyệt Minh cau mày nhìn anh: “Tôi vừa mới xin đạo diễn Du nghỉ phép một ngày, sáng mai quay phim, tối nay phải trở về.”

Yết hầu Trình Trạm lăn lăn, im lặng nhìn cô một lúc rồi gật đầu: “Mấy giờ quay?”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, mím môi nói: “Còn chưa biết.”

Trình Trạm cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi về công ty họp, kết thúc sẽ đưa em về.”

“Không cần.”

Hướng Nguyệt Minh không chút nghĩ ngợi liền từ chối, nói thẳng: “Anh bận công việc đi, tôi không phải là trẻ vị thành niên, tôi có thể tự mình trở về.”

Trình Trạm quay lại nhìn cô, không nói gì.

Cảm xúc trong mắt anh rất mơ hồ, trong lúc nhất thời Hướng Nguyệt Minh thực sự không thể hiểu được tâm tình của anh.

Nhưng cô biết anh đang có tâm trạng không tốt.

Có thể là do vừa rồi hỏi bác sĩ không nói gì với anh, cũng có thể là do chân của cô. Nói chung, vấn đề nằm ở cô, điều này thì Hướng Nguyệt Minh biết rất rõ.

Cô li3m môi dưới, giơ tay kéo áo anh.

“Trình Trạm.”

Trình Trạm trả lời: “Làm sao?”

Hướng Nguyệt Minh hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Không phải là tôi không muốn anh đưa tôi về nhà, mà là lần này tôi đổi địa điểm quay phim, không ở trong khuôn viên trường nữa, cho nên tôi phải về sớm một chút.”

Trình Trạm trầm mặc hồi lâu, cúi đầu nhìn cô: “Không thể tiếp tục xin nghỉ sao?”

“Đương nhiên không thể.” Hướng Nguyệt Minh không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi xin nghỉ mãi thế thì ra thể thống gì nữa? Đạo diễn Du không nói gì không có nghĩa người khác sẽ không nói gì.”

“Không cần để ý đến bọn họ.”

Hướng Nguyệt Minh trầm mặc: “Tại sao lại không cần?”

Hai người cứ thế nhìn nhai, giằng co qua lại. Anh cúi đầu, ánh mắt đáp xuống chân cô: “Còn định hoàn thành điệu nhảy cuối cùng sao?”

“Ừm.”

Hướng Nguyệt Minh ngước nhìn anh bằng ánh mắt kiên quyết. Cô li3m môi dưới, nhẹ giọng nói:”Tôi sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.”

Trình Trạm khẽ hừ: “Được thôi.”

Anh nói: “Lời bác sĩ vừa nói, em nghe không lọt chữ nào à?”

Hướng Nguyệt Minh câm nín.

Tất nhiên cô biết ý nghĩa của việc được đứng trên sân khấu một lần nữa, nhưng cô không muốn từ bỏ. Cô đã kiên trì đến cuối cùng, vì cái gì mà nói từ bỏ là từ bỏ luôn.

Ngay cả khi kết quả không phải là thứ cô mong muốn, Hướng Nguyệt Minh vẫn muốn thử lại lần nữa.

Cô biết rằng sau lần này, cô sẽ không bao giờ có cơ hội được nhảy trên sân khấu nữa.

Hướng Nguyệt Minh biết tại sao anh tức giận và anh muốn làm gì.

Nhưng về vấn đề này, cô sẽ không thỏa hiệp.

Cô đã nghĩ về hậu quả và nghĩ về nhiều thứ, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ.

Hai người cãi nhau, tài xế phía trước không dám thở mạnh.

Anh ấy chỉ có thể cầu nguyện rằng anh ấy sẽ đến công ty sớm nhất có thể và đặt hai vị tổ tông này xuống.

Sau khi Trình Trạm hỏi xong, anh không lên tiếng nữa. Hai người ngồi ở phía sau, như có dải ngân hà ngăn cách họ.

Bên trong xe rơi vào im lặng.

Sau khi nhìn thấy tòa nhà cách đó không xa, Hướng Nguyệt Minh nói: “Trình Trạm, tôi phải tham gia trận chung kết.”

Trình Trạm không trả lời, khi xe dừng lại, anh mở cửa bước xuống.

Anh nhìn cô: “Xuống xe.”

Hướng Nguyệt Minh dừng một chút, nhìn anh: “Tôi phải về nhà.”

Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc, Trình Trạm cười lạnh một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt: “Được rồi.” Anh nhìn tài xế phía trước, lạnh lùng nói: “Đưa cô ấy về nhà.”

Tài xế:”……”

Trình Trạm quay lưng bỏ đi không nói thêm lời nào.

Nhân viên xung quanh vô tình nhìn thấy cảnh này đều run rẩy. Thật đáng sợ, Trình Trạm hiếm khi đến công ty làm việc với khuôn mặt đen sì như vậy.

Trình trạm đã không đến công ty vào buổi sáng, vì vậy Đinh Thuyên đã bị không ít tài liệu đè muốn ngạt thở, đợi anh quay lại để ký tên. Khi nhìn thấy người xuất hiện, Đinh Thuyên kích động hô lên: ” Trình tổng.”

Trình Trạm thờ ơ nhìn anh.

Đinh Thuyên nhìn anh với nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt.

“Chuyện gì?”

Đinh Thuyên trầm mặc vài giây, bưng một chồng tài liệu đi vào: “Đây là tài liệu cần ký, phần này là kế hoạch do quản lý Lưu gửi tới, mời ngài xem qua.”

Trình Trạm liếc anh ấy hai lần, ánh mắt sắc bén: “Anh ta dám gửi loại kế hoạch này cho tôi?”

Hắn lạnh giọng chất vấn: “Chắc hẳn anh ta cảm thấy vị trí quản lý ngồi mỏi đít rồi, muốn đổi chỗ sao?”

Đinh Thuyên:”…”

Đọc Full Tại

Anh khóc không ra nước mắt: “Tôi sẽ lập tức phản hổi lại với quản lý Lưu.”

Trình Trạm hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Không làm được thì đừng làm, không tới công ty cũng được.”

“…” Đinh Thuyên vội vàng nói: “Tôi biết rồi.”

Sau khi ra khỏi văn phòng, đồng nghiệp của Đinh Thuyên đi qua nhìn anh, nhìn thấy sự bất lực trong mắt họ.

“Có chuyện gì vậy?” Người kia hỏi: “Sao Trình tổng lại đột nhiên tức giận như vậy?”

Đinh Thuyên biết chết liền.

Đồng nghiệp nhỏ giọng nói: “Vừa nãy tôi nghe nói Trình tổng không đến công ty một mình.”

Đinh Thuyên im lặng lắng nghe.

Người kia lẩm bẩm: “Bọn họ nói ngài ấy đi cùng cô Hướng, nhưng hai người cãi nhau ở cửa, cô Hướng không chịu xuống xe, kêu tài xế đưa cô ấy đi.”

“…”

Sau khi nghe xong, Đinh Thuyên hàn huyên hồi lâu, sờ cổ nhìn đồng nghiệp: “Hôm nay đầu của tôi có thể sẽ không dính trên người tôi mãi đâu.”

Đồng nghiệp: “…Chắc là vậy?”

Đinh Thuyên lấy điện thoại di động ra: “Tôi sẽ hỏi trợ lý của cô Hướng, cớ gì họ cãi nhau mà lại vạ lây sang những người vô tội?”

Đồng nghiệp vỗ vai anh, nghiêm túc nói: “Ai bảo anh làm công ăn lương của Trình tổng cơ chứ.”

Đinh Thuyên trừng to mắt, phản bác nói: “Chẳng phải các anh cũng như vậy sao?”

Hai người không nói tiếp, yên lặng quay đầu nhìn của văn phòng đang đóng chặt.

Hôm nay, ai cũng mang trong mình một tâm trạng khó chịu.

Cuộc sống khốn khổ của Đinh Thuyên ở Thần Tinh còn lâu dài. Cuộc chiến tranh lạnh giữa Hướng Nguyệt Minh và Trình trạm lâu hơn với tưởng tượng.

Sau khi trở về nhà vào ngày hôm đó, Hướng Nguyệt Minh cùng Tiểu Hi thu dọn đồ đạc và quay trở lại phim trường.

Địa điểm quay phim của đoàn phim lần này là ở Giang Thành, không xa mà cũng không gần, đi máy bay mất hơn hai giờ.

Sau khi xuống máy bay, Hướng Nguyệt Minh không nhận được bất kỳ tin nhắn nào trên điện thoại của mình. Cô chán ngán tắt lên bật xuống hàng chục lần, tâm trạng ngày càng kém.

Thấy cô như vậy, Tiểu Hi không dám nói gì.

Sau khi đến phim trường, Hướng Nguyệt Minh đẩy nhanh tốc độ quay hai cảnh liên tục vào ban đêm.

Mặc dù đã xin nghỉ phép, nhưng cô rời đoàn làm phim trong vài ngày vì quá nhiều lý do riêng tư khác nhau. Hướng Nguyệt Minh cảm thấy rất xấu hổ, cô rất ngại khi bắt mọi người phải chờ đợi mình và làm chậm tiến độ quay phim của đoàn làm phim.

Quay xong hai cảnh cũng đã mười giờ tối.

Du Chu nhìn cô, hơi kinh ngạc: “Không phải cô xin nghỉ một ngày sao?”

“Tôi xử lý xong kịp thời rồi.” Hướng Nguyệt Minh nhẹ giọng nói: “Nên tôi tranh thủ đến đây luôn.”

Du Chu nhìn cô, cười nói: “Được, tuần sau sẽ diễn ra trận chung kết đúng không?”

“Vâng.” Hướng Nguyệt Minh có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Có lẽ đến lúc đó tôi lại phải xin nghỉ tiếp rồi.”

Du Chu cười nói: “Không thành vấn đề, nếu cô xin nghỉ phép, tôi có thể tập trung quay các cảnh của người khác.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu, cười nói: “Cảm ơn đạo diễn Chu.”

Du Chu liếc nhìn cô và chân cô, nhẹ giọng hỏi: “Hôm qua tôi cũng xem chương trình tạp kĩ của cô lúc phát sóng trực tiếp.”

“A?” Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc: “Thật sao?”

Du Chu nhìn cô: “Cô không tin?”

Hướng Nguyệt Minh cười, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là hơi bất ngờ thôi, không ngờ đạo diễn Du lại có hứng thú với chuyện này.”

“Vừa lúc rảnh rỗi nên ngồi xem chút.”

Hướng Nguyệt minh hiểu ra, cô nhìn thời gian, nói thẳng: “Vậy tôi đi trước đây, trợ lý của tôi đang đợi ở ngoài.”

Du Chu gật đầu: “Đi đi, đi nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sau khi Hướng Nguyệt Minh rời đi, Du Chu liền gọi cho ai đó.

“Tình hình thế nào rồi?”

Du Chu không nói nhiều: “Không có vấn đề gì lớn lắm, thoạt nhìn rất bình thường.”

Trình Trạm: “…”

Anh ấy cười khẽ, không chút khách khí chế nhạo anh: “Cậu lo lắng như vậy sao không tự mình đi hỏi đi?”

Du Chu ghét bỏ nói: “Vừa rồi tôi lỡ hỏi quá nhiều, Hướng Nguyệt Minh có vẻ không vừa mắt tôi.”

Trình Trạm im lặng một lúc, nói: “Mấy ngày này giúp tôi chăm sóc cô ấy.”

Du Chu nhướng mày, “Cái gì?”

“Chân cô ấy đang bị thương, đừng quay những cảnh bắt cô ấy phải chạy.”

Du Chu nghẹn lại, nhìn nhiệm vụ quay tiếp theo, nhàn nhạt nói: “Tôi phải thông báo với cậu là thật đáng tiếc khi có một cảnh quay như vậy vào thứ năm.”

Trình Trạm cau mày, lạnh lùng hỏi: “Anh không lùi lại được à?”

Du Chu không nói nên lời, suy nghĩ một chút nói: “Hơn nữa, cảnh quay này không phải một người quay là xong, tôi còn phải bàn bạc lại với diễn viễn khác nữa.”

Trình Trạm: “Ừ.”

Anh dừng lại và nói: “Cảm ơn.”

Du Chu cúp điện thoại ngay lập tức, Trình Trạm cảm ơn anh ta, anh ta có nhổ trọc đầu cũng không đáp ứng nổi.

Tới khách sạn, Hướng Nguyệt Minh đi nhận phòng.

Cả trằn trọc cả đêm không ngủ được, hai ngày sau cũng vậy.

Tâm trạng của cô có vẻ không tốt lắm, không chỉ Tiểu Hi nhìn ra mà các nhân viên khác cũng trông thấy rõ.

Cho tới buổi trưa hôm nay, Hướng Nguyệt Minh đang nghỉ ngơi sau khi ăn xong.

Tống Dực đi tới.

Anh ta nhìn Hướng Nguyệt Minh một lúc, tò mò hỏi: “Cô Hướng.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh: “Làm sao vậy?”

Tống Dực đưa cho cô một chai nước uống trong tay, cười nói: “Nếm thử đi, vừa mới mua, nghe nói vị mới này uống rất ngon.”

Hướng Nguyệt Minh cúi đầu nhìn, thật trùng hợp, logo là của công ty con của Tập đoàn Giang.

Hướng Nguyệt Minh bĩu môi, đột nhiên càng không vui hơn.

“Anh thích nước này?”

Tống Dực sửng sốt nhìn cô: “Cô không thích sao?”

“Ừm.”

Hướng Nguyệt Minh rất thành thật: “Con gái của công ty này vài ngày trước vừa hỏi tôi có muốn làm đại diễn quảng cáo cho sản phẩm mới của công ty họ không.”

Tống Dực sửng sốt, bật cười hỏi: “Vậy cô nói thế nào?”

“Bảo cô ta liên lạc với người đại diện của tôi.”

Tống Dực nhìn kĩ mặt cô, nhướng mày: “Chính là cô gái mà từng có vụ lùm xùm với Trình tổng sao?”

Hướng Nguyệt Minh vô cảm nhìn anh.

Tống Dực cười khẽ: “Làm sao, không cho tôi nói sao?”

Hướng Nguyệt Minh lắc đầu, mở nắp chai và nhấp một ngụm: “Anh cứ nói đi.”

Tống Dực cười nói: “Thua dưới tay Trình tổng, tôi rất lấy làm vinh hạnh.”

Hướng Nguyệt Minh cạn lời nhìn anh.

Tống Dực tò mò: “Làm sao mà cô quen biết được với Trình tổng vậy?”

“Không nhớ lắm.”

Tống Dực: “…”

Anh nghẹn lại, không nói nên lời.

Hướng Nguyệt Minh cười cười, suy nghĩ một chút nói: “Nguyên nhân chủ yếu là do tôi không biết nên giải thích như thế nào.”

Nghe vậy, Tống Dực không hỏi thêm câu nào nữa.

Anh trầm mặc một lúc, sau đó nhìn cô: “Thì ra mấy ngày nay tâm trạng cô không tốt là do cãi nhau với Trình tổng phải không?”

“Không phải.”

Hướng Nguyệt Minh biết rõ vấn đề giữa cô và Trình Trạm là ở đâu. Cô cũng biết Trình Trạm đang làm điều này vì lợi ích của cô, nhưng trong nhiều việc, điều mà người khác khăng khăng đòi lại khác với điều mình muốn.

Ít nhất trong chuyện khiêu vũ, Trình Trạm sợ cô sẽ bị thương và chân cô sẽ xảy ra vấn đề.

Về phần Hướng Nguyệt Minh, mặc dù cô cũng sợ hãi. Nhưng cô cũng muốn thử lại một lần nữa.

Năm mười bảy tuổi ấy, cô còn chưa hoàn thành điệu nhảy kia, cô muốn thử lại lần nữa. Cho dù bị thương lần nữa, cô cũng nguyện ý.

Con người ấy mà, luôn phải quyết tâm cố gắng hoàn thành mục tiêu bằng bất cứ giá nào.

Hơn nữa, cô là một người rất bướng bỉnh.

Hai người bất đồng quan điểm nên việc xảy ra tranh cãi là điều bình thường.

Hướng Nguyệt Minh không nghĩ đó là một vấn đề lớn, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu khi nghĩ về nó.

Hai người họ hiện đang ở trong một tình huống mà không ai trong số họ sẵn sàng thỏa hiệp và thừa nhận thất bại trước.

Nghĩ nghĩ, Hướng Nguyệt Minh thở dài.

Tống Dực buồn cười nhìn cô: “Cô làm sao vậy?”

“Không có.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh: “Anh Tống, hôm nay anh định làm chuyên gia tư vấn tình cảm à?”

“Không hẳn.”

Tống Dực cười: “Đạo diễn Chu nói hôm nay quay phim cô luôn mất tập trung, nên tôi mới tới hỏi thăm một chút.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô im lặng vài giây, nhìn anh hỏi: “Rõ ràng như vậy sao?”

“Rất rõ ràng là đằng khác.”

Hướng Nguyệt Minh “ồ” một tiếng, lương tâm cắn rứt nói: “Chiều nay tôi sẽ điều chỉnh một chút và cố gắng lấy lại tinh thần.”

“Cố lên.”

Tống Dực cũng không nhiều lời nữa, anh là một người khá phóng khoáng. Hướng Nguyệt Minh đã dứt khoát từ chối anh, lại còn có người đang theo đuổi cô, cho dù anh có thích, anh cũng không dám quấy rầy cô.

Vào buổi chiều, Hướng Nguyệt Minh đã cố gắng hết sức điều chỉnh trạng thái của mình để quá trình quay phim diễn ra suôn sẻ.

Sau khi quay phim, Du Chu gọi cô: “Hướng Nguyệt Minh.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô đứng dậy đi tới, hơi kinh ngạc: “Đạo diễn Chu, sao vậy?”

Du Chu nhìn cô: “Chân cô có vấn đề gì sao?”

“A?”

Du Chu đau đầu: “Ngày mai có diễn được không?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Được, có chuyện gì sao?”

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, Du Chu cau mày: “Chân cô có thể chạy được à?”

“…” Hướng Nguyệt Minh giật mình, ngay lập tức đoán được chuyện gì đang xảy ra. Cô gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Cảnh quay ngày mai hình như chưa đến năm phút, chân tôi chịu được.”

Du Chu “ừm” một tiếng, nói: “Cô chắc chắn chứ? Nếu thật sự không được, ngày mai cô có thể để người khác quay trước.”

“Không, tôi ổn.”

Hướng Nguyệt Minh không muốn trì hoãn tiến độ, cô cười nói: “Thật sự không sao, nếu tôi không làm được, tôi nhất định sẽ nói.”

Du Chu thở dài, thật khó để khuyên ngăn cô. Anh ấy đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không hiệu quả.

“Được rồi, vậy ngày mai chúng ta vẫn quay phim như thường, có vấn đề gì cứ nói với tôi.”

“Vâng.”

Trở lại khách sạn, Hướng Nguyệt Minh đi tắm và nghỉ ngơi.

Tắm rửa xong, cô lấy lọ thuốc để ở tủ đầu giường ra rồi nhìn vào điện thoại của mình.

Được lắm, vẫn không có tin nhắn nào.

Hướng Nguyệt Minh cảm thấy chán nản, bĩu môi thở dài.

Cô bấm mở đoạn chat với Trình Trạm, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Trình Trạm không phải còn đang theo đuổi cô sao, tại sao không để cho cô chút mặt mũi nào hết vậy, mấy ngày liền không thèm liên lạc với cô!

Người theo đuổi ngày nay đều như vậy sao?!

Hướng Nguyệt Minh cảm thấy rất là khó hiểu, cảm giác hai người như đôi tình nhân đang giận dỗi cãi nhau. Tại sao mối quan hệ của họ đột nhiên lại đi chệch hướng như vậy!

Nghĩ một hồi, Hướng Nguyệt Minh rất tức giận.

Cầm điện thoại, cô tức giận gửi một loạt tin nhắn cho Trình Trạm.

Hướng Nguyệt Minh: 【 Trình Trạm! Hôm nay tôi xin trân trọng thông báo anh đã bị loại khỏi danh sách những người theo đuổi tôi. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【 Nhìn anh có chút nào giống như đang theo đuổi người khác không, còn tỏ vẻ kiêu ngạo hơn cả người được theo đuổi. 】

Hướng Nguyệt Minh:【 Trình tổng, không cần trả lời tin nhắn. Tạm biệt.】

Gửi được cả nửa tiếng rồi, Trình Trạm thật sự không trả lời cô.

Hướng Nguyệt Minh tức giận nằm trên giường, không thèm bôi thuốc.

Cô nghĩ, có lẽ Trình Trạm thực sự không muốn theo đuổi cô nữa!

Hướng Nguyệt Minh lại cầm điện thoại lên và gửi một tin nhắn khác cho Trình Trạm.

Hướng Nguyệt Minh: 【Còn không thèm trả lời tin nhắn cơ à, đừng để tôi block anh, một khi tôi đã block còn lâu tôi mới mở block nhé. 】

Ngay khi tin nhắn vừa được gửi đi, ngoài cửa truyền đến tiếng đập.

Hướng Nguyệt Minh cảnh giác đứng dậy và đi về phía cửa, ghé tai vào cửa, hỏi: “Ai vậy?”

Điện thoại rung lên, là của tin Trình Trạm, hai chữ ngắn gọn.

【Mở cửa. 】

—–

Editor: bớt làm màu đi chị ơi, em ngại giùm á

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio