Cuộc cãi vã cuối cùng cũng lắng xuống.
Thời Nhụy chưa bao giờ chủ động đi công kích bất kỳ kẻ nào, cô chỉ đang ở trong khe nứt, bị ép đến một góc độ nhất định, bất đắc dĩ phải dùng những lời lẽ cực đoan như một vũ khí để làm dịu cuộc cãi vã.
Những mac, những gì cô nói không phải là sự thật sao? Dù sao cô cũng sống không được bao lâu nữa, bây giờ tranh tới tranh lui còn có ý nghĩa gì chứ?
Từ trước đến nay Thời Hoài người không nói được những lời tốt đẹp, ông thích giận dỗi, thích phức tạp hoá mọi vấn đề lên, thích đi đoán mò tâm lý của người khác.
Sau đó hai ngày, Thời Nhụy thường xuyên thấy ông ngồi ở trước cửa sổ, ngồi xuống dưới thật lâu.
Cô đoán ông đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, sau đó mới đưa ra quyết định như vậy.
Một ngày khác, Diêu Thanh tới, Trình Trì cũng tới.
Lúc ấy, Triệu Dung không có ở đây, chỉ có Thời Hoài ngồi trên xe lăn ở bên cạnh cửa sổ.
Thời Nhụy hơi căng thẳng, sợ bọn họ vừa thấy mặt liền như kẻ thù gặp nhau, chiến tranh sẽ nổ ra.
Cũng may Thời Hoài chỉ liếc mắt nhìn Thời Nhụy một cái, không nói gì, liền đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh.
Diêu Thanh vô cùng kích động đi tới, nước mắt vui mừng mà nói: "Nhụy Nhụy, mẹ sẽ ngay lập tức làm thị thực cho con, sau đó mang con ra nước ngoài."
Thời Nhụy nhíu mày, chuyện này buổi tối hôm đó bà đã nói qua, lúc ấy Triệu Dung cực lực phản đối, căn bản là không có đường thương lượng, bây giờ bà lại nhắc lại, nghe giọng nói của bà, giống như là đã thoả thuận được rồi.
Nhìn ra được nghi ngờ của cô, Diêu Thanh giải thích nói: "Bố con đã đồng ý rồi, cho mẹ mang con đi."
Thời Nhụy nhớ tới ánh mắt cuối cùng vừa rồi Thời Hoài nhìn cô, trong lòng bồn chồn, lập tức xuống giường, không màng đến Diêu Thanh khuyên can, đuổi theo ra bên ngoài.
Thời Hoài đã ngồi thang máy đi xuống tầng, lúc Thời Nhụy ra khỏi thang máy, vừa đúng lúc nhìn thấy ông đẩy xe lăn đi đến cổng lớn, dù sao cũng là ngồi xe lăn, không thể so với tốc độ người bình thường.
"Bố!"
Thời Hoài nghe thấy giọng nói của cô, vì thế tốc độ nhanh hơn, tới cổng lớn, nhất thời nóng vội, không thể rẽ sang đường phụ nên quay thẳng xuống cầu thang.
Loảng xoảng một tiếng, người chứng bên cạnh kiến tất cả đều hét lên.
"Bố!" Thời Nhụy sợ tới mức run rẩy, vội vàng chạy tới.
Cũng may cầu thang trước cửa không dài, chỉ có năm bậc, sau khi Thời Hoài ngã xuống đất, xe lăn văng sang một bên, cả người ngã xuống đất, đầu và mu bàn tay đều bị đánh chảy máu.
Có thể có những vết thương không được nhìn thấy trên cơ thể ông.
Diêu Thanh và Trình Trì cũng đuổi đến đây, mờ mịt nhìn tình cảnh trước mắt.
Mà Triệu Dung cũng vừa đi mua cơm đúng lúc trở về, thấy một màn như vậy, vội vàng chạy tới: "Làm sao vậy? Ngã từ đâu xuống?"
Vừa ngẩng đầu liền thấy Diêu Thanh đang đứng trên bậc thang, trong lòng Triệu Dung lập tức có suy đoán: "Diêu Thanh, là cô đẩy con trai tôi xuống dưới? Người phụ nữ này, đúng là tâm địa độc ác! Con trai tôi có chuyện gì, tôi liều mạng với cô."
Diêu Thanh lắc đầu: "Không phải tôi."
Mắt Thời Nhụy đỏ hoe, khẩn trương mà đánh giá Thời Hoài quanh thân: "Bố, người cảm thấy thế nào? Có bị thương nặng không?"
Có y tá đã nâng cáng lại đây, muốn đưa ông đi kiểm tra, lại bị ông cự tuyệt: "Không cần, dù sao cũng là một phế nhân, lại gãy mấy cái xương cũng giống như vậy."
Triệu Dung nói: "Ngươi nói cái gì vậy? Nhanh lên, để bác sĩ kiểm tra cho con."
Thời Hoài không để ý đến, cố gắng ngồi dậy, đẩy Thời Nhụy ra: "Con đi đi, đừng gọi ta bố, ta chính là một phế nhân, không năng lực chữa bệnh cho con, cũng không có năng lực cho con điều kiện tốt hơn.
Đi theo mẹ con, từ nay về sau, coi như con không có người bố này, ta cũng không có người con gái này."
Nước mắt Thời Nhụy rơi xuống, hoảng loạn mà lôi kéo quần áo ông, không chịu buông tay: "Bố, người nói cái gì vậy? Người vĩnh viễn là bố của con."
Triệu Dung cũng không biết Thời Hoài đưa ra quyết định như vậy, nghe ông nói như vậy lập tức phản đối: "Con nói cái gì đó? Con không cần Nhụy Nhụy? Thời Hoài mẹ nói cho con biết, Nhụy Nhụy không chỉ là con gái con, con bé cũng là cháu gái ta, không phải con nói không cần là không cần." Nói đến đây, bà đột nhiên hiện lên chút bi thương trong đó, từ trước đến nay bà luôn kiên cường chưa từng rơi nước mắt, "Con nuôi lớn con bé nhiều năm như vậy dễ dàng sao? Không có một chút cảm tình gì sao? Nói không cần liền vứt bỏ?"
Thời Nhụy chỉ cảm thấy từng câu từng chữ vừa rồi bố nói như đâm vào trong lòng cô, là nhục mạ cô.
"Bố, là người và bà nội nuôi con lớn như vậy, ở trong mắt con hai người là tốt nhất, người đừng vứt bỏ con, con sẽ trở về cùng người, vĩnh viễn không tách ra!"
Nghe vậy, hai mắt Diêu Thanh nhắm lại, hai hàng nước mắt chảy xuống dưới.
Rốt cuộc, con gái cũng đã đưa ra lựa chọn!
Thời Hoài có chút xúc động nhìn Thời Nhụy, cũng không nghĩ tới cô sẽ lựa chọn một phế nhân như ông, ánh mắt vẫn luôn lạnh nhạt không chút gợn sóng trong rốt cuộc cũng hơi ướt át.
Triệu Dung vui mừng mà lau nước mắt: "Bà biết Nhụy Nhụy nhà ta là đứa trẻ ngoan, yên tâm đi, bố và bà nội sẽ không vứt bỏ con."
Thời Nhụy cúi đầu, không nhìn Diêu Thanh.
Chắc là bà sẽ rất thất vọng?
Thật ra sau khi gặp lại bà, sự che chở và yêu thương của bà hầu như không hề giữ lại, bà đang cố gắng bù đắp cho sự thiếu sót của những năm qua.
Bà yêu cô, cô biết, cô đã sớm đánh thức tình cảm cốt nhục mà cô khắc trong tận xương tủy.
Nhưng cô biết, Diêu Thanh ngoại trừ cô, còn có chồng của bà, có sự nghiệp thành công, bà có được rất nhiều rất nhiều, nhiều năm như vậy không có cô, bà cũng sống rất tốt.
Mà bố và bà nội không giống vậy, mấy năm nay bọn họ thật sự rất khổ cực, dường như toàn bộ tâm huyết đều dồn lên người cô, bọn họ không thể mất đi cô được!
Đối với sự lựa chọn cô, Trình Trì cũng không bất ngờ, ngày đó ở trên xe taxi, cô cũng đã có quyết định.
Chỉ là chính tai nghe được cô nói ra, vẫn cảm thấy ngực mình như bị một khối đá đè ép, vô cùng đau đớn.
Vài ngày sau xuất viện, Thời Nhụy và bà nội cùng đến trường xử lý thôi học.
Các thầy cô mặc dù cảm thấy thật tiếc hận, nhưng càng đau lòng cho cô hơn, tất cả đều ôm cô, gửi lời chúc phúc của mình đến cô.
"Đứa trẻ ngoan, chờ em hết bệnh rồi lại trở về, các thầy cô vĩnh viễn luôn chào đón em."
"Em ưu tú như vậy, nỗ lực như vậy, ông trời sẽ không cô phụ em, thầy cô tin tưởng, nhất định sẽ có một ngày em giương cánh bay cao."
Đối mặt lời chúc phúc của thầy cô, trong lòng Thời Nhụy chua xót, cảm ơn tất cả mọi người, cố gắng để lại cho họ một nụ cười, mà không phải nước mắt.
Sẽ có có một ngày em giương cánh bay cao sao?
Có thể sao? Có thể!
Con người luôn phải ôm hy vọng đối với tương lai, đặc biệt là đối với cô mà nói, mỗi ngày còn sống trên thế giới này đã là quý giá rồi.
Từ văn phòng của giáo viên đi ra, Thời Nhụy liếc mắt nhìn căn phòng học quen thuộc kia, ánh sáng buổi sáng xuyên thấu qua lá cây lưu lại ánh sáng loang lổ trên tường, bên trong truyền ra âm thanh đọc sách buổi sáng.
Bên trong có bạn tốt chân chính quan tâm cô, có bạn học không quen thuộc nhưng vẫn làm bạn với nhau hơn một năm, còn có...!người mà cô thích.
Có những kỷ niệm thanh xuân của cô trong hơn một năm!
Hay là đừng nói lời tạm biệt? Tại sao phải tăng thêm thương cảm làm gì?
Khi rời đi, Thời Nhụy gặp Dụ Vi ở trên sân thể dục, cô ta mặc một bộ váy khiêu vũ xinh đẹp, chắc là vừa mới đi biểu diễn hoặc thi đấu trở về.
"Thời Nhụy?" Dụ Vi nhìn trong tay nàng ôm sách vở, giờ học lại đi ra ngoài, không khỏi có chút kinh ngạc, "Cậu đi đâu vậy?"
Không biết vì sao, rõ ràng trước đây đối chọi gay gắt như vậy, hiện giờ lại có chút hận không thôi.
"Về nhà!" Thời Nhụy cười nói.
Dụ Vi nhíu mày, thế nhưng trong nháy mắt đó hiểu được ý tứ về nhà của cô, cảm thấy có chút khó tin: "Cậu không đi học sao?"
Thời Nhụy vẫn mỉm cười: "Ừm, đúng vậy, các cậu phải cố lên nha! Chúc cậu có thể vào trường đại học mơ ước của cậu! Tạm biệt!"
Sau đó Dụ Vi nghe nói Thời Nhụy vì bị bệnh mà nghỉ học, nhớ tới lúc các cô gặp mặt, trên mặt cô ấy cũng không có nụ cười u ám, cùng với câu chúc phúc chân thành kia với cô ta, đột nhiên liền tìm ra được nguyên nhân mình thua cô ấy.
Chắc cô ấy không dễ dàng, phải không? Thành tích tốt như vậy lại không thể không nghỉ học, vận mệnh sao lại bất công như vậy!
"Dụ Vi, Thời Nhụy thôi học, cậu nói xem có phải báo ứng hay không?"
Lúc tan học Khương Mẫn gặp được Dụ Vi, liền gấp không chờ nổi chia sẻ tin tức tốt này với cô ta.
Lúc ấy bọn họ mới vừa đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, đúng lúc nhìn thấy Trình Trì cách đó không xa đi ra từ một lối ra khác ra khỏi tòa nhà giảng dạy.
Khương Mẫn cũng nhìn thấy cậu, cô ta hưng phấn mà lắc lắc cánh tay Dụ Vi: "Dụ Vi, cậu có cơ hội rồi."
Dụ Vi nhìn cậu, trước kia bên cạnh anh luôn đi theo một cô gái thấp hơn một cái đầu đi cạnh, trên vai cậu đeo balo màu hồng của cô gái đó, ban đầu cô ta cảm thấy chói mắt, nhưng dần dần cũng quen.
Bây giờ, Trình Trì cô đơn lẻ bóng đi ở trong sân trường, cả người giống như mất hồn, không tức giận.
Cô ta chưa từng nhìn thấy Trình Trì hoãn như thế này, cậu chắc chắn là yêu cô gái đến chết, đúng không?
Dụ Vi lắc đầu: "Thế giới của cậu ấy đã không thể dung nạp thêm người khác được nữa rồi."
"Không thử làm sao biết? Nghe nói Thời Nhụy là con gái với chồng cũ của mẹ kế Trình Trì, nàng sẽ không lưu lại, muốn theo bố cậu ấy về quê.
Ngay sau khi cậu ấy đi, không phải cơ hội của cậu đến rồi sao?"
Dụ Vi buồn bã cười: "Thời Nhụy không đi đâu hết, cậu ấy vĩnh viễn đều ở trong lòng Trình Trì.
Trình Trì là người cố chấp, bình thường sẽ không dễ dàng động tâm, vừa động tâm chính là cả đời."
Khương Mẫn chỉ là cảm thấy buồn cười: "Bây giờ còn nhỏ, nói cái gì cả đời? Cả đời dài như vậy, có bao nhiêu người từng nói qua cả đời rồi xoay người lại thích người khác? Có bao nhiêu người có tình cảm lâu dài?"
"Nhưng người đó là Trình Trì!"
–
Thời Nhụy trở về Lam Đậu Loan thu dọn đồ đạc, ngoại trừ sách vở của mình, những đồ Diêu Thanh mua cho cô đều không mang đi.
Diêu Thanh không cách nào khuyên cô thay đổi quyết định, bà biết, mặc dù tính cách con gái mềm mại, nhưng cũng cố chấp, một khi con bé đã quyết định chuyện gì, cũng đã là cân nhắc ở trong lòng, những người khác không thể thay đổi.
Huống chi, câu nói ngày đó của cô "Dù sao cũng không sống được bao lâu" làm bà đau đớn, bà không đành lòng làm cho cô khó xử.
Con bé còn nhỏ, cuối cùng con bé cũng không dễ dàng gì!
Thời Nhụy xách vali ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua cánh cửa đối diện.
Hôm nay Trình Trì không ở nhà, anh biết hôm nay cô sẽ đi, có lẽ là cố ý tránh đi, đỡ phải thêm đau lòng.
Lúc rời đi, Diêu Thanh tiễn cô tới cửa, đưa cho cô một tấm thẻ.
"Nhụy Nhụy, mẹ không tiễn con ra nhà ga, con phải bảo vệ sức khỏe mình thật tốt, có thể gọi điện thoại cho mẹ bất cứ lúc nào, cái thẻ tín dụng này con nhất định phải cầm, coi như là mẹ bồi thường tiền cấp dưỡng mấy năm nay cho con."
Lúc này đây, Thời Nhụy không cự tuyệt, cô biết, chỉ có cô nhận lấy bà mới có thể an tâm.
Cô bỏ vali xuống, lần đầu tiên chủ động cho bà một cái ôm, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ tươi sáng.
"Yên tâm đi, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cũng sẽ chúc phúc cho người ở phương xa."
Diêu Thanh cố nén nước mắt: "Được, Nhụy Nhụy của mẹ thật ngoan."
Thời Nhụy kéo vali một lần nữa, đi được một vài bước rồi dừng lại, quay lại, cố gắng mỉm cười và vẫy tay với bà: "Mẹ, con yêu mẹ!"
Diêu Thanh cả người run lên, che miệng, nước mắt tràn ra: "Nhụy Nhụy......"
Đây là lần đầu tiên sau khi hai mẹ con gặp lại, con gái gọi mẹ, một tiếng mẹ đã lâu không được nghe, trải qua nhiều năm, đây chính là sự an ủi của con gái đối với bà, cũng là tình yêu mà tích góp đã lâu.
Vào nhà ga, bọn họ ngồi chờ trong nhà chờ, trên đài phát thanh thỉnh thoảng truyền ra âm thanh nhắc nhở hành khách kiểm tra vé chuẩn bị lên tàu.
Trong nhà ga người đến người đi, vali xẹt qua sàn nhà, mọi người vội vã, có bố mẹ đang tiễn biệt con cái, cũng có đôi tình nhân lưu luyến ôm nhau không rời.
Thời gian dường như đột nhiên quay ngược, Thời Nhụy nhớ tới lần đầu tiên gặp Trình Trì trên tàu.
Trên tai hắn có một cái khuyên tai đen, ánh mắt hẹp dài, mái tóc che đi đôi mắt đen nhánh, cả người có loại khí chất hoang dã khó thuần hóa.
Ngày đó anh giúp cô, cô lại cẩn thận tránh xa, cảm ơn anh cũng không đủ chân thành.
Cảm ơn anh, Trình Trì! Cảm ơn anh đã thích em!
"Bà nội, cháu đi vệ sinh." Thời Nhụy đứng dậy nói.
"Bà đi cùng cháu." Triệu Dung buông túi xách trong tay ra.
"Không cần, tự cháu đi được, một lát liền trở về."
Thời Nhụy liếc mắt nhìn cột lớn cách đó không xa, đi về phía phòng vệ sinh.
Cùng lúc đó, phía sau có một đôi bước chân bước đi theo.
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy chương gần đâu nhất, chính mình viết nhưng tôi cũng khó thở.
Quan hệ và hoàn cảnh của Thời Nhụy và Trình Trì đã định bọn họ không dễ dàng ở bên nhau như vậy.
Nhưng mà yên tâm đi, tất cả đều sẽ tốt lên!
_Hết chương _.