Hắn chán ghét tránh né cũng không khiến cho Hạ Vân Hi chùn lòng, ngược lại nàng còn hết sức vui mừng: ”Dật Phong, ta rất vui……. Ta thật sự rất vui!”
Nàng lần nữa kích động sáp lại gần, nắm bàn tay to của hắn. Ưm ~~ ấm áp, thật là thoải mái. Hạ Vân Hi cười đến hạnh phúc.
“Ngu ngốc!” Tiêu Dật Phong phẫn hận phun ra hai chữ, không khách khí hất nàng ra. Nữ nhân đáng chết này lại sờ loạn tay của hắn, thật ghê tởm.
Hạ Vân Hi bĩu môi, không ngừng cố gắng tiếp tục quấn tay hắn, làm nũng nói: “Tình yêu Dật Phong, người ta rất nhớ chàng, có câu nói một ngày không gặp như cách ba thu, nhưng người ta giống như cách ba nghìn năm lận, lâu như vậy đó.”
“Đáng chết, ta nói ngươi buông ta ra!” Tiêu Dật Phong không nhịn được quát lên, không để ý tới nàng nói xằng nói bậy.
“Không muốn!” Nàng càng ôm chặt.
“Ngươi cố ý cùng ta đối nghịch phải không?” Toàn thiên hạ ai cũng biết hắn chán ghét nữ nhân, trừ mẫu thân ra ai cũng không muốn gần, vậy mà nữ nhân đáng chết này cứ bám dính lấy hắn.
“Tình yêu, đừng nóng giận, mặc dù vẻ mặt khi tức giận của ngươi cũng mê chết người......” Cặp mắt ái mộ lại sáng lên.
Nữ nhân này thật không biết xấu hổ là gì.”Cút ngay!” Nàng dai như đỉa, phủi cũng không đi.
Đang lúc bọn họ một bên ôm chặt chết không buông tay, một bên dùng dằng muốn đạp đối phương ra thì trước mặt vang lên tiếng ho nhẹ, pha ít đùa giỡn truyền đến.
“Hai vị thật hăng hái, sáng tinh mơ đã ân ái như vậy, thật khiến cho người ta hâm mộ.”
Tiêu Dật Phong ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy Tề Diệp Lỗi tiêu sái phe phẩy ngọc phiến đi tới, nhìn bọn họ cười không ngừng, bên cạnh đứng chính là một trong kim bài tam tướng mới hồi cung trở về —— Lục Phi Vũ, cũng là sư đệ của Tề Diệp Lỗi.
ngọc phiến: quạt ngọc
Giờ phút này bọn họ đang thú vị xem hí kịch.
“Xem ra nguyện vọng của hoàng hậu nương nương cũng sắp thành sự thật, thật đáng mừng.” Lục Phi Vũ cười đến nghẹn, ý cười đầy mắt.
Hạ Vân Hi ngạc nhiên thấy hai đại soái ca xuất hiện, Tề Diệp Lỗi thì nàng đã gặp qua, nhưng nam tử bên cạnh hắn chưa từng thấy, chẳng lẽ cũng là một trong kim bài tam tướng sao? Chỉ là nghe được bọn họ nói như vậy, liền thẹn thùng đứng lên: “Thật ngại, để cho hai người chế giễu.”
Thật ra thì trong lòng nàng cao hứng không thôi, ước gì toàn bộ người của cung Hoa Dương đều thấy hai người mập mờ như thế.
Tiêu Dật Phong đột nhiên đẩy nàng ra, mắt lạnh nhìn chằm chằm hai người.”Xem ra các ngươi cũng quá rảnh rỗi rồi, có muốn ta bẩm báo hoàng thượng tìm thêm chút chuyện cho các ngươi làm hay không?”
“Có thấy không, điện hạ tức giận, thật ly kỳ!” Tề Diệp Lỗi chớp chớp hướng huynh đệ mình.
“Tình yêu, đừng nóng giận nha, mặc dù vẻ mặt khi tức giận của ngươi cũng mê chết người......”
“Ha ha ——”
Lục Phi Vũ giả giọng thật giống, cùng Tề Diệp Lỗi ôm nhau cười ha ha.
Tiêu Dật Phong đang rất muốn đánh người, bây giờ nghe thấy bọn họ lời nói, không hề báo trước đã tung quyền. Tề Diệp Lỗi cùng Lục Phi Vũ cũng phản ứng cực nhanh triển khai phòng thủ cùng phản kích, ba người cứ so quyền trong đình viện như vậy, không bao lâu, đình viện thành mảnh hỗn độn.
Hạ Vân Hi kinh ngạc nhìn, chỉ thấy ba bóng người tung bay trong không trung, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, nàng không nhìn rõ bọn họ ra tay như thế nào. Võ công lợi hại như vậy, ngay cả quyền đạo cao thủ ở thế kỷ hai mươi mốt cũng theo không kịp.
Ừm! Dật Phong thật là lợi hại a, nàng quả nhiên không chọn lầm người. Nhìn một chút, ánh mắt của Hạ Vân Hi lần nữa rạng rỡ hình trái tim, si ngốc ngắm nhìn nam nhân mê người đằng trước