Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

chương 16: chạy vào phòng tắm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bóng đêm lặng lẽ xâm lấn. Trăng sáng cũng phủ xuống màu bạc trắng, nguyệt hắc phong cao.

Tiêu Dật Phong khoác áo bào trắng như tuyết, đặt người vào bồn tắm, cả người cũng giống như hòa hợp hơi nước mông lung, lồng ngực cường tráng như ẩn như hiện, hấp dẫn mị hoặc cực hạn, rồi lại ở trong vô hình tản mát ra chí tôn vương khí làm cho người ta run sợ.

Đột nhiên, trong không khí tựa hồ truyền đến hơi thở khác thường .

"Người nào?" Hắn quát lạnh một tiếng, tuấn nhan lạnh như băng lộ vẻ hàn khốc. Là mùi hương hoa nhài đáng ghét.

Quả nhiên, bóng dáng hồng nhạt nhẹ nhàng đi vào."Thân ái Dật Phong, là ta nha!" Vừa dứt lời, nàng đã tự đến gần hắn.

Lại là nàng! "Cút ra ngoài!" Tiêu Dật Phong hai mắt ngậm băng trừng mắt trước cái nữ nhân âm hồn bất tán này, nàng cư nhiên xông vào phòng tắm dành riêng cho hắn.

"Thân ái, chàng đừng tức giận, ta chỉ là tới đưa xiêm y cho ngươi." Hạ Vân Hi nũng nịu dán lên lồng ngực tràn đầy hơi thở nam nhân của hắn.

Wow, Dật Phong nàng quả nhiên có một vóc người tựa như người mẫu tây phương đi, khiến nàng không rời ánh mắt.

"Câm miệng, không cho gọi ta như vậy." Tiêu Dật Phong chán ghét đẩy nàng ra. Đáng chết nữ nhân này, rốt cuộc có biết xấu hổ hay không.

"Tiểu thân ái ——" vậy thì đổi cái này đi.

"Cút!" Hắn gầm nhẹ, thật muốn giết cái nữ nhân ngu ngốc không biết thẹn thùng này.

Nàng rốt cuộc là vào bằng cách nào? Hắn rõ ràng khóa cửa, hơn nữa còn có thị vệ ở bên ngoài coi chừng, chẳng lẽ có người đang giúp nàng? Mẫu hậu sao?

"Ta giúp chàng thay y phục, thân ái." Hạ Vân Hi mắt điếc tai ngơ, lần nữa gần sát hắn.

Tức chết, mới vừa rồi nếu như mau một bước đi vào, nói không chừng còn có thể nhìn đến ‘ cảnh mỹ nam đi tắm ’ đâu rồi, bóp cổ tay a bóp cổ tay.

"Ta kêu ngươi cút ra ngoài!" Gương mặt tuấn tú âm hàn đằng đằng sát khí.

"Đừng như vậy nha, người ta chỉ là tốt bụng giúp chàng thôi." Hạ Vân Hi tựa như cái kẹo mạch nha siêu cấp dính người, cả người nhanh chóng dính đến trên người hắn, dụng cả tay chân, quấn chặt người hắn.

Oa, thật sự rất khen a. Nàng thõa mãn dựa vào trên ngực rộng rãi hắn, say mê nhắm hai mắt lại.

"Đáng chết, ngươi xuống mau." Tiêu Dật Phong cực kỳ tức giận nghĩ vạch bạch tuộc trên người ra. Nhưng thế nào hắn càng đẩy, nàng càng dính chặt.

"Dật Phong, ta thật sự hảo yêu chàng, xin tiếp nhận tình yêu của ta không tốt." Nàng ghé vào lỗ tai hắn hơi thở thơm như hoa lan, lớn mật tỏ tình.

Mỹ nhân trong ngực, nàng không tin hắn còn có thể thờ ơ ơ hờ.

Tiêu Dật Phong nheo lại con mắt hàn, gương mặt tuấn tú âm trầm đến kinh người. Cái nhân ma chết tiệt này, nếu không chịu bỏ ra, đừng trách hắn hung ác.

Chợt, cánh tay hắn chấn động, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã đem nàng án trên giường êm, mà cả thân hình cường tráng của hắn cũng cúi gần nàng.

Hạ Vân Hi bởi vì động tác giống như tia chớp nhanh chóng của hắn mà kinh ngạc không thôi, lợi hại! Trong mắt ái mộ sâu hơn.

Nàng cười ngọt ngào liếc vẻ mặt hung hiểm độc ác của hắn, thật sự là đẹp trai ngây người!

"Ngươi đối với nam nhân đều phóng đãng như vậy sao?" Tiêu Dật Phong tròng mắt đen lạnh băng càng thêm thầm liệt, một tia mịt mờ ở mi gian lướt qua.

"Tiểu thân ái, ta chỉ có đối với chàng mới có thể như vậy." Hạ Vân Hi chăm chú nhìn môi mỏng hấp dẫn của hắn, thật sự rất muốn hôn một chút.

"A?" Tiêu Dật Phong cười như không cười nâng lên khóe môi, con mắt khó có thể che giấu châm chọc. Nữ nhân, tất cả đều một dạng! Tham lam dối trá, chỉ biết là trèo quyền phú quý.

Hạ Vân Hi không biết ý định phức tạp của hắn, vẫn nhìn chằm chằm vào môi của hắn nhìn, cuối cùng thật sự nhịn không được hấp dẫn, đột nhiên ôm hắn cổ, đem lấy môi anh đào của mình hôn lên môi lạnh như băng của hắn.

Tiêu Dật Phong sững sờ, ngay sau đó điên cuồng hét lên."Ghê tởm! Bảo ngươi không được đụng ta." Nữ nhân đáng chết hàng vạn lần, lại hôn trộm hắn. Càng đáng chết hơn chính là, trong lòng hắn nơi nào đó mà lại bởi vì cái hôn này mà nổi lên gợn sóng.

Hắn tại sao có thể đối với một nữ nhân có cảm giác?

"Thân ái, không cần cự tuyệt ta chứ sao." Hạ Vân Hi cười trộm, nàng hôn đến hắn cũng, thật là giỏi!

Tiêu Dật Phong không thể nhịn được nữa, đột nhiên ôm lấy nàng.

"Nha?" Hạ Vân Hi chớp chớp tử nhãn, nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lùng như băng của hắn hỏi: "Thân ái, chàng muốn mang ta đi nơi nào nha?" Đột nhiên, hai gò má nàng ửng hồng, tự mình đa tình tự nói."Chẳng lẽ, hắn nghĩ thông, bắt đầu tiếp nhận ta. . . . . ."

Đang lúc nàng vui sướng trong xuân thu đại mộng thì Tiêu Dật Phong đã không khách khí chút nào ném nàng đến bên ngoài cửa phòng tắm.

"Ai nha!" Cái mông chạm đất, Hạ Vân Hi rên lên một tiếng, mắt đẹp buồn bã nhìn hắn, la ầm lên: "Tiêu Dật Phong, chẳng lẽ ngươi thật không hiểu được thương hương tiếc ngọc sao?"

Nam nhân đáng ghét, không ngờ lại coi nàng như đồ bỏ đi mà vứt nàng như thế, nàng khiến hắn chán ghét như vậy sao?

Tiêu Dật Phong hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó phân phó chừng."Các ngươi nghe, về sau nếu để cho nữ nhân này đi vào, hậu quả tự phụ trách."

"Dạ, thái tử." Mọi người đều rất đồng tình với mỹ nhân đang nằm trên kia nhưng không dám làm gì chỉ đành cung kính trả lời.

Tiêu Dật Phong lần này hài lòng đóng lại cửa chính.

Ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm. . . . . . Hạ Vân Hi phóng người lên, tức giận liên tiếp khẽ nguyền rủa, trong lòng cũng đồng thời thề: hừ, Tiêu Dật Phong, ta nhất định muốn ngươi trở thành tù binh của ta, nhất định!

Nàng mới không buông tha !

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio