Ngày hôm sau, Diêu Thanh tự mình đưa Thời Nhụy trở lại ký túc xá, không chỉ giúp nàng thay đổi chăn nệm, còn mua một bao đồ ăn vặt lớn cầm đi cho ba cô bạn cùng phòng, nhờ bọn họ ở trong ký túc xá quan tâm Thời Nhụy nhiều hơn.
Bọn họ rất lễ phép mà nói cảm ơn dì, nói dì yên tâm đi, chúng cháu đều là bạn bè thân thiết của nhau, nhưng Diêu Thanh chỉ mới rời đi, bọn họ liền quay đầu vây quanh Thời Nhụy.
Đàm Thiến ngưỡng mộ nói: "Tiểu Nhụy, mẹ cậu thật xinh đẹp, còn dịu dàng nữa."
Đồng Giai Giai: "Ngày đó cậu nói cậu vẫn muốn trọ ở trường, tớ cũng không xem là thật, không nghĩ tới cậu thật sự chuyển về lại."
Thời Nhụy mỉm cười nhìn bọn họ: "Sao vậy? Các cậu không muốn tớ trở lại à?"
"Chào đón chào đón mà, đương nhiên là lúc nào cũng chào đón rồi." Đàm Thiến đi đến ôm cô, xúc động nói, "Hai ngày nay cậu không ở đây, trong ký túc xá thiếu đi một người, bọn tớ còn thấy rất không quen đấy."
Dương Hiểu Quân nói: "Cảm giác dì rất lo lắng cho cậu, dì vẫn rất quan tâm cậu đó."
Đồng Giai Giai gật gật đầu: "Đúng vậy, dù sao cũng là máu mủ tình thâm."
Thời Nhụy trầm mặc một lát, nói: "Tớ cảm thấy sống cùng các cậu còn tự do hơn một chút, sống ở nhà người khác tớ không quen."
Nhà người khác trước sau gì cũng là nhà người khác, cô không có cách nào làm như lời bố Trình Trì nói, đem nơi đó trở thành nhà của mình.
Buổi tối nằm ở trên giường, Thời Nhụy mất ngủ.
Ban ngày, khi cô đứng ở một bên nhìn Diêu Thanh thay cô đổi ga trải giường vỏ chăn, thật ra muốn nói, không có mẹ nhiều năm như vậy, cô đã sớm học được cách tự lập.
Nhưng bây giờ bà đột nhiên xuất hiện, lại vẫn xem cô như một đứa trẻ.
Trong hai ngày ở chung ngắn ngủi này, Diêu Thanh vẫn luôn rất cẩn thận, cô biết là bà đang muốn bù đắp cho cô.
Nhưng có rất nhiều thứ không phải nói bù đắp là có thể bù đắp, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Giống như lúc tám tuổi cô muốn một con búp bê Barbie, nhìn những bạn nhỏ khác có được liền vô cùng hâm mộ, nằm mơ cũng muốn.
Nhưng hôm nay cô đã mười sáu tuổi, bà lại đem búp bê Barbie cho cô, thì cô đã không còn muốn nữa rồi.
Quần áo rách, cho dù có khâu lại trì trước sau gì cũng có một vết sẹo.
Cô nhớ tới mùa hè của nhiều năm trước kia, năm đó cô bảy tuổi, Diêu Thanh còn chưa bỏ đi, làm kế toán ở một xưởng rượu.
Khi đó cô còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu.
Nhưng luôn nghe những người quanh nói, mẹ là một trong những người có văn hóa hiếm hoi trong trấn, công việc kế toán này, cũng chỉ có bà làm được.
Thời Nhụy nhớ rõ, khi đó mỗi buổi sáng sớm luôn nhìn thấy Diêu Thanh ngồi dưới gốc cây lớn trong sân đọc sách, hoặc buổi tối viết chữ dưới ánh đèn bàn, lúc đó những chữ cô mà cô được học, biết đọc thơ, học hát đều do Diêu Thanh dạy.
Bà là một người phụ nữ rất đặc biệt, cho dù chỉ mặc quần áo đơn giản, nhưng đều sạch sẽ.
Bàn tay bà rất khéo léo, có thể đan khăn quàng và găng tay, còn tết tóc rất đẹp.
Khi đó cô để tóc dài, thường xuyên được bà tết thành nhiều kiểu khác nhau, vì vậy trong xưởng có rất nhiều dì học theo bà.
Mà bố cô, ông không tốt nghiệp sơ trung, cũng đi làm ở xưởng rượu kia, làm lại nhiều việc nặng, cả ngày đi sớm về trễ, có khi trở về ăn cơm xong, mệt đến tắm cũng không tắm, đặt đầu xuống liền ngủ.
Diêu Thanh không quen nhìn ông không tắm rửa, vớ vứt và quần áo vứt lung tung, tàn thuốc nóng luôn làm rách quần.
Vừa mới bắt đầu bà còn nói một chút, nhưng nói cũng không thay đổi được bố, về sau cũng không nói nữa.
Phụ thân không thích nhìn thấy Diêu Thanh đọc sách viết chữ, không thích mỗi ngày bà trang điểm xinh đẹp đẹp, không thích nghe hàng xóm nói Diêu Thanh là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi cứt trâu.
Bà nội cũng không thích, bà nội nói, kết hôn rồi nên biết phụ giúp chồng, lo lắng chuyện củi gạo mắm muối, đọc những thứ sách vở đó cũng không thể biến thành vàng.
Đôi khi bố nghe được những tin đồn bên ngoài, trở về sẽ nổi giận, thậm chí còn vứt sách của bà đi.
Diêu Thanh chưa bao giờ cãi nhau với ông, chỉ là yên lặng nhặt sách vở nhặt lên, phủi bớt bụi bẩn trên mặt.
Bây giờ nghĩ lại, bọn họ đúng là không phải người cùng một thế giới, quan niệm khác nhau, nhu cầu khác biệt, sức sống cũng không ở cùng một độ cao.
Một đêm trời đầy sao, bố mắng chửi Diêu Thanh một hồi, bà tức giận nắm tay Thời Nhụy đi ra bờ sông tản bộ, dọc theo đường đi đều không nói chuyện.
Tới bờ sông, bà đứng yên đối diện với mặt nước thật lâu, Thời Nhụy biết tâm trạng bà không tốt, vì thế đi đến phía trước, nhẹ nhàng kéo ống tay áo bà.
"Mẹ, đừng giận bố nhé, được không?"
Diêu Thanh xoay người ngồi xổm xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, ánh mắt dịu dàng lại mang theo sự bất đắc dĩ: "Nhụy Nhụy, nếu giữa bố và mẹ con chỉ có thể lựa chọn được một người, con muốn sống chung với ai?"
Khi đó Thời Nhụy còn quá nhỏ, không hiểu mâu thuẫn và khúc mắc trong thế giới của người lớn, chỉ ngây thơ cho rằng, bố mẹ chính là không thể tách rời, vĩnh viễn ở bên cô.
Cô nhớ rõ lúc ấy cô nói, cô muốn cả bố và mẹ.
Diêu Thanh nghe thấy câu trả lời của cô, khẽ thở dài.
Sau đó, số lần bố nổi giận càng ngày càng nhiều, Diêu Thanh vẫn như cũ không ồn không nháo, bà chỉ chiến tranh lạnh cùng bố.
Chắc là cảm thấy ngay cả cãi nhau cũng không ở một đẳng cấp.
Nửa đêm hôm đó, Thời Nhụy bị giọng nói của bố làm tỉnh, nghe thấy ông nói, muốn tôi ký tên ly hôn có thể, cô đừng nghĩ sẽ mang Nhụy Nhụy đi được.
Vài ngày sau, Thời Nhụy tan học trở về, không thấy bóng dáng Diêu Thanh đâu cả, ngày đó bố cũng không đi làm, ngồi hút thuốc ở trong sân.
Mặc dù còn nhỏ, cô cũng có thể cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng.
Chạy vào trong phòng, cô phát hiện mấy quyển sách Diêu Thanh thích đọc nhất đặt trên bàn cũng không thấy đâu, tất cả những gì thuộc về bà đều không thấy đâu.
Bà nội nói với cô, mẹ đi rồi, không cần cô nữa.
Khi đó cô vô cùng khổ sở, trong lòng nghĩ, mẹ không cần cô, có phải là bởi vì cô không đủ nghe lời hay không? Cho nên từ đó về sau cô càng thêm hiểu chuyện, cô sợ có một ngày bố cũng không cần cô, cô sợ bị vứt bỏ.
Diêu Thanh không trở về, thỉnh thoảng Thời Nhụy nghe thấy hàng xóm nhóm bàn tán, nói bà đi tìm cái kẻ có tiền, cho nên nóng lòng muốn ly hôn, cũng không cần mang theo con làm vướng chân.
Sau đó Thời Nhụy dần dần lớn lên, học được cái từ hư vinh này, cô liền nghĩ tới Diêu Thanh.
Diêu Thanh bởi vì hư vinh mà vứt bỏ cô, cái ý nghĩ này trong lòng cô nhiều năm như vậy đã ăn sâu bén rễ.
Cô cũng hy vọng có một ngày khi nhìn thấy bà, sẽ phát hiện bà không phải như cô suy nghĩ, có lẽ bà có nỗi khổ nào đó, nhưng hôm nay nhìn thấy khu biệt thự bà ở, bước xuống từ siêu xe......
Cô thật sự thất vọng rồi!
–
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào biệt thự.
Trình Kính An đã ăn bữa sáng rồi đi làm, Trình Trì dậy muộn, bữa sáng cũng không ăn liền chuẩn bị đi, Diêu Thanh gọi cậu lại.
"A Trì, bỏ bữa sáng sẽ không tốt cho dạ dày."
Bà cầm bánh mì cùng hai bình sữa bò đến đặt vào trong tay của cậu: "A Trì, bây giờ, cảm ơn con."
Ngày đó bà cùng Trình Kính An đã lên kế hoạch đi Vân Nam, là Trình Trì nói chuyện Thời Nhụy học ở trường trung học trực thuộc đại học B nói cho bà biết.
Bà ngàn vạn lần không nghĩ tới, con gái mà mình ngày đêm nhớ đến hóa ra là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
"A Trì, Nhụy Nhụy rất cứng rắn, con bé còn oán hận dì, cho nên khá kháng cự lại sự quan tâm của dì.
Dì phiền con ở trong trường quan tâm đến con bé một chút, được không?"
Thời Nhụy mới vừa bước vào phòng học không được bao lâu, đang sửa lại bài tập ở nhà, chuẩn bị nộp cho tổ trưởng.
Lúc này Trình Trì đeo balo một bên đi đến, lúc đi ngang qua người cô, đặt một lọ sữa bò ở trên bàn cô.
Không nói câu gì, ngay lập tức đi đến hàng cuối cùng.
"Oa, nam thần càng ngày càng ấm áp." Đồng Giai Giai ở một bên kích động nói.
Thời Nhụy nhìn bình sữa bò kia, không cần đoán, nhất định là Diêu Thanh nhớ cậu mang tới.
Cô không động đến, lấy sách tiếng Anh ra chuẩn bị đọc bài khóa.
Đột nhiên, điện thoại hơi rung lên, hai tin nhắn WeChat được gửi đến.
—— đừng lãng phí, bò sữa không dễ có, lấy được rất vất vả.
—— toàn bộ bạn học đều biết là tớ mang đến, đừng làm tớ mất mặt.
Thời Nhụy quay đầu lại nhìn thoáng qua, Trình Trì ngồi ở vị trí của cậu, một tay chống đầu, trong miệng ngậm ống hút uống sữa bò, lười biếng nhìn cô.
Hút một ngụm, cậu buông ống hút ra, dùng đầu lưỡi liếm khóe môi, cùng với ánh mắt sâu thẳm của cậu, Thời Nhụy mặt đỏ tim đập.
Cô nhanh chóng quay đầu lại, nhìn chằm chằm sách tiếng Anh trước mặt, do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy bình sữa bò đặt ở trước mặt lên.
Sau này mỗi ngày buổi sáng, trên bàn Thời Nhụy đều sẽ xuất hiện một bình sữa bò như vậy, vẫn còn ấm.
Các bạn cùng lớp tự động lý giải hành động này là anh trai yêu thương em gái, tình anh em yêu thương này làm cho mọi người thật sự có đủ loại hâm mộ ghen tị.
Ngay cả Đàm Thiến cũng nhịn không được nói: "Làm sao bây giờ? Tớ thấy chua xót quá, tại sao tớ lại không có một người anh trai tốt như vậy?"
Đồng Giai Giai nói: "Đừng nói nữa, ngược lại tớ có một người anh trai, chẳng qua anh trai tớ chính là một đại móng heo ()."
() Đại móng heo: Đại móng heo là ngôn ngữ mạng dùng để chỉ "người đàn ông tồi", được các cô gái sử dụng để diss các chàng trai.
Thời Nhụy vội vàng viết chính tả từ đơn, tạm thời đem sữa bò để sang một bên.
Trong ngăn kéo lại truyền đến hai tiếng động, Thời Nhụy đặt bút xuống, cầm lấy di động.
—— nhân lúc còn nóng uống đi, để lạnh uống không tốt.
—— ồ.
—— ngọt Không?
—— có.
—— nói cảm ơn anh trai.
—— cảm ơn cậu.
—— ngoan, kêu một tiếng anh trai.
—— Mới không kêu!
"A Trì, cậu nhìn chằm chằm điện thoại cười ngây ngô cái gì đó?"
Nguyên Lượng nói xong liền nhìn đến đó, Trình Trì lập tức cất điện thoại đi.
"Nhìn xem, tớ cũng cười."
"Không cho."
"Keo kiệt."
Trình Trì ngẩng đầu, thấy Thời Nhụy bắt đầu ngoan ngoãn uống sữa bò, nhịn không được cong môi lên.
Cậu tưởng tượng cô đứng ở trước mặt cậu, chu cái miệng nhỏ làm nũng mà nói ba chữ "Mới không cần".
Chỉ mới suy nghĩ thôi, trong lòng như muốn tan chảy.
Kỳ thi giữa kỳ tháng , thành tích của Thời Nhị vọt lên vị trí số , mọi người được nhìn thấy thực lực thật sự của nữ Trạng Nguyên này từ trong huyện nhỏ đi ra.
Là một nhân vật luôn luôn có tin đồn từ khai giảng tới nay nhiệt độ vẫn chưa từng giảm xuống, đây là lần đầu tiên Thời Nhụy không phải vì bát quái mà được chú ý.
"Khủng khiếp thật sự, sau khi từ chim sẻ nhỏ biến thành công chúa nhỏ, lại thành học bá ()."
() Học bá: chăm chỉ học cho nên điểm cao.
"Nghe nói cậu ấy là Trạng Nguyên đó, lần trước phát huy thất thường nên thi không tốt, không nghĩ tới lần này có thể nhất giành được vị trí đầu của lớp."
"Xinh đẹp, thành tích và bát quái cùng tồn tại đúng là nhân vật thần kỳ."
Ngày công bố kết quả, Trình Trì không đến, chuỗi mỗi ngày một bình sữa đột nhiên bị cắt đứt.
Thói quen đáng sợ cỡ nào, khi một ngày nào đó những thứ quen thuộc đột nhiên bị phá vỡ, ngược lại sẽ không quen, sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ tâm trạng sẽ không yên.
Rất nhiều lần quay đầu lại nhìn, chỗ ngồi của Trình Trì đều trống rỗng, ngay cả Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu cũng không đến.
Dường như hôm nay bọn họ sẽ không đến lớp.
Sau tiết học thứ hai, Thời Nhị và Đàm Thiến cùng đi vệ sinh xong đi ra, nhìn thấy Tô Trà đứng sau phòng vệ sinh gọi điện thoại.
Cô muốn qua chào hỏi, lại nghe thấy cô ấy chửi bới trong điện thoại.
"Nguyên Lượng có phải cậu bị ngốc không vậy? Cậu ấy kéo cậu đi, cũng không biết gọi cho tớ một tiếng?"
"Tiểu Nhụy Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy nước xa có thể cứu được lửa gần sao? Mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì? Cậu còn có thời gian ở chỗ này gọi điện thoại? Mẹ nó cậu......"
Tô Trà đạp một cái góc tường xoay người, liếc mắt một cái nhìn thấy Thời Nhị đứng sau lưng cô, vì thế giọng nói trong nháy mắt bị kẹt lại.
"Tô Trà, không được nói cho cậu ấy biết!" Trong điện thoại truyền đến mệnh lệnh lạnh lùng của Trình Trì.
Tô Trà nhìn Thời Nhụy, lẩm bẩm mà nói: "Muộn rồi, cậu ấy đã nghe được."
_Hết chương _.