Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

chương 71: nghênh đón quý khách

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đội ngũ Nam Ảnh quốc vừa vào hoàng cung đã hết sức náo nhiệt.

Xuất hiện đầu tiên là mười hai nam nữ tạo thành đội hình múa nhạc. Đội ngũ xếp hai hàng, hàng trước bốn người múa điệu, theo nhịp thay phiên khởi vũ. Ban nhạc đứng hàng ba người, từ trái sang phải, chia ra thổi kèn, còn có trống to; hàng sau năm người, đánh nhịp, đàn tỳ bà, thổi sáo, đánh trống cơm, thổi mười hai quản bài tiêu.

Sau đó là hai đại kiệu hoa lệ, phía trên là hoàng thái tử Thác Bát Luật cùng Thập công chúa Thác Bát Nghiên, do tám nam tử hán cường tráng khiêng, chậm rãi đi vào cửa Huyền Khôn.

Đi theo phía sau là hàng thị vệ cung nữ.

Chu Minh đế thân chinh, cùng đại thần và các hoàng tử, hoàng hậu và phi tần hậu cung, đứng trước Tuyên Chính điện, nghênh đón Thác Bát Luật cùng Thập công chúa.

Nhóm vũ giả đi tới trước mặt Chu Minh đế và mọi người, xoay tròn, tản ra nằm rạp xuống, quỳ lạy làm lễ, sau đó nhanh chóng lùi ra ngoài. Hai đại kiệu tới gần, kiệu phu thả xuống, đặt cỗ kiệu trên mặt đất.

Thác Bát Luật mặc y phục trắng kim lạc rực rỡ, đầu đội châu quan nạm vàng, thể hiện rõ thân phận tôn quý của hắn, toàn thân tản ra khí chất tự nhiên mà quý khí. Thác Bát Nghiên cũng ung dung trang nhã, được các cung nữ nâng đỡ chậm rãi bước đến.

Bọn họ vừa thấy Chu Minh đế liền quỳ xuống.

“Ngoại Thần Thác Bát Luật” - “Thác Bát Nghiên tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Tất cả tùy tùng theo sau cũng đồng thanh nhất trí hô: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn tuế!”

Chu Minh đế khí thế tiến lên đón, giọng nói bình thản uy nghiêm nói: “Tất cả miễn lễ, bình thân!”

“Tạ hoàng thượng!” Thác Bát Luật cùng Thác Bát Nghiên đứng lên, những người khác cũng đồng loạt đứng lên.

Lúc này, một bóng hồng y im lặng đứng sau cột đá cách bọn họ không xa, đang thò đầu ra nhìn. Không bao lâu, hai bóng dáng bên cạnh cũng rón rén đến gần nàng

“Vân Hi, không nên nhìn nữa, mai đi thôi!” Nguyễn Tâm Tâm khẩn trương, lôi kéo tay nàng khuyên nhủ: “Ngộ nhỡ bị phát hiện thì đây là tội lớn, hoàng hậu nương nương cũng không bảo vệ được ngươi đâu.”

“Đúng đúng, Hạ cô nương, người quên lời của hoàng hậu rồi ư, người không thể bị người khác nhìn thấy......” Thanh Thanh cũng nhẹ nhàng khuyên.

“Không, nếu sợ các ngươi về trước đi!” Hạ Vân Hi không nghe, đầu ló ra nhiều hơn, tai cũng dựng thật đứng muốn nghe xem bọn họ đang nói gì.

Nguyễn Tâm Tâm nóng nảy, liều mạng kéo nàng kéo về sau: “Đầu ngươi làm bằng đất sao? Nghe ta, đi nhanh đi, hoàng thượng nội lực thâm hậu sẽ phát hiện ra chúng ta ngay!”

“Aizz, ngươi đừng kéo ta, ta muốn nghe bọn họ nói chuyện......” Hạ Vân Hi đẩy tay nàng, lại thò đầu ra, không chú ý thân mình cũng lộ ra gần hết.

Thác Bát Luật đang cùng Chu Minh đế hỏi thăm khách sáo lẫn nhau.

“Hoàng thượng! Nhiều năm không gặp, ngài vẫn tiêu sái anh dũng như vậy, không giảm phần nào!”

“Ha ha! Tốt! Tốt!” Chu Minh đế cười to, vẻ mặt hài lòng. Sau đó, hắn quay đầu giới thiệu: “Luật điện hạ, những người này chính là nhi thần của trẫm!”

Tiêu Dật Phong đứng đầu đám hoàng tử công chúa tiến lên hành lễ: “Cung nghênh Luật điện hạ, Thập công chúa!”

“Các vị hữu lễ!” Thác Bát Luật mỉm cười đáp lễ, kéo muội muội tiến lên: “Đây là hoàng muội ta, cũng là công chúa nhỏ tuổi nhất Nam Ảnh quốc, Thác Bát Nghiên!”

Thác Bát Nghiên nhẹ nhàng thi lễ: “Bái kiến các vị hoàng tử, công chúa!”

Mọi người lúc này mới chú ý tới dung mạo của nàng, không khỏi than thở: “Thập công chúa thật xinh đẹp!”

Mày như lông chim trả, da trắng như tuyết, mũi thon khéo léo, môi đỏ mọng như anh đào, mắt hạnh xinh đẹp như thanh tuyền, không hổ là đệ nhất mỹ nhân Nam Ảnh quốc.

“Thập công chúa thật sự là thiên tư quốc sắc!” Chu Minh đế cũng ngạc nhiên, hài lòng gật đầu.

“Hoàng thượng quá khen, ngoại thần không dám nhận!” Thác Bát Nghiên khẽ khom người, đôi mắt lại tò mò dò xét chúng hoàng tử trước mặt, không khỏi thầm kinh ngạc.

Hoàng huynh thật không nói sai, hoàng tử Tấn Minh Vương triều cũng hết sức tuấn mỹ, nhất là những người đứng đầu, phong thần tuấn lãng có thừa, liếc mắt cũng biết là nhân trung long phượng. Chỉ là...... Khi nàng nhìn đến Tiêu Dật Phong vẻ mặt hờ hững, lập tức bị hơi thở lạnh băng và dung mạo anh tuấn kiêu căng của hắn hấp dẫn.

Hắn thậm chí không liếc nhìn nàng một cái, nhưng vẻ lạnh lùng lại là một loại lực hút, làm người ta không dời mắt được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio