Chu Minh đế nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt uy nghiêm. “Bắc Thần quốc sư, là ngươi yêu cầu quá mức, Vân Hi là người có suy nghĩ và ý muốn của riêng mình, trẫm không thể dưới tình huống không rõ ràng đáp ứng yêu cầu của ngươi.”
Không sai, hắn cố ý khước từ, mặc kệ ý đồ của Bắc Thần Hoàng là gì, hắn tuyệt đối sẽ không giao Vân Hi cho hắn.
“Như vậy, Tiêu đế muốn hủy lời hứa?” Giọng nói của Bắc Thần Hoàng đột nhiên lạnh băng, con ngươi đen sâu thẳm lộ ra ánh nhìn nguy hiểm.
“Trẫm không có ý đó, chỉ là không rõ vì sao quốc sư cứ nhất định phải là Vân Hi, chung quy cũng phải có lí do?” Chu Minh đế nén lửa giận, lời nói hòa dịu hơn.
Dù sao trước đây chính mình đã hứa hẹn, nếu xử lý không tốt, chẳng những bị mang tiếng thất tín, cũng làm tổn hại hòa khí hai nước.
Bắc Thần Hoàng nhìn hắn, vẻ mặt bí hiểm, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là bổn tọa đối với Vân Hi cô nương vừa gặp đã thương, bởi vậy muốn cưới nàng làm phi, mong Tiêu đế có thể thành toàn!”
Chu Minh đế chợt ngẩn ra, nhìn về phía vẻ mặt khó đoán kia, không biết hắn nói thật hay là giả: “Vậy. . . . Sao quốc sư lại biết Vân Hi?”
“Lúc cần biết, tự nhiên sẽ biết! Tiêu đế, lý do bổn tọa đã nói, mong ngươi thực hiện lời hứa của mình!” Ngữ khí của Bắc Thần Hoàng ngày càng lạnh lẽo, thể hiện sự không kiên nhẫn của hắn.
“Quốc sư, chỉ sợ đã làm ngươi thất vọng rồi, Vân Hi không thể gả cho ngươi!” Nỗi kinh ngạc qua đi, kháng cự trong lòng Chu Minh đế càng sâu, sắc mặt cũng tối đi vài phần.
“Tiêu đế là vua của một nước, chẳng lẽ cũng không kiêng nể gì mà bội ước?” Bắc Thần vẫn không tức giận, chỉ cười nhẹ, mười phần quỷ dị.
“Quốc sư sai rồi, trẫm không hề bội ước.” Chu Minh đế thản nhiên nhìn hắn một cái, khóe môi nhếch lên. “Mà bởi vì Vân Hi sắp là hoàng quý phi của trẫm, vậy làm sao có thể gả cho người khác?”
Vốn hắn không định tứ phong cho Vân Hi nhanh như vậy, sợ hù dọa nàng, muốn từ từ bồi dưỡngtình cảm cùng nàng, nhưng tình huống hiện tại không cho phép hắn chần chờ nữa.
Bắc Thần Hoàng nghe xong, khóe môi cương nghị hơi nhếch lên, nhưng không hề mỉm cười: “Tiêu đế, bổn tọa khuyên ngươi không nên trì hoãn, bằng không ta sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu.”
Chu Minh đế nghe vậy thì tức giận, hắn thật sự nhịn đủ sự kiêu ngạo của Bắc Thần Hoàng rồi: “Bắc Thần Hoàng, chú ý thái độ của ngươi! Trẫm nể mặt ngươi là quốc sư một nước, nhường nhịn ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là trẫm để yên cho ngươi vô pháp vô thiên như vậy!”
“Nói như vậy, Tiêu đế định không đáp ứng?” Giọng nói bình thản của Bắc Thần mơ hồ lộ ra nguy hiểm.
“Thứ nan tòng mệnh.” Chu Minh đế sắc mặt xanh xám lạnh băng: “Nếu quốc sư ra yêu cầu khác, trẫm nhất định tận lực đáp ứng, nhưng muốn phi tử của trẫm, nếu trẫm đáp ứng ngươi vậy thì uy nghiêm của tệ quốc ở đâu?”
Thứ cho không thể theo lệnh.
Lý do này hợp tình hợp lý, cho dù bội ước, về tình cũng có thể tha thứ, không mang danh thất tín.
“Tiêu đế quả thực nói rất hay!” Bắc Thần Hoàng giận quá hóa cười, nụ cười kia như có thể làm người ta ngã vào hang sâu vạn trượng: “Thế nhưng, bổn tọa nhắc nhở ngươi một câu, ngang nhiên bội ước, chẳng khác nào miệt thị nước ta, sỉ nhục bậc này, Tê Thu quốc chúng ta tuyệt đối không bỏ qua.”
Lời này làm đại thần ở đây đều biến sắc.
Trong lòng Chu Minh đế cũng đột nhiên dâng lên cảnh giác, mày không khỏi nhăn lại: “Ngươi muốn thế nào?”
Bắc Thần Hoàng khẽ cười —
“Tiêu đế, hơn mười ngày trước, người có một giấc mơ.”
“Ngươi. . . . .” Ngụ ý trong lời nói, làm Chu Minh đế bỗng chốc kinh hoảng, không khỏi kinh ngạc nhìn hắn.
Những đại thần khác không hiểu tại sao. Mơ, mơ cái gì?
“Cảnh trong mơ, Tiêu đế không quên chứ?” Mắt ưng của Bắc Thần Hoàng nhìn hắn, giọng nói trầm thấp lạnh băng dửng dưng vang lên, lộ rõ sự hung ác.
Chu Minh đế cảm thấy ánh mắt của hắn như có oai thế đè nén, khiến mình nhớ lại tình cảnh trong mộng, không khí này giống như trong chiến trường đẫm máu, giống như dây thừng quấn chặt lấy từng dây thần kinh của hắn. . . . .
“Hoàng thượng, cứu chúng thần! Cứu chúng thần với ——“
“. . . . . Đáp ứng quốc sư đi! Hoàng thượng. . . . .”
Chu Minh đế đột nhiên mở to hai mắt, cả người chấn động như vừa hoàn hồn, thở mạnh dồn dập.
“Tiêu đế, bổn tọa cho người ba ngày, nếu như người vẫn khư khư cố chấp, cứ chờ chiến thư đi!” Giọng nói của Bắc Thần Hoàng vân đạm phong khinh, không hề lên giọng lại lộ ra sự uy hiếp cường đại.
“Bắc Thần Hoàng, trẫm tuyệt không để bất cứ kẻ nào uy hiếp trẫm!” Chu Minh Đế nghe vậy càng thêm phẫn nộ, vỗ mạnh vào bàn.
“Tiêu đế không nên xúc động quá, không lại hại người hại mình, xin cáo từ!” Bắc Thần Hoàng lạnh lùng cười, nói xong ngạo mạn rời đi, xoay người ra khỏi đại điện.
Chu Minh đế tuy rằng tức giận không kiềm được, nhưng sâu trong nội tâm giấc mơ kia tạo nên dự cảm bất an mãnh liệt.
Nhóm quần thần cũng ưu sầu lo lắng, vẻ mặt không yên nhìn nhau.
——————————–
Lời nói hung ác trên triều của Bắc Thần Hoàng, rất nhanh đã truyền khắp hoàng cung, khắp nơi huyên náo.
Nhóm đại thần họp lại, nghị luận ồn ào ——
“Xem ra lần này lại sắp phát sinh chiến tranh rồi!”
“Đúng vậy, hoàng thượng thích Hạ Vân Hi, còn nói phong nàng làm quý phi, làm sao có thể đẩy nàng cho Bắc Thần Hoàng?”
“Nhưng rất kỳ quái, sao hoàng thượng đột nhiên lại có quyết định này. . . . .” Một đại thần đưa ra nghi vấn.
“. . . . Ta nghĩ, tám phần là vì diện mạo của Hạ Vân Hi giống Thiên Nữ, nghe nói trước kia, hoàng thuợng cùng thiên nữ cũng sắp. . . .” Một đại thần khác thấp giọng nói chuyện nhiều chuyện không biết nghe được từ đâu.
“Aiz, nếu thật sự là vậy, trận đánh này là chắc chắn rồi.”, “Vậy cũng không cần lo lắng, binh lực nước ta cường đại, Lệ quốc kia mấy lần trước cũng không chiếm được lợi, Tê Thu quốc càng không làm gì được chúng ta.” Chúng thần nghe xong, liên tục cảm thán.
“Nhưng có người nói, Bắc Thần Hoàng có tuyệt thế tà công, lại tinh thông trận pháp kỳ quái, nếu là thật, nước ta sẽ có phần thắng sao?”
“Chỉ là đồn đại mà thôi, cũng không phải thật, lo lắng cái gì?”
“Dù như vậy, đây cũng chỉ là chủ ý của Bắc Thần Hoàng, Tê Thu vương hẳn sẽ không đồng ý khai chiến?”
“Khó nói, bởi vì lần này liên quan đến tôn nghiêm của Tê Thu quốc, hoàng thượng lúc trước ký giấy cam kết, cũng không khác gì hiệp ước, không thể đổi ý. Bằng không có khác nào bội ước. Ngươi nói, Tê Thu quốc có thể từ bỏ ý đồ?”
Vừa nói xong, tất cả đều nôn nóng. Trong đó có Hàn thượng thư không nhịn được nói: “Hoàng thượng cũng thật là, sao có thể vì một nữ nhân mà đắc tội Tê Thu quốc?”
“Hàn đại nhân nói đúng, lần này nói như thế nào cũng là chúng ta đuối lý, hoàng thượng thật sự cần nghĩ kĩ lại. . . .”
“Các ngươi nói vậy không đúng, không thấy thái độ của Bắc Thần Hoàng sao, nếu hoàng thượng thỏa hiệp, chẳng phải chứng tỏ thiên triều chúng ta sợ hắn. . . .” Có một số đại thần lại có cách nhìn khác.
“Nói cũng đúng. . . . .”
Bọn họ lắc đầu thở dài, vẻ mặt lo lắng khó nén. . . .