Mùa hè năm đó, Trình Trì nhận được thư thông báo trúng tuyển đại học B danh tiếng.
Đầu tháng tám, trước khi vào đại học, lần cuối cùng anh bước vào khuôn viên trường trung học trực thuộc đại học B.
Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu, cùng với các bạn học khác trong đội bóng rổ cao trung đều đã ở sân bóng rổ chờ cậu từ lâu.
"A Trì, tiếp tục!"
Từ sau khi bật chế độ học tập điên cuồng, anh đã không còn chạm vào bóng rổ nữa, anh cho rằng anh đã quên cảm giác này, nhưng khi bàn tay cầm quả bóng rổ lên, anh mới phát hiện, loại yêu thích này giống như là bẩm sinh, sinh ra trong xương cốt của anh, anh chưa từng quên.
Chỉ là cảm giác quen thuộc của bóng rổ, loại tình cảm đặc thù đối với bóng rổ liền dễ dàng bị đánh thức.
Nguyên Lượng mặc áo quần bóng rổ, xoa eo đứng ở cách đó không xa, nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của anh, trêu chọc nói: "A Trì, đã gần một năm không chạm vào bóng rồi rồi đúng không? Kỹ thuật chắc chắn cũng mai một chứ gì? Có phải sợ thua hay không? Muốn anh em nhường cậu chút không?"
Anh nghe thấy khiêu khích cuồng vọng như thế, Trình Trì cười lạnh một tiếng: "Trong từ điển của tớ, không có từ sợ, càng không có từ thua!"
Dứt lời, anh ném bóng rổ bằng một tay, sau đó trực tiếp túm cổ áo mình, cởi áo thun ra, thay quần áo kỷ niệm số của Kobe Bryant.
Cùng lúc đó, quả bóng rổ chính xác rơi vào khung bóng rổ.
"A a a! đẹp trai quá!"
Toàn trường hét lên chói tai!
Biết được Trình Trì sẽ trở lại trường chơi trận bóng cuối cùng, rất nhiều bạn học đều đến cổ vũ, nhất là bạn học cùng lớp tám, trên cơ bản đều không có ai vắng mặt.
Vẻ mặt Nguyên Lượng ngây ngốc mà lắc đầu, không thể tưởng tượng nói: "Trình Trì vẫn là Trình Trì kia!"
"Trình Trì, cố lên! Trình Trì, cố lên!"
Các học sinh trong khán đài đồng loạt hô khẩu hiệu.
Nguyên Lượng không phục mà lớn tiếng nói: "Này, các người cũng quá bất công rồi? Ánh mắt chỉ nhìn thấy Trình Trì sao? Hơn nữa, cũng không phải là thi đấu, thắng thua lại không quan trọng, thêm dầu gì?"
Có nữ sinh trên khán đài lớn tiếng nói: "Là ai vừa rồi nói Trình Trì sợ thua? Bây giờ lại nói thắng thua không quan trọng, không cảm thấy đau mặt sao?"
Nguyên Lượng không tức giận, ngược lại còn cười: "A Trì, tớ vốn đang rất luyến tiếc cậu, bây giờ cảm thấy cậu rời đi trước cũng khá tốt, cậu ở chỗ này xưng bá quá lâu, ngăn cản tớ phát sáng phát sáng, biết không?"
Trình Trì tà khí nhếch môi: "Phải không? Vậy hôm nay cậu phải tỏa sáng rực rỡ."
Nguyên Lượng vì tỏa sáng phát nhiệt, chủ động lựa chọn trở thành đối thủ của Trình Trì.
Các cầu thủ khác được phân công, một trận giao hữu bóng rổ chính thức bắt đầu.
Thật ra mọi người đều đã từng là bộ đội bóng rổ cao trung, đều là người một nhà, thật sự không tồn tại cái gì gọi là thắng thua.
Trận bóng rổ này có ý nghĩa riêng, là yến tiệc mà bọn họ chuẩn bị cho Trình Trì, cũng là lời tạm biệt cuối cùng của Trình Trì đối với giấc mơ của mình.
Tuy rằng không để bụng thắng thua, nhưng mọi người vẫn cứ lấy ra trăm phần trăm nỗ lực, đây là sự tôn trọng trong thi đấu, cũng là tôn trọng Trình Trì.
Bọn họ dùng như vậy để tôn vinh thanh xuân và giấc mơ!
Trận đấu bóng rổ đó diễn ra vô cùng hấp dẫn, số sáng chói trên sân vô số lần nâng trận đấu lên cao trào, khiến các bạn học sinh trong khán đài không hẹn mà cùng kích động đứng lên.
Ánh nắng mặt trời trên bầu trời bắt mắt.
Mồ hôi trên mặt thiếu niên anh tuấn lăn xuống từng giọt từng giọt, cả người nóng bừng, lại giống như có sức sống vĩnh viễn cũng không dùng hết.
Anh nghênh đón ánh mặt trời, một bước nhảy vọt, ném bóng rổ, nhìn nó chính xác bay vào khung bóng, đôi mắt đen láy sáng rực.
Nhụy Nhụy, anh đã từng đã nói với em, anh chỉ có thể là số Peter Pan, vĩnh viễn không có khả năng trở thành số Mamba Đen.
Hôm nay, anh mặc số Mamba Đen, là muốn cùng tạm biệt số Peter Pan.
Bởi vì, trong giấc mơ của anh nhất định phải có em.
Nhưng tinh thần Mamba Đen anh sẽ không bao giờ quên! Một ngày nào đó, anh sẽ trở thành Mamba Đen trên bàn mổ, tự tay cướp em từ tay bệnh tật.
Nhụy Nhụy, chờ anh! Anh sẽ đến rất nhanh!
Đó là trận đấu bóng rổ cuối cùng trong những năm tháng cao trung của Trình Trì.
Anh luôn là người tỏa sáng nhất.
Đồng đội và đối thủ đều cảm thấy anh điên rồi, như thể tất cả sức mạnh đã cạn kiệt trong trận đấu này.
Nguyên Lượng hết hy vọng, ình vĩnh viễn cũng không đuổi kịp anh, nhưng trong lòng lại thật sự cảm thấy rất kiêu ngạo.
Chàng trai trâu bò đó, là anh em của anh ta!
Trình Trì cuối cùng giống như là đánh đến ngã quỵ, một khắc chấm dứt, cậu nửa quỳ trên mặt đất, mồ hôi lăn xuống như mưa.
Các bạn cùng lớp trong khán đài đứng dậy, nhưng không ai la hét, không ai vỗ tay, chỉ lặng lẽ nhìn anh, mắt của rất nhiều người ướt đẫm.
Trình Trì, cũng không quá dễ dàng rồi!
–
Thời Nhị ở phòng khám của bác sĩ Đường thời gian dài, học được rất nhiều thứ, thậm chí ngay cả châm cứu cũng học được, bác sĩ Đường khen cô thông minh hiếu học, đồng thời lại nhịn không được thở dài, thiên kiêu anh tài.
Phòng khám có một cái TV, lúc rảnh rỗi, ý tá phòng khám cũng sẽ cùng nhau xem TV với người bệnh.
Thời Nhụy không thích xem TV, lúc không có việc gì sẽ xem sách về lĩnh vực y học bác sĩ Đường cho cô.
"Đúng là con nhà người ta, mới lớp đã tham gia thi đại học, hơn nữa còn là Trạng Nguyên, được đại học B trực tiếp tuyển chọn."
Một chị gái y tá nhìn thoáng qua, cười nói: "Học bá đẹp trai như vậy sao? Không phải nói những ai học giỏi đều rất khó coi sao?"
Có lẽ là một loại cảm ứng, có lẽ là mẫn cảm đối với từ học bá cái này, Thời Nhụy ngẩng đầu nhìn về phía TV, vì thế tầm mắt liền dừng trên hình ảnh.
Anh vẫn ưu tú như vậy! Anh càng đi càng xa, nhưng còn cô vẫn đứng yên tại chỗ, vĩnh viễn cũng đuổi không kịp anh, phải không?
"Tiểu Nhụy, đẹp trai lắm đúng không? Nhìn đôi mắt em nhìn chằm chằm người ta kìa.
Nghe chị gái y tá trêu chọc, gương mặt Thời Nhụy hơi đỏ lên.
Anh giống như một vật phát sáng, đi đến nơi nào, đều là sự tồn tại chói mắt nhất, rất khó bị người ta bỏ qua?
Nhưng mà, anh đã không còn là cậu thiếu niên thuộc về cô nữa.
Ngày đó sau khi trở về, lúc ăn cơm chiều, Thời Nhụy nói: "Bố, bà nội, con muốn đi học."
Triệu Dung liếc nhìn cô một cái, rất kiên quyết phản đối: "Không được, phải nghe lời bác sĩ nói."
"Bà nội, cháu không đi xa, chỉ học ngay tại trường học địa phương của chúng ta."
Triệu Dung nghĩ nghĩ, vẫn phản đối: "đi học trước hết là rất vất vả, hơn nữa cháu cũng không thể rời xa người khác, không thể."
Thời Nhụy nhìn về phía Thời Hoài vẫn luôn giữ im lặng, muốn nghe xem ý kiến của ông.
Thời Hoài buông đũa xuống, chỉ nói bốn chữ: "Không có ý nghĩa."
Ngắn ngủn bốn chữ, Thời Nhụy hiểu ý ông muốn nói gì.
Cô có thể phát bệnh bất cứ lúc nào, thậm chí có thể chết bất cứ lúc nào, bỏ học phí để học nhiều kiến thức như vậy, không có ý nghĩa.
Cô cũng có thể hiểu được, đứng ở bọn họ góc độ suy xét, xác thật không có ý nghĩa.
Chỉ là trong lòng vẫn sẽ cảm thấy rất đau khổ! Chuyện cố gắng nhiều năm như vậy, cuối cùng thành chuyện vô nghĩa nhất.
Cuối tháng tám, em họ nhà mẹ đẻ Triệu Dung mừng thọ tám mươi tuổi, bà dẫn theo Thời Nhụy đến nhà thân thích uống rượu.
Thời Nhụy vốn là không muốn đi, nhưng Triệu Dung nói thân thích nhà mình vẫn phải quen biết, bằng không ở trên đường mặt đối mặt cũng không biết là người một nhà.
Nhà họ hàng mời khách tại một nhà khách sạn ở huyện thành, hai người đi đến sớm, Triệu Dung còn cố ý dẫn theo Thời Nhụy đi trung tâm thương mại, mua cho cô nhiều váy mới.
Lúc Thời Nhụy thử váy, Triệu Dung hài lòng mà đánh giá cô: "Đẹp, Nhụy Nhụy nhà ta vốn dĩ đã xinh đẹp, giờ mặc váy vào càng xinh đẹp hơn."
Thời Nhụy nhìn chằm chằm chính mình trong gương, chiếc váy màu xanh lam bó sát trên người, ngược lại rất tốt làm nổi bật phần eo của cô, bộ ngực cũng nổi bật, váy không quá dài, lộ ra nửa đùi của cô.
Chân cô rất trắng, dáng người cũng rất tốt, váy cũng rất vừa người, mặc vào đúng là xinh đẹp, nhưng cô vẫn là cảm thấy cả người không được tự nhiên.
"Bà nội, này váy không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì không tốt? Cháu gái nhà ta xinh đẹp như vậy, đương nhiên là phải cho người ta nhìn thấy.
Bây giờ cháu đã không còn là học sinh, không thể lại trang điểm giống như học sinh như vậy, có biết hay không?"
Nhắc tới đến cô không phải học sinh, trong lòng Thời Nhụy liền dâng lên một nỗi mất mát, không nói gì.
Bữa tiệc kia Thời Nhụy ăn rất không tự nhiên, bởi vì những họ hàng này này vốn rất ít lui tới, rất nhiều người cô không biết, càng đừng nói đến có người còn là họ hàn của họ hàng, càng xa lạ hơn.
Nhưng thật ra có rất nhiều người biết Triệu Dung, bà vẫn luôn nói chuyện phiếm, cũng không quên kéo cháu gái mình ra giới thiệu cho mọi người biết.
Cả quá trình của Thời Nhụy giống như một cái máy đọc lại, Triệu Dung bảo cô xưng hô như thế nào, cô liền xưng hô như thế đó.
Vô cùng xấu hổ, nhưng lại không thể trốn thoát.
Mỗi một phút đều vô cùng gian nan, thật vất vả mới chờ được đến lúc bữa tiệc kết thúc, người chủ trì trên sân khấu triệu tập tất cả hậu bối của Thọ Tinh, tiến hành chúc thọ.
Lực chú ý của mọi người đều tập trung đến trên sân khấu, rốt cuộc Triệu Dung cũng không lại giới thiệu bảy cô tám dì cho cô làm quen, Thời Nhụy thở phào nhẹ nhõm, cũng nhìn qua trên sân khấu.
Người chủ trì đang hướng dẫn mọi người đi theo từng bước, dập đầu, chụp ảnh chung, tặng bao lì xì, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhưng Thời Nhụy không có hứng thú với những thứ này, nhìn một hồi liền thu hồi tầm mắt, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc về nhà.
Ngay khi cô thu hồi tầm mắt, cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu trắng ở bàn đối diện đang nhìn cô, thấy cô nhìn về phía anh ta, anh ta còn mỉm cười với cô một chút.
Có thể xuất hiện trên bữa tiệc đều là họ hàng bạn bè của chủ nhân, xuất phát từ lễ phép, Thời Nhụy cũng nhẹ nhàng gật đầu với anh ta.
Người nọ dường như không nghĩ tới cô sẽ đáp lại mình, nhất thời trong mắt thêm một tia kinh hỉ.
Hai ngày sau khi trở về từ bữa tiệc, Triệu Dung nhận điện thoại, vừa nói vừa cười qua điện thoại, sau khi cúp điện thoại, bà liền giao cho Thời Nhụy một nhiệm vụ.
Nói em trai cháu dâu nhà chị họ là bác sĩ bệnh viện huyện, sau khi nghe nói tình huống của Thời Hoài, cảm thấy thông qua phục hồi chức năng có cơ hội đứng lên.
Cậu ta có sẵn thông tin về phục hồi chức năng có thể cung cấp cho họ.
"Nhụy Nhụy, hôm nay bà nội có chút việc, không đi được, cháu đi một chuyến này thay bà nội."
Nghe nói bố có cơ hội có thể đứng lên, Thời Nhụy rất vui vẻ nhận lấy nhiệm vụ này.
Triệu Dung nói: "Nhụy Nhụy, mặc cái váy mới kia đi! Người ta là người thành phố, phải để ấn tượng tốt cho người ta."
"À, được ạ."
Đối phương hẹn gặp mặt tại một quán cà phê ở huyện thành, lúc Thời Nhụy đến thì người nọ đã ở đây.
Khi anh ta ngẩng đầu lên, Thời Nhụy ngẩn người.
Anh ta chính là người đàn ông ngồi đối diện bàn của họ ở bữa tiệc ngày hôm đó, mỉm cười với cô.
"Ngài là bác sĩ Tống?"
Tống Thành gật đầu, rất lịch sự đứng dậy kéo ghế đối diện ra thay cô: "Mời ngồi."
Thời Nhụy ngồi xuống, đột nhiên ý thức được, bà nội giao cho nhiệm vụ này cho cô chắc mà không đơn giản như vậy.
Cô cũng không để ý thấy, có một người đàn ông đi theo sau cô cùng vào quán cà phê, cũng ngồi xuống một ghế ở sau lưng cô cách đó không xa.
_Hết chương _.