Ngoài cửa sổ sắc trời đã tối sầm lại, ngoài phòng cấp cứu một mảnh yên tĩnh.
Ở trong ấn tượng của Diêu Thanh, Thời Hoài là người gia trưởng, tính cách vô cùng lạnh nhạt, rất ít cho bà sắc mặt tốt, có đôi khi thậm chí vô duyên vô cớ phát giận với bà.
Đây không phải là lần đầu tiên đuổi bà cút đi.
Nhiều năm như vậy, ông vẫn là dáng vẻ kia như cũ, một chút cũng không thay đổi.
"Tôi cút?" Ánh mắt Diêu Thanh nhìn ông lạnh băng, buồn bã cười, mấy năm nay chịu ép buộc mẹ con chia lìa đau đớn và uất ức cuối cùng cũng vào giờ khắc này rốt cục cũng hoàn toàn bộc phát ra.
"Thời Hoài, Nhụy Nhụy không phải sinh ra từ tảng đá, là tôi mang thai mười tháng sinh ra con gái! Con bé là một miếng thịt rơi ra tư trên người tôi, tôi đau lòng hơn bất cứ ai khác, ông không có quyền tước đoạt tình yêu mà con bé xứng đáng có được!"
Cả người Diêu Thanh run rẩy, Trình Kính An cảm nhận được, nắm chặt tay bà.
"Yêu?" Triệu Dung cảm thấy buồn cười, "Đừng nói dễ nghe như vậy, nếu cô thật sự yêu con bé, lúc trước tại sao phải bỏ đi? Bây giờ nói yêu Nhụy Nhụy, cô lấy mặt mũi đâu ra vậy?"
Cuộc cãi vã lại nảy sinh, y tá định đến nhắc nhở thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Mấy người lập tức chạy đến.
"Bác sĩ, con gái tôi thế nào?"
"Cháu gái tôi thế nào?"
Thời Hoài ngồi trên xe lăn hơi chậm chạp, di chuyển vài bước lại dừng lại, chỉ nhìn bác sĩ, hai tay không tự chủ được nắm chặt tay vịn.
Bác sĩ tháo xuống khẩu trang, hỏi: "Ai là người nhà bệnh nhân?"
"Là tôi." Diêu Thanh và Triệu Dung đồng thời nói.
Triệu Dung cướp nói: "Tôi là bà nội, đứa trẻ vẫn luôn sống cùng chúng tôi."
Diêu Thanh vừa căng thẳng vừa bất an nhìn bác sĩ: "Tôi là mẹ con bé."
Bác sĩ nhìn Diêu Thanh nói: "Đứa bé tuy rằng đã được cấp cứu trở về, nhưng tình hình không tốt lắm......"
Nửa giờ sau, Thời Nhụy được chuyển đến phòng bệnh.
Diêu Thanh, Thời Hoài và Triệu Dung đều đi theo bác sĩ đến văn phòng, trong phòng bệnh chỉ có Trình Trì một người ở bên.
Cô tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu, không chỉ sắc mặt nhợt nhạt, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch.
Nhìn Trình Trì ngồi trước giường, muốn nói cái gì, nhưng mở miệng, nước mắt rơi xuống trước.
Cuối cùng đến bước này, tất cả những lời nói dối đã bị xé toạc.
Kẹp giữa oán hận tích lũy qua nhiều năm của bọn họ, cô mới là người chịu nhiều đau khổ nhất.
Trình Trì nâng tay lên lau nước mắt cho cô, lại cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, khàn giọng nói: "Bây giờ có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
Thời Nhụy nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Chỉ một lúc sau, đám người Diêu Thanh trở về từ phòng bác sĩ, sắc mặt không tốt lắm, Diêu Thanh đến cửa phòng bệnh, nhìn thoáng qua Thời Nhụy, nước mắt lại tràn cả hốc mắt, đầu tiên bà muốn đi đến, nhưng Triệu Dung đẩy bà ra, tự mình chạy đến bên giường.
"Nhụy Nhụy, cháu tỉnh rồi, có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?"
Thời Nhụy không muốn làm cho bọn họ lo lắng, cố gắng lộ ra một nụ cười an ủi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Diêu Thanh tựa vào bên cửa trộm lau nước mắt.
Xe lăn của Thời Hoài dừng ở cửa, ánh sáng chiếu tới sau lưng ồng, mặt mũi ông chìm trong bóng tối không chút thay đổi.
Rốt cuộc không có ai cãi nhau nữa, ít nhất vào giờ khắc này, Thời Nhụy cảm giác được, bọn họ đều lo lắng cho cô.
Thời Nhụy đột nhiên cảm thấy, như vậy cũng khá tốt, nếu có thể vẫn luôn hoà bình như vậy, cô tình nguyện bệnh mãi không dậy nổi.
Có lẽ vì quá yếu, sau đó cô ngủ thiếp đi.
Chờ cô tỉnh lại khi, đã là sáng sớm ngày hôm sau,ngoài phòng bệnh có tiếng bước chân lui tới, thỉnh thoảng có người gọi ý tá.
Trong phòng bệnh, chỉ có một mình Thời Hoài.
Cửa sổ mở ra, ông ngồi ở trên xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời xanh biếc nổi lên một vài đám mây trắng, thỉnh thoảng có một vài chú chim bay ngang qua.
Thời Nhụy há miệng thở dốc, muốn gọi ông một tiếng, nhưng vừa nhớ tới sự lạnh nhạt ngày hôm qua của ông, trong lòng liền ẩn ẩn đau đớn, không có dũng khí gọi ra thành tiếng.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Triệu Dung xách theo mấy cái túi nilon đi vào.
"Nhụy Nhụy, cháu tỉnh rồi!"
Triệu Dung đặt đồ đạc lên tủ đầu giường, sờ sờ mặt Nhụy, đau lòng nói: "Bị bệnh này, mọi người đều gầy đi một vòng, đến đây, bà nội mua cho cháo về, cháu ăn một chút cho nóng."
Thời Nhụy ngồi dậy dựa vào đầu giường, Thời Hoài cũng rốt cuộc xoay người lại, chỉ liếc mắt nhìn Thời Nhụy một cái, liền dời tầm mắt đi.
Ông vẫn còn tức khí!
Khóe mắt Thời Nhị chua xót nhận lấy hộp cháo kê Triệu Dung đưa tới, thật ra một chút cô cũng không đói, nhưng cô không dám nói, một chữ "không" cũng không dám,ăn từng muỗng từng muỗng vô cùng ngoan.
Cô đã chọc bố và bà nội tức giận, phạm vào kiêng kị lớn của bọn họ, cho nên nhất định phải hiểu chuyện.
Nếu như cô ngoan ngoãn, nhất thời bố sẽ mềm lòng, sẽ không bỏ rơi cô nữa, đúng không?
"Nào, còn có bánh bao."
Triệu Dung dùng một cái túi nilon bọc một cái bánh bao đưa cho cô, sau đó đem một phần cháo và bánh bao khác cho Thời Hoài, cuối cùng cũng mở ra một phần cho mình.
Uống một thìa cháo, Triệu Dung cầm lấy một cái bánh bao nói: "Giá cả ở thành phố B này thật sự là đắt đến thái quá, bánh bao ở chỗ chúng ta một đồng ba cái, nơi này một cái bánh bao đến hai đồng, những người làm ăn này cũng quá đáng."
Thời Nhụy phát hiện, trước mặt bọn họ chỉ có ba cái bánh bao.
"Bà nội, cháu không muốn ăn bánh bao, hai người ăn cái này đi."
"Cháu ăn nhiều một chút, không nhiều một chút sao được? Sức khỏe sao có thể hồi phục được?"
Thời Nhụy nói: "Quá dầu mỡ, cháu ăn một chút cháo là được."
Nghe cô nói như vậy, Triệu Dung mới đem cái bánh bao kia qua.
Thời Nhụy miễn cưỡng ăn xong một phần cháo, vừa mới buông xuống, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Trình Trì đứng ở cửa, cậu không hề chớp mắt nhìn cô, gương mặt lộ ra sự mệt mỏi.
Triệu Dung đang ở thu dọn hộp cơm, xoay người cũng thấy được cậu, ném hộp cơm trong tay vào thùng rác, không nói hai lời liền lôi cậu đi.
"Bà nội." Thời Nhụy hơi lo lắng Trình Trì.
Triệu Dung lập tức kéo cậu đến cuối hành lang, mới thả cậu ra, tức giận nói: "Cậu đến đây làm gì?"
Trình Trì nói: "Bà nội, cháu mua trái cây đến cho Nhụy Nhụy......"
Một tiếng bang, Triệu Dung đưa tay lên tát một cái lên mặt cậu, vô cùng vang dội, y tá đi ngang qua hai người giật nảy mình.
Dáng người thiếu niên cao lớn, bộ dạng anh tuấn, trên mu bàn tay còn có một hình xăm rõ ràng, giữa cặp lông mày có loại khí chất không kiềm chế được, nhưng giờ phút này bị một cái tát nặng nề dáng xuống, lại không có phản kháng lại, ngược lại giống như bị đông cứng, im lặng.
"Tiểu tử thối, vậy mà đem bà già như ta ra đùa giỡn xoay quanh!"
Trình Trì chậm rãi ngẩng đầu, đầu lưỡi chạm vào nửa bên mặt, cố gắng duy trì sự nên có lễ phép của vãn bối: "Bà nội, chúng cháu không cố ý."
"Không cố ý sao? Nhụy Nhụy của tôi trước đây không bao giờ nói dối, tôi thấy nó học thói xấu của cậu.
Tôi nói cho cậu biết, tránh xa Nhụy Nhụy nhà tôi một chút, bớt si tâm vọng tưởng ()."
() Si tâm vọng tưởng: có nghĩa là sự hi vọng hão huyền trong tình yêu.
Triệu Dung căm giận nói xong xoay người, lại nghĩ tới cái gì đó mà dừng lại, một tay giật túi hoa quả trong tay Trình Trì, sải bước đi về phía phòng bệnh.
Thời Nhụy nhìn thấy bà nội trở về, theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau.
Không có người.
Triệu Dung lấy một chùm nho từ trong túi ra, lấy một cái chậu nhỏ rửa sạch: "Nào, Nhụy Nhụ, ăn nho."
Lúc trước Thời Nhụy chú ý tới, túi hoa quả kia là Trình Trì mang đến.
Cô cầm một quả nho đen bóng nhéo đầu ngón tay, cô chần chờ hồi lâu, nhỏ giọng hỏi: "Bà nội, anh ấy......"
"Bà đuổi cậu ta đi rồi!"
Nhắc tới Trình Trì, trong giọng nói Triệu Dung còn phẫn nộ, bà kéo thùng rác đến trước mặt mình, vừa lột vỏ nho vừa nói, "Nhụy Nhụy, bà nội biết chúa là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chuyện lúc trước bà nội sẽ không so đo, từ nay về sau, cháu không được qua lại với cậu ta này nữa, nó không phải người tốt."
Thời Nhụy rũ mắt xuống, đáy lòng đau đớn.
Cô đã sớm biết, mình và Trình Trì không có tương lai.
Lúc quả bom này phát nổ, chính là lúc bọn họ kết thúc.
"Nhụy Nhụy, sao cháu lại không ăn? Bà nói với cháu, đừng nghĩ gì cả, trái cây này cháu ăn thoải mái.
Tiểu tử kia mang đến chẳng khác nào Diêu Thanh mang đến, nhiều năm như vậy cô ta không quan tâm gì đến cháu, cũng không lấy một xu tiền nào, ăn chút hoa quả của cô ta thì có gì chứ?"
Con người chính là mâu thuẫn như vậy, trước đây bà nội luôn nói với cô, nhất định phải dựa vào chính mình.
Nghe có vẻ kiên cường, nhưng thật ra trong lòng lại hơi không cam lòng, cảm thấy không công bằng.
Thời Hoài nghe thấy Triệu Dung nói sắc mặt không tốt lắm, lăn xe lăn ra khỏi phòng bệnh.
Chờ Thời Nhụy ăn xong rồi, Thời Hoài vẫn luôn còn chưa trở về, Triệu Dung nhả hạt nho trong miệng ra, đứng dậy nói: "Bà ra ngoài xem bố cháu, Nhụy Nhụy, cháu ngủ một lát đi."
"Vâng."
Sau khi Triệu Dung đi, Thời Nhụy xốc lên chăn xuống giường, mới vừa đi tới cửa, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người, không đợi cô phản ứng lại, một tay ôm cô vào trong lòng ngực.
Cậu ôm rất chặt, hơi thở bên tai rất trầm, đầu mũi Thời Nhụy chua xót.
Một lúc sau, Thời Nhụy từ trong lòng ngực cậu ngẩng đầu lên.
Hai người nhìn nhau chăm chú, ánh mắt thiếu niên anh tuấn nhíu lại, giống như có một dãy núi vô hình đe lên người mình.
Thời Nhụy chú ý tới dấu bàn tay trên mặt cậu, cô rất thông minh, có thể biết được chuyện gì vừa diễn ra.
Cô nhẹ nhàng nâng tay lên, vuốt ve mặt cậu, cổ họng nghẹn lại.
Anh là thiếu niên kiêu ngạo cỡ nào chứ, căn bản không có người nào có thể dễ dàng để lại dấu tay trên mặt anh, trừ phi là anh tự nguyện cho đối phương cơ hội.
Trình Trì thấy đáy mắt có những giọt nước mắt ẩn hiện, cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay cô truyền đến, cảm thấy rất muốn nắm chặt một vài thứ trong tay, để cho nó trở thành vĩnh viễn.
Thế nhưng, càng muốn bắt được thứ gì đó, thì nó lại càng lúc càng xa.
Trái tim anh dâng lên một cảm xúc bốc đồng, đột nhiên giữ chặt cổ tay cô: "Đi với anh."
Thời Nhụy chú ý tới vẻ mặt vừa rồi của cậu, giống như lúc đó đưa ra quyết định: "Đi đâu?"
Trình Trì không trả lời, chỉ giữ chặt cô, kéo cô vào thang máy.
Thang máy đi xuống, Thời Nhụy nhìn cậu, tim đập kịch liệt, giống như muốn nhảy ra từ trong lồng ngực.
Trong lòng cô có suy đoán, không dám suy nghĩ nhiều, cũng không dám hỏi nhiều, tâm tình trong lòng phức tạp dây dưa.
Đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, Thời Nhụy nhìn thấy bố đang ngồi xe lăn, ông đưa lưng về phía cô, xung quanh là một bãi cỏ, trước mặt có một cái cây, bà nội ngồi trên băng ghế bên cạnh ông, hai người hình như đang nói cái gì đó.
Trình Trì cũng nhìn thấy bọn họ, vì thế lôi kéo Thời Nhụy đi rồi một con đường khác, ra khỏi bệnh viện.
Khi bọn họ ngồi trên taxi, dần dần đi xa khỏi bệnh viện, trái tim Thời Nhụy run rẩy, rốt cuộc cũng hỏi lại cậu: "Chúng ta sẽ đi đâu?"
"Bỏ trốn!"
_Hết chương _.