Lãnh Dịch Khánh trúng “mỹ nhân kế” vỗ tay Úc Phi Tuyết :
“Đừng sợ.”
“Đại ca, sắc trời cũng không còn sớm, huynh cũng nên trở về đi.” – Lãnh Dịch Hạo khó chịu hạ lệnh tiễn khách.
“Nàng đồng ý đi theo ta không ?” – Lãnh Dịch Khánh cúi đầu hỏi Úc Phi Tuyết.
“Ah ?” – Úc Phi Tuyết giật mình, đi ? Nhưng dường như đây cũng không pải là một ý tưởng tồi. Chỉ cần có thể rời khỏi đây, đi với ai cũng giống nhau, Úc Phi Tuyết dùng sức gật đầu.
Huống hồ, Lãnh Dịch Khánh có vẻ còn dễ đối phó hơn Lãnh Dịch Hạo!
“Ta muốn mang nàng đi.”
“Không thể được.”
“Ta nói ta muốn mang nàng đi.” – Lãnh Dịch Khánh không muốn nói nhiều, dắt tay Úc Phi Tuyết quay người bước đi.
Lúc gió lạnh sau lưng thổi đến, Lãnh Dịch Khánh kịp thời đẩy Úc Phi Tuyết ra, nghiêng người tránh đi cần câu trong tay Lãnh Dịch Hạo.
“Đại ca, đây là cá của đệ, huynh không cướp được đâu.” – Lãnh Dịch Hạo cười vô cùng lạnh lùng.
“Nàng không phải là cá !” – Lãnh Dịch Khánh nổi giận.
Không hay rồi ! Lãnh Dịch Tiêu bị Úc Phi Tuyết làm cho buồn nôn quay đầu đi ngắm phong cảnh, nào ngờ rằng hắn quay đầu lại thì hai ca ca lại đánh nhau rồi!
Yêu nữ! Trăm phần trăm yêu nữ!
“Đừng đánh nữa !” – Lãnh Dịch Tiêu phi thân lại khuyên can. Đáng tiếc nếu luận về võ công, hắn ở dưới Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Khánh.
Lãnh Dịch Tiêu lại một lần nữa bị hai ca ca đẩy ra khỏi vòng tròn chỉ có thể yếu ớt hô lên một tiếng:
“Nha đầu kia chạy rồi !”
Cuối cùng thì tất cả cũng yên lặng, không đánh nhau nữa rồi.
Úc Phi Tuyết từ lúc ba người hỗn chiến đã chạy trốn mắt tăm.
Chạy, dùng sức chạy! Thần tới giết thần, quỷ tới giết quỷ! Ai cũng không ngăn được bước chân của Úc Phi Tuyết nàng.
Tiểu sư phụ nhất định là đang sốt ruột đợi nàng , nàng phải nhanh chân một chút.
Nghe thấy tiếng gió đằng sau, Úc Phi Tuyết biết, ba ôn thần kia đã đến rồi !
“Nha đầu, ngươi mà chạy ta sẽ tố cáo tội khi quân của ngươi!” – Lãnh Dịch Tiêu mất hết kiên nhẫn rồi, từ xa hắn đã nói vọng đến. Đều là do tiểu yêu nữ này làm hại hai ca ca lúc nào cũng đánh nhau!
Bước chân Úc Phi Tuyết có chút nặng nề.
Đúng vậy, nàng có thể đi như vậy, nhưng người trong nhà nàng thì làm sao bây giờ. Lúc trước muốn giả chết để không liên lụy đến người trong nhà, bây giờ nàng có thể đi được sao?
Úc Phi Tuyết dừng bước, quay đầu nhìn ba huynh đệ phía sau.
Lãnh Dịch Hạo một thân bạch sam dưới ánh trăng đẹp như tranh, đôi lông mày lạnh lùng kia càng tăng thêm khí thế nghiêm nghị của hắn, hắn giống như ngọn thúy trúc trên đỉnh Tuyết Sơn, cao ngất mà tuấn dật.
Lãnh Dịch Khánh cơ thể lực lưỡng khôi ngô, khuôn mặt cương nghị dường như có mấy vết thương, hắn không nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn nàng. Có lúc không biết nam nhân này đang suy nghĩ gì, thái độ với nàng thay đổi độ một cách khó hiểu, có điều đây cũng không phải việc gì xấu, ít nhất Úc Phi Tuyết biết, nam nhân này sẽ làm nàng bị thương.
Lãnh Dịch Tiêu dáng vóc nhỏ nhất, đôi mắt hoa đào linh động có chứa vài phần giống nữ tử xinh đẹp, nữ tính có thừa, nam tính không đủ. Nhưng hắn lại tiêu sái thoát tục, có cái khí chất cao quý mà vương tôn quý tộc mới có.
Thật ra ba người này đều là nhân trung chi long, nếu là nữ tử bình thường, có lẽ sẽ nguyện ý ở lại bên cạnh bọn họ, nhưng nàng là Úc Phi Tuyết, thứ nàng muốn không phải mấy cái đó.
“Lãnh Dịch Hạo, ta và ngươi cùng thương lượng.” – Úc Phi Tuyết thay đổi sự ngỗ nghịch trước đó bằng một vẻ nghiêm trang, nàng mở miệng.