"Người đẹp, đôi mắt của tôi rất lợi hại, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vòng của một cô gái, em tin không? Vòng của em chắc là , tôi đoán chuẩn không? Nếu không em kéo áo khoác ra làm tôi nhìn một cái, tôi có thể xem chuẩn hơn."
"Tôi ngoại trừ có đôi mắt lợi hại, những mặt khác cũng lợi hại không kém đâu, thật sự không phải nói quá, người đẹp, nếu không chúng ta thử một lần, tới chơi đến kích thích luôn nhé?"
Bốn phía càng ngày càng tối đen, tài xế bắt đầu lộ nguyên hình, giọng nói của hắn ta, mỗi một câu nói biến thái hắn ta nói đều làm cho Thời Nhụy cảm thấy sởn gai ốc.
"Dừng lại, tôi muốn xuống xe!"
Thời Nhị cố gắng mở cửa xe, nhưng cửa sổ cũng bị khóa lại, hơn nữa với tốc độ rất nhanh hiện tại của xe, cô vốn không có cơ hội nhảy khỏi xe.
Chắc là tài xế cảm thấy đến nơi hẻo lánh như vậy, một nữ sinh yếu ớt như cô hoàn toàn không làm được gì, cho nên hắn ta buông lỏng đề phòng, thậm chí khi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Thời Nhụy còn cười, cười rất biến thái.
"Người đẹp, không cần kích động, tôi chỉ là thích em mà thôi, rất khó có một cô gái làm tôi tâm lòng như vậy, thật sự, chủ yếu là em lớn lên quá xinh đẹp, tôi thấy em là cô gái xinh đẹp nhất, tôi thật sự nhịn không được, quá muốn em......"
Thời Nhụy cảm thấy giọng nói của hắn ta quả thật giống ma quỷ, cô dán chặt vào cửa xe, cả người đều run rẩy, cố gắng dùng cơ thể đẩy cửa xe ra.
Nhưng mà vô dụng, cô cố ép bản thân mình bình tĩnh lại, cố gắng thuyết phục tài xế.
"Anh lý trí một chút, anh làm như vậy là trái pháp luật, anh còn trẻ, còn có tương lai, sau này sẽ có bạn gái, anh sẽ kết hôn sinh con, cuộc đời còn có rất dài, không cần nhất thời xúc động huỷ hoại chính mình."
Tài xế giảm tốc độ xe, nhưng lại không có ý định dừng lại, hắn ta nhìn cô từ kính chiếu hậu.
"Sau này sẽ không bao giờ gặp được người đẹp như em nữa, tôi chỉ muốn em làm bạn gái tôi, tôi chỉ muốn em.
Những cô gái khác đều là tiện nhân, làm sao có thể so sánh với em?"
Hắn ta đã bị dã tâm của mình che lấp, hoàn toàn ở trong trạng thái điên cuồng.
"Anh phải nghĩ đến bố mẹ anh, bọn họ nuôi anh lớn như vậy không dễ dàng, tuổi bọn họ đã lớn, còn cần anh, anh ngàn vạn lần không nên một lần sa ngã mà hối hận cả đời!"
Tài xế nghe thấy lời này, lại nở nụ cười,hai tay cầm vô lăng đột nhiên căng thẳng, ánh mắt cũng đột nhiên lấp đầy hận ý.
"Bố mẹ? Bọn họ mới không cần tôi, bọn họ giống như những tiện nữ kia, suốt ngày chỉ biết mắng tôi là thứ vô dụng.
Được, dù sao tôi cũng là một thứ vô dụng......"
Hắn ta là một người vô cùng cực đoan, lời nói của Thời Nhụy hình như đã chọc vào chỗ đau của hắn ta, lúc này hắn ta hơi kích động.
Còn chưa dừng xe, chắc là tính toán chờ đến nơi an toàn hơn mới động thủ.
Đường đi càng ngày càng hẻo lánh, lại bị khóa ở trong xe, Thời Nhụy hoàn toàn không biết làm như thế nào để tự cứu mình, nghĩ đến chuyện có khả năng phát sinh, nước mắt cô rơi xuống.
Nhưng cô không thể khóc thành tiếng, khóc sẽ chỉ làm kẻ bắt cóc càng thêm táo bạo, càng thêm không sợ gì cả.
Cũng không thể cứng rắn đối đầu với hắn ta, như vậy chỉ chọc giận hắn, làm hắn làm ra hành vi xấu trước.
Làm sao bây giờ? Cô thật sự rất sợ hãi!
Trong lòng vẫn luôn gọi một cái tên, cô có một niềm tin vững chắc là cậu nhìn thấy tin nhắn của cô, hơn nữa vừa mới trả lời cô, cậu là hy vọng giải cứu duy nhất của cô.
Đã tiến vào đường núi, xung quanh hoàn toàn không có người.
Đôi mắt của tài xế híp lại nhìn qua gương chiếu hậu quan sát Thời Nhụy, tốc độ xe dần dần chậm lại, hô hấp lại dồn dập.
Giống như điềm báo dã tính của một con thú hoang dã sắp bùng nổ.
Đột nhiên, một tiếng gầm xe máy vang lên.
Thời Nhụy vốn đã tuyệt vọng thì tinh thần đột nhiên chấn động.
Là cậu sao?
Tài xế cũng nghe thấy thanh âm, trong ánh mắt hắn ta hiện lên một tia căng thẳng, hắn ta không dừng xe theo tính toán, lại dẫm một chân chân ga, tốc độ nhanh hơn.
Trong bóng đêm, kèm theo tiếng gầm rú từ bên tai, một tia sáng từ thân xe bay qua, ngay sau đó, là tiếng phanh gấp gáp, một chiếc xe máy chắn ngang phía trước.
Chiếc xe sắp đâm tới, Thời Nhụy bịt miệng lại, hoảng sợ nhìn thiếu niên đi trên xe máy.
Kétttt! Tài xế dẫm phanh lại.
Trình Trì tháo mũ bảo hiểm ra, bước đến đây, biểu cảm lạnh như băng kia, ánh mắt đẫm máu, giống như là Tu La đến từ địa ngục.
Tài xế biết trốn không thoát, cố gắng đứng dậy từ chỗ ngồi của mình và nhốt Thời Nhụy ngồi ở ghế sau.
Thời Nhụy sợ tới mức thét chói tai, dùng sức dựa vào cửa xe, đồng thời cầm ba lô đập hắn lung tung.
Loảng xoảng! Rầm!
Cửa sổ ghế lái bị đập vỡ, Trình Trì đưa tay vào, túm lấy cổ áo tài xế, kéo đầu anh ra ngoài cửa sổ, đấm một quyền vào mặt hắn ta.
Tài xế bị kẹt giữa cửa sổ xe vỡ, tư thế bị động, căn bản không có cách nào phản kháng, rất nhanh bị đánh đến mặt mũi sưng lên.
Trình Trì mở cửa ghế lái, kéo người ra, lại đấm đá thêm một trận, tài xế lăn trên mặt đất, gầm gừ kêu to.
"Không cần, Trình Trì, không cần đánh nữa!" Thời Nhụy thét chói tai.
Trình Trì thu lại nắm đấm, khom lưng, thở hổn hển, hung hăng trừng mắt nhìn người trên mặt đất, một đôi mắt tanh máu giống như muốn ăn thịt người, lệ khí cả người rất nặng.
Nếu cậu không nghe thấy cô gái khóc, cậu thực sự sẽ giết hắn ta.
Cậu từ từ đứng dậy, quay đầu lại, nhìn thấy đôi tay Thời Nhụy đặt vào trên cửa sổ xe, nước mắt lưng tròng dựa vào cửa sổ nhìn cậu, trong mắt cô tràn đầy sự hoảng loạn và sợ hãi.
Ngay lúc đó, m trái tim cậu như bị bóp chặt lại.
Anh đưa tay vào trong xe và mở khóa cửa sau, Thời Nhụy mở cửa sau rồi bước xuống, đôi chân mềm nhũn, Trình Trì giữ cô lại, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô..
Trong một khoảnh khắc đó, Thời Nhụy chỉ biết kinh hãi nhìn cậu, thậm chí còn không thể khóc.
Cô đau khổ đến mức sắp vỡ vụn ra.
Giọng nói cậu dịu dàng: "Rất xin lỗi, vốn dĩ đã đồng ý với cậu là sẽ không đánh nhau nữa, nhưng tớ lại không làm được."
Ngón tay đẫm máu của cậu nhẹ nhàng gạt đi sợi tóc dính trên má cô, đầu ngón tay lướt qua má cô rất nhẹ.
Khi nhiệt độ chạm đến, cuối cùng dường như cô cũng giống như đã sống lại.
Hai hàng nước mắt chảy xuống từ hốc mắt, cô gục đầu vào trong lòng cậu, cuối cùng cũng khóc thành tiếng, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy eo cậu.
Trình Trì phát hiện cả người cô run rẩy, càng lo lắng mà ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
"Được rồi, không sao rồi, có tớ ở đây, đừng sợ, ngoan, đừng sợ......"
Nghe thấy tiếng khóc của cô đau lòng như vậy, cậu dịu dàng dỗ dành cô, nhưng đôi mắt lại đỏ lên.
Từ phía xa tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, tài xế kia muốn bò dậy, nhưng rốt cuộc vẫn không bò dậy nổi, lại ngã xuống, đầu quay sang một bên, nôn ra máu.
Cảnh sát kia kéo tên tài xế lên, hắn ta còn giãy giụa bao biện: "Các người bắt tôi làm gì? Tôi cũng không làm gì, là hắn, là hắn vô duyên vô cớ đem tôi đánh thành cái dạng này, các người phải bắt hắn."
Trình Trì cắn chặt răng, đáy mắt hiện lên sự hung ác: "Cô ấy thuê xe đi đến Làm Đậu Loan, mày lại đi hướng ngược lại ra khỏi ngoại thành, mày nói xem mày đã làm cái gì? Mẹ nó có phải mày còn cảm thấy rất tiếc nuối không?"
Nếu không phải bị đôi tay Thời Nhụy ôm chặt lấy, cậu rất muốn đánh cho hắn ta một trận nữa.
Khóc một trận, cảm giác sợ hãi tột độ cuối cùng cũng được trút bỏ, Thời Nhuỵ từ từ bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu khỏi vòng tay của Trình Trì, nhìn gã cầm thú kia.
"Anh không cần bao biện, những lời nói ở trên xe đó, tôi đã ghi âm lại tất cả."
Thật ra cũng không có, chỉ ghi lại một bộ phần, sau đó điện thoại lại hết pin.
Nhưng lời nói này lại có tác dụng, tên tài xế tin là thật, câm nín, rốt cuộc cũng đành chấp nhận đi lên xe cảnh sát.
Lúc này địa điểm của bọn họ là một thị trấn nhỏ của thành phố B, cảnh sát tới cũng là đồn cảnh sát trấn, sau đó tất cả bọn họ được đưa đến đồn cảnh sát ghi lại lời khai.
Thời Nhụy kể lại toàn bộ sự việc một lần, về phần ghi âm, những lời nói quá đáng của tên tài xế kia quả thật không ghi lại, cảnh sát yêu cầu cô kể lại một lần nữa.
Cô cảm thấy khó khăn khi mở miệng, nhưng để có đủ bằng chứng để trừng phạt kẻ xấu, cô đã phải lặp lại nó.
Tên tài xế kia cho rằng thực sự có ghi âm, cho nên lúc cảnh sát cầm khẩu cung của Thời Nhụy đi thẩm vấn hắn ta, hắn ta rất nhanh không thể chịu được áp lực, liền nhận tội.
Thời Nhụy lấy lại hành lý của mình từ trong tay cảnh sát, lúc đi ra từ đồn cảnh sát, Trình Trì ngồi trên bậc thang ngoài cửa hút thuốc, bên chân cậu đã có vài tàn thuốc bị ném đi.
Nghe thấy tiếng kéo vali, cậu quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó ném thuốc lá trong tay đi, đứng dậy giúp cô cầm vali lên.
Hai người đi đến bên cạnh xe máy, Trình Trì cắm chìa khóa vào, vặn sang, dừng lại hai giây, quay đầu lại nói với Thời Nhụy: "Hết xăng rồi."
Bây giờ đã là giờ, không có chuyến xe nào đi từ trấn trên đến thành phố B, cũng không có xe taxi, vì thế bọn họ đành phải tìm một nhà khách sạn ở đây.
Trấn nhỏ chỉ có một khách sạn, khá đơn sơ, Trình Trì đứng ở quầy lễ tân, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nhíu mày.
Nhưng mà, không còn lựa chọn nào khác.
Bà chủ đang ngủ gật bị đánh thức, ngáp dài bảo họ lấy chứng minh thư ra đăng ký: "Một phòng hay hai phòng?"
Trình Trì: "Hai phòng."
Thời Nhụy: "Một phòng."
Hai người nói cùng lúc, tay đang gõ bàn phím của bà chủ dừng lại, ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Trình Trì cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt góc áo mình, sửa lại nói: "Một phòng."
Bà chủ nhìn chứng minh thư, trên chứng minh thư hai người viết rõ ràng, còn chưa đủ mười tám tuổi.
Vì vậy, đôi mắt của bà ấy nhìn bọn họ có một chút ý tứ.
Phòng chỉ có giường đôi, ghế sofa đơn giản, TV, trang thiết bị rất đơn giản.
Bà chủ đưa họ vào phòng, khi bà ấy rời đi còn liếc nhìn bọn họ.
Trình Trì đóng cửa lại, Thời Nhụy thấy chỉ có duy nhất một giường đôi, bây giờ mới cảm thấy hơi xấu hổ.
Trình Trì sờ sờ đầu cô: "Cậu ngủ đi, yên tâm."
"Cậu đi đâu?" Một tay Thời Nhụy giữ chặt cậu đang xoay người đi ra ngoài.
Trình Trì quay đầu, thấy ngón tay của cô nắm chặt lấy quần áo cậu, như là sợ cậu sẽ rời đi.
Hôm nay cô thật sự sợ hãi, không dám ở một mình.
"Tớ đi tìm bà chủ lấy thêm chăn gối, tớ ngủ sofa." Cậu nói.
Thời Nhụy cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Sofa nhỏ như vậy làm sao ngủ được? Hơn nữa, thời tiết lạnh như vậy, liền, ngủ ở trên giường đi."
Đêm hôm đó, hai người ngủ cùng trên một cái giường, ở giữa hai người còn cách nhau một người.
Lúc đầu Thời Nhụy vẫn luôn mở to mắt, qua thật lâu mới ngủ được, sau đó cô gặp ác mộng.
Xung quanh tối mịt, tên tài xế ác quỷ kia đi về phía cô với nụ cười dữ tợn khủng bố.
"Không, đừng đến đây! Đừng......"
Nghe thấy cô nói mớ,một bàn tay từ trong chăn vươn tới, kéo cô vào lòng, dịu dàng ôm cô, ở bên tai nhẹ giọng trấn an cảm xúc của cô.
"Đừng sợ, tớ ở đây, không sao, đã không sao rồi, ngoan, không sao đâu."
Dưới sự trấn an của cậu Thời Nhụy từ từ bình tĩnh lại, trong giấc mơ cô cảm nhận được cảm giác sự an toàn cậu mang đến cho mình, theo bản năng dựa vào trong lòng cậu.
Trình Trì ôm cô, không buông ra nữa, cũng không ngủ tiếp.
Lúc ban đêm, Thời Nhụy gửi tin nhắn cho cậu, cậu đang sửa lại xe máy, nghĩ muốn chạy nó đi đón cô, cậu tự tay lau chùi, hết lần này đến lần khác, lau sạch sẽ.
Lúc đó, cậu đang đặt điện thoại của mình trên ghế sofa trong phòng khách nên không kịp thời nhìn thấy tin nhắn.
Chờ cậu lau xe máy xong, trở lại phòng khách mới nhìn thấy ảnh chụp màn hình và định vị của Thời Nhụy, định vị đã ra khỏi thành phố B, cậu ý thức được cô đang gặp nguy hiểm, sợ đánh rắn động cỏ, ngay lập tức trả lời tin nhắn.
—— đừng sợ, chờ tớ!
Khởi động xe máy chạy ra ngoài, Thời Nhụy vẫn không trả lời, cậu thử gọi điện thoại đến, nhưng đã tắt máy.
Khoảnh khắc đó, cậu gần như bị sự hoảng loạn nhấn chìm trong nháy mắt.
Sau khi gọi điện thoại báo cảnh sát, cậu chạy xe máy theo hướng đó vợt vô số đèn đỏ, ngày mùa đông nhưng cậu lại căng thẳng đến cả người ướt đẫm mồ hôi, căn bản không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ lo chạy về phía trước.
Bây giờ nhớ lại mà vẫn khiếp sợ, thử nghĩ nếu không phải cậu đến kịp thời, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Trong lòng cậu tràn ngập tự trách, trách mình vì sao không thể đến nhà ga sớm chờ cô, vì sao phải lau xe máy gì đó, vì sao vứt điện thoại sang một bên, khiến cô trải qua chuyện mạo hiểm như vậy.
Chuyện này, có thể là ác mộng cả đời của cô.
Thời Nhụy ở trong lòng cậu lại xê dịch, gối đầu lên cánh tay cậu, tìm tư thế thoải mái chìm vào giấc ngủ yên bình.
Cô vừa dịch đến như vậy, cả người Trình Trì đều nóng lên.
Nằm trên một chiếc giường với người mình thích, không có ý nghĩ gì là không thể.
Nhưng nghĩ lại, cậu vẫn phải kiềm chế.
Nếu như cậu thừa dịp cô gặp nguy hiểm, thì có khác gì tên tài xế cầm thú tối nay?
Sáng hôm sau, Thời Nhụy tỉnh lại, phát hiện mình ở trong tư thế chủ động ôm lấy người cậu, hoảng sợ, lập tức bật dậy từ trong lòng ngực cậu.
Hành động của cô làm Trình Trì tỉnh lại, thấy cô ngồi một bên nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt xấu hổ mà gãi đầu nói: "Tình huống gì vậy?"
Trình Trì:......
Hình như cô không biết chuyện mình gặp ác mộng, sau khi ngủ một giấc tâm trạng tốt hơn đêm qua rất nhiều.
Đêm qua cô giống như một con thỏ trắng bị kinh hãi quá độ, vô cùng nhát gan, cũng biểu hiện ra một mặt dính người hiếm thấy của cô.
Trình Trì một tay chống đầu, hơi hứng thú nhìn cô: "Cậu nói xem là tình huống gì? Chúng ta đều đã cùng giường chung gối rồi, có phải cậu phải chịu trách nhiệm với tớ không?"
Thời Nhụy:......
Mặt cô đỏ lên, đồng thời nghĩ tới, là tự mình chủ động yêu cầu ngủ một phòng, cũng tự mình nói cậu ngủ chung giường.
Trình Trì ngồi dậy, ngồi đối mặt với cô, nửa nói giỡn mà nói: "Nếu đã thành như vậy, chúng ta đều không thể bội tình bạc nghĩa đúng không? Nếu không làm tớ bạn gái đi?"
"Đừng nói đùa." Thời Nhụy quay mặt đi.
Trình Trì đột nhiên nghiêm túc lên: "Tớ không có nói đùa, tớ có ý gì với cậu, đã đã sớm biết rồi, không phải sao?"
Thời Nhụy biết không phải là cậu nói đùa, nhưng mà......
"Chúng ta không có khả năng."
Quá nhiều vấn đề nằm giữa bọn họ, quá nhiều chuyện không thể!
Trình Trì biết cô băn khoăn cái gì: "Đừng suy xét đến có thể hay không có thể, tớ chỉ muốn biết cậu có đồng ý hay không, chỉ cần cậu đồng ý, khó khăn gì đều không phải vấn đề."
Cậu nói trắng ra như vậy, lần đầu tiên bọn họ đem vấn đề này mở nói ra, nhưng cô cũng không trả lời câu hỏi này của cậu, nhớ lại sự nhạy cảm của bố, cô căn bản không dám nghĩ về chuyện này.
"Được rồi, không nghĩ, đói bụng rồi, tớ đưa cậu đi ăn cái gì đó."
Trình Trì không đành lòng nhìn bộ dạng khó xử của cô, thật ra đêm Giáng Sinh ngày đó ở đỉnh núi, cậu cũng đã có đáp án.
Đêm qua cô nhào vào trong lòng ngực cậu, ôm chặt lấy cậu khóc lên, sự ỷ lại mà cô biểu hiện lúc sụp đổ đó, chính là đáp án của cô.
Ngày hôm đó trở về Lam Đậu Loan, hai người đã chịu sự đối xử bất bình đẳng.
Diêu Thanh chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn tới đón gió cho Thời Nhụy, mà Trình Trì lại bị Trình Kính An mắng một trận, có vài lần ông duỗi tay muốn đánh người, Thời Nhụy đều đứng ở trước mặt Trình Trì, nhớ tới lần trước đã đánh trúng cô, cuối cùng Trình Kính An cũng không đánh nữa.
Sở dĩ ông tức giận như vậy, là bởi vì đêm qua Trình Trì lái xe máy vượt vô số đèn đỏ.
Trình Trì ăn mắng, trước sau cắn chặt răng, không nói ra chuyện nguy hiểm tối hôm qua của Thời Nhụy.
Nếu Diêu Thanh biết, chỉ sợ là bị dọa đến ngất xỉu, mà cậu, biết đêm hôm đó Thời Nhụy xuống tàu, không nói sớm cho bọn họ biết để đến ga tàu đón cô, mới phát sinh chuyện nguy hiểm như vậy, chỉ sợ không tránh khỏi bị đánh một trận.
Trước khi trở về, bọn họ nhất trí nói là sáng sớm hôm nay tàu hỏa đến.
Cho nên Trình Kính An cho rằng đêm qua Trình Trì đi ra ngoài chơi, chơi đến mức vượt đèn đỏ lung tung, vô cùng tức giận.
Trình Trì như người câm, không nói nên lời.Nhưng dù sao cậu vẫn may mắn, tuy rằng vượt đèn đỏ bị mắng một trận, có thể còn phải bị xử phạt giao thông, nhưng cũng may Thời Nhụy không xảy ra chuyện, nếu không, cậu sẽ tự trách cả đời.
Thời Nhụy không ngờ, sở giao thông vận tải chẳng những phạt tiền Trình Trì, còn đem chuyện cậu vượt đèn đỏ nói cho nhà trường biết.
Bởi vì vấn đề này nghiêm trọng, ảnh hưởng xấu, trường học đã phải áp dụng một số biện pháp trừng phạt, cảnh báo cho các học sinh khác, cũng đưa một lời giải thích cho các bộ phận liên quan.
Trường cao trung phụ thuộc lừng lẫy lại có người vượt đèn đỏ liên tục, hoàn toàn không quan tâm đến luật lệ giao thông, điều này làm cho danh dự của trường cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Vì vậy, trong hai tuần sau khi khai giảng, lãnh đạo các cấp của trường đã xử lý vấn đề này, mỗi ngày họp để thảo luận về phương án xử phạt.
Toàn bộ trường đã nổ tung, tất cả đều ở thảo luận chuyện này.
Bạn học A: "Ông trùm quả nhiên trâu bò, liên tục vượt đèn đỏ, đây là rất muốn thách thức luật lệ giao thông đó."
Bạn học B: "Tôi cảm thấy Trình Trì không phải là người như vậy, mặc dù bình thường trông cậu ấy khá lạnh lùng, đôi khi cũng hơi hung dữ, nhưng cậu ấy là người tuân thủ quy tắc, theo lý thuyết sẽ không làm ra chuyện không lý trí như vậy."
Bạn học C: "Chẳng lẽ ông trùm đua xe với người khác? Đua xe cũng đến mức một mình cậu ấy vượt đèn đỏ sao?"
Bạn học Đinh: "Không biết nhà trường sẽ xử phạt cậu ấy như thế nào, sẽ không bị đuổi học chứ?"
Đồng Giai Giai nghe vậy kêu lên: "Không được, đừng đuổi học nam thần của tôi."
Đàm Thiến cười: "Nam thần của cậu vượt qua liên tục năm đèn đỏ trâu bò như vậy, cậu ấy vẫn là nam thần của cậu sao?"
Đồng Giai Giai: "Dù sao tớ cũng cảm thấy Trình Trì không phải là người như vậy, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình gì đó."
Đàm Thiến duỗi tay chọc trán cô ấy: "Fan não tàn."
Ngay từ đầu, Thời Nhụy cũng không ý thức được chuyện này nghiêm trọng như thế nào, nhưng nghe thấy mọi người thảo luận, cô cũng lo lắng.
Trình Trì sẽ bị đuổi học sao sao? Chuyện này đều là vì cô mà nên, nếu cậu thật sự bởi vì chuyện này bị đuổi học, chẳng phải là cô sẽ trở thành tội nhân sao?
"A Trì có phải cậu điên rồi hay không điên? Cậu vượt đèn đỏ làm gì vậy? Còn làm liên tục năm cái, cậu đúng là không muốn sống nữa rồi."
Nguyên Lượng không thể tin được Trình Trì làm ra chuyện này, từ trước đến nay Trình Trì là người làm cái gì cũng có chừng mực, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, trong lòng cậu vô cùng rõ ràng.
Vượt liên tục năm cái đèn đỏ, thật là chỉ có điên mới có thể lý thích được.
Trình Trì chuyển động bút đầu ngón tay, trạng thái thoải mái, giống như không lo lắng trường học sẽ xử phạt cậu như thế nào.
"Tớ đúng là điên rồi."
Đêm đó cậu thật sự gấp đến điên rồi, không nghĩ tới muốn sống hay không, chỉ nghĩ đến Thời Nhụy có thể xảy ra chuyện, cái gì cậu cũng bất chấp.
Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu nhìn nhau, Nguyên Lượng duỗi tay kiểm tra trán cậu.
"Cậu không sao chứ? Người anh em, cậu đã chịu đả kích lớn gì vậy, dẫn tới bệnh tâm thần?"
"Cậu thiếu đòn đúng không đúng không?" Trình Trì nhàn nhạt nói.
Ngô Thiệu Châu nhỏ giọng suy đoán: "Chẳng lẽ là tỏ tình thất bại?"
Nguyên Lượng giống như bị đánh thức, nhìn Thời Nhụy đang ngồi ở phía trước: "Không phải thật sự là như vậy chứ? Không không không, tớ không thể tiếp nhận lời giải thích này, Trì ca đường đường là một thằng con trai, làm sao có thể bị một cô gái làm thành bộ dạng như vậy?"
Trình Trì ngẩng đầu nhìn bóng lưng Thời Nhụy, ánh mắt lập tức dịu dàng hơn.
Là con trai chỉ cần gặp được người mình thích, thì bách luyện cương cũng có thể hóa thành nhiễu chỉ nhu ().
() Bách luyện cương hoá thành nhiễu chỉ nhu: có nghĩa là cứng rắn như gang cũng hoá ngón tay mềm, ý nói Quân Mặc Hàn vốn lạnh lùng cứng rắn cũng có lúc dịu dàng.
Ngô Thiệu Châu: "Tớ cảm thấy không đúng, khai giảng mấy ngày nay, Trì ca và Tiểu Nhụy nhà cậu ấy vẫn luôn ra vào có đôi, không thấy có mâu thuẫn gì cả."
"A Trì, rốt cuộc chuyện gì vậy, cậu nói thật xem nào?"
Cuối cùng Trình Trì cũng không giải thích gì, ở trước mặt bố cũng không giải thích, ở trước mặt anh em cũng không giải thích, bao gồm lãnh đạo trường học và chủ nhiệm lớp gọi cậu đến văn phòng tìm hiểu tình huống, một câu giải thích cũng không có.
Chuyện ngoại trừ cảnh sát, thì chỉ có cậu và Thời Nhụy biết, không nói cho người thứ ba, đó là ác mộng của Thời Nhụy ác mộng, truyền tới tai người khác, rồi qua trí tưởng tượng của mọi người, nhất định sẽ mang đến ảnh hưởng xấu cho Thời Nhụy.
Tan học về nhà, Trình Trì theo thường lệ cầm balo giúp Thời Nhụy, Thời Nhụy trộm nhìn cậu, phát hiện cậu không lo lắng chút nào.
"Trường học sẽ phạt cậu như thế nào? Có bị đuổi học không?"
Trình Trì cười: "Chuyện này nếu toàn trường đều biết, nhà trường chắc chắn sẽ phải đưa ra một biện pháp xử phạt mới có thể làm mọi người phục, ai biết mấy người bọn họ suốt ngày ở trong phòng họp thương lượng như thế nào."
Bước chân Thời Nhụy dừng lại, Trình Trì thấy cô không đuổi kịp, quay đầu lại nhìn cô, liền thấy cô nghiêm túc lạ thương nói: "Kể hết mọi chuyện cho giáo viên đi, có lẽ có thể hiểu được, sẽ xử phạt nhẹ hơn một chút."
Trình Trì lùi lại vài bước, hơi cúi đầu, nhếch môi: "Lo lắng tớ bị phạt?"
Thời Nhụy rất nghiêm túc gật gật đầu.
Đúng, cô vô cùng lo lắng cậu! Nếu thật sự phải chịu hình phạt gì, cô tình nguyện bị phạt thay cậu.
Trình Trì ngẩng đầu lên, vân đạm phong khinh cười: "Mặc kệ đi, hình phạt gì tớ cũng nhận."
() Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Vào ngày thứ sáu, trường học đã đưa ra phương án xử phạt.
_Hết chương _.