Hôm đó Triệu Dung cùng bà Lý bên cạnh đi làm việc ở nhà máy đường, bà Lý nói cho bà biết, nói ở bên bờ sông nhìn thấy một người, giống như bạn trai mà Nhụy Nhụy từng dẫn về.
Sắc mặt Triệu Dung lập tức thay đổi, nhờ bà Lý xin cho bà nghỉ một ngày, trực tiếp trở về, cảnh cáo Thời Nhụy hai ngày nay không được đi ra ngoài.
Triệu Dung từ trong phòng Thời Hoài đi ra, nhìn thấy Thời Nhụy ngơ ngác đứng ở cửa, biết cô đã nghe được tất cả, cũng dứt khoát không giấu diếm nữa, trực tiếp ngửa bài.
"Nhụy Nhụy, cháu ngàn vạn lần đừng dính líu không rõ ràng với thằng bé kia nữa, nếu nó không từ bỏ ý định dám tới cửa, đừng trách bà không cho cậu ta mặt mũi đuổi ra ngoài."
Khoảng thời gian đó, cho dù là ban đêm hay ban ngày Triệu Dung đều đóng cửa sân chặt chẽ, trước khi đi ngủ thậm chí còn để một bao tải ngô chặn sau cửa.
Thời Nhụy bộ dạng bà nội như sáp đối đầu với kẻ thù lớn, khẽ thở dài, đóng cửa sổ lại.
Trình Trì, nếu anh thật sự đã tới, thì từ bỏ đi!
Anh xứng đáng có được tình yêu tốt hơn.
Triệu Dung đến khi khai giảng mới kết thúc lệnh cấm Thời Nhụy, dù sao Trình Trì cũng là học sinh, khai giảng, anh nên trở về trường học.
Một buổi tối sau khi kết thúc lệnh cấm, Thời Nhụy đi dạo bên bờ sông, dừng ở trước tảng đá lớn quen thuộc kia, nhìn thấy trên tảng đá có thêm mấy chữ.
—— anh chờ em!
Chữ viết quen thuộc làm tầm mắt của cô trở nên mơ hồ.
Anh thật sự đã tới!
–
Tháng năm đó, hai chân Của Hoài xuất hiện hiện tượng mưng mủ, Triệu Dung và Thời Nhụy đi cùng ông đến bệnh viện kiểm tra.
Bọn họ xuống xe trước cửa bệnh viện nhân dân huyện thành, Tống Thành mặc áo blouse trắng thế nhưng lại tự mình đi ra đón bọn họ.
Thời Nhụy nhìn thấy anh ta thì nhíu mày, không cần phải nói, nhất định là Triệu Dung sớm tiết lộ tin tức bọn họ muốn đến bệnh viện, bằng không làm sao anh ta biết được?
Tống Thành biểu hiện nho nhã lễ độ, thậm chí còn giúp đẩy xe lăn, dốc hết khả năng tạo hảo cảm ở trước mặt Triệu Dung và Thời Hoài.
Triệu Dung càng nhìn anh ta càng hài lòng, cười đến không khép miệng được.
"Ôi chao, bác sĩ Tống, lần này thật sự đã làm phiền cậu rồi."
Tống Thành liếc mắt nhìn Thời Nhụy một cái, cười nói: "Không phiền toái nên làm ạ."
Trong lòng Thời Nhụy nghẹn muốn chết, cái gì là nên, anh ta cho rằng anh ta là ai?
Thật ra trong khoảng thời gian này, Tống Thành dùng đủ loại cớ hẹn gặp cô nhiều lần, đều bị cô cự tuyệt.
Thái độ đã rất rõ ràng, không nghĩ rằng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Cả quá trình Tống Thành đều đi cùng bọn họ mang theo Thời Hoài làm xong một loạt kiểm tra, đến khi Thời Hoài vào phòng bệnh, bắt đầu kiểm tra, Triệu Dung cười nói: "Bác sĩ Tống à, hôm nay chậm trễ nhiều thời gian cậu như vậy, thật sự là ngượng ngùng.
Nhụy Nhụy, chúa và bác sĩ Tống đi ra ngoài dạo một vòng đi, cảm ơn người ta cho tốt!"
Trong lòng Thời Nhụy thở dài: "Được ạ."
Hai người cũng không đi nơi khác, liền đi dạo trong hoa viên bệnh viện.
Tống Thành cảm thấy, cô đồng ý đi dạo cùng anh ta, chắc chắn mình có hy vọng.
"Tôi......"
"Bác sĩ Tống." Tống Thành còn chưa mở miệng, đã bị Thời Nhụy thản nhiên cắt ngang, "Bác sĩ Tống, chuyện hôm nay cám ơn anh."
"Nói cảm ơn thì quá khách sáo, thật ra tôi......"
"Đúng rồi, ngày đó tiền trà sữa bao nhiêu, tôi trả cho anh."
Ngữ khí của Thời Nhụy trước sau đều nhàn nhạt, biểu hiện lãnh đạm xa cách.
Nhắc tới ly trà sữa kia, Tống Thành nhớ tới chuyện ngày đó, trong lòng liền phiền muộn không thôi.
"Nhất định phải tính toán rõ ràng đến như vậy sao? Một ly trà sữa mà thôi."
Thời Nhụy cười nhạt: "Vẫn nên tính toán rõ ràng một chút, tôi không muốn nợ người khác."
Trong lòng Tống Thành có cảm giác thất bại, trái tim cô gái này kín kẽ, căn bản không chịu thử mở ra một chút.
"Ly trà sữa kia không phải tôi trả."
Thời Nhụy nhìn anh ta: "Không phải anh? Thì là ai?"
"Một người đàn ông!" Tống Thành âm thầm cắn chặt răng, "Một người đàn ông giống bệnh nhân tâm thần."
–
Đại học B trường đại học nổi danh nhất cả nước, cơ bản là nơi tụ tập của các học bá, tất cả đều là nhân tài đứng đầu.
Ở đại học B, trước đây những ngành đại học hot là kinh tế, máy tính, quản trị kinh doanh, nhưng năm nay bên phía ngành y lại vô cùng nổi tiếng.
"Nghe nói chưa? Trạng nguyên kia lớp đã thi đậu ngàng y của trường chúng ta."
"Cậu nói chính là Trạng Nguyên đep trai nhất Trình Trì sao? Biết biết, cậu ta thật sự rất đẹp trai, có thể trực tiếp xuất đạo ngay."
"Đúng vậy, tôi cũng đọc được tin tức, lúc ấy mẹ nó tôi điên rồi, cho rằng là thông báo ngôi sao nào tới."
"Nhưng tại sao cậu ta học y? Học y quá vất vả, thành tích của cậu ta như vậy thích cái gì cũng có thể tùy ý chọn."
"Có thể người ta thích."
"Sớm biết vậy tôi cũng học y, ôi."
Trình Trì thân là Trạng Nguyên đẹp trai nhất, nhảy lên đầu diễn đàn đại học B, trở thành nhân vật phong vân của cả trường.
Thậm chí có rất nhiều nữ sinh các khoa khác đi vây xem, thư tình màu hồng phấn chất đống như núi, các cách thức thổ lộ thay phiên nhau ra trận.
Nhưng mà, các chiến binh đã chết ở trên bờ cát.
Trình Trì chưa từng mở ra một bức thư tình, không tiếp nhận lời thổ lộ của bất kỳ người nào, trong đó còn bao gồm cả hoa khôi Dương Tư của ngành y.
Phải biết rằng Dương Tư không chỉ là hoa khôi, phóng mắt nhìn toàn bộ tân sinh viên năm nhất năm nay, ngoại hình của cô ta cũng là số một số hai, đi tới đâu cũng có nam sinh làm quen, ân cần.
Nhưng Trình Trì lại hết lần này tới lần khác không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, vô tình cự tuyệt người ta.
Dương Tư cùng mấy người bạn cùng phòng ăn cơm ở căng tin, có người nhịn không được bát quái nói: "Các cậu nói xem, Trình Trì không phải là đã có bạn gái chứ?"
Từ Nhất Phồn và Trình Trì cùng phòng, bởi vì điểm thuận tiện này, anh ta lại vinh hạnh trở thành tình báo viên của hoa khôi.
"Làm sao có thể?" Anh ta vỗ vỗ ngực nói, "Tôi dám cam đoan, bên người Trình Trì ngay cả một con ruồi cũng là công.
Nếu cậu ta thật sự có bạn gái, bình thường cũng phải nấu cháo điện thoại chứ? Nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy cậu ta gọi cho cô gái nào, vì vậy cậu ta không thể có bạn gái."
"Này......!Chẳng lẽ cậu ta là gay?"
Dương Tư nghe vậy nhíu mày, rất bài xích suy đoán này.
Nhưng trong đầu lóe lên vẻ mặt lạnh như băng vô tình khi đối mặt với mình, trong lòng vẫn nghẹn đến hoảng hốt.
Từ Nhất Phồn cân nhắc suy đoán lớn mật này, đột nhiên hơi kinh hãi ôm chặt lấy mình: "Không phải chứ? Tôi ngủ cùng phòng với cậu ta đó."
Có nữ sinh cười nói: "Yên tâm đi, cho dù Trình Trì là gay, cũng chướng mắt cậu."
Cái này Từ Nhất Phồn không đồng ý: "Nói như thế nào đây? Nhìn vào ký túc xá của chúng ta, ngoài tôi, còn ai xứng đáng với cậu ta?"
"Ồ, cho nên cậu mới là gay?"
"Đi đi đi, đều bị các cậu lái đi lệch hướng."
Đây vốn là một lần vô nghĩa hồ đồ, lại không biết bị cái miệng rộng nào truyền ra ngoài, hơn nữa lời đồn trong quá trình truyền đi còn đi còn biến dạng, phiên bản cuối cùng là: Trạng Nguyên đẹp trai nhất Trình Trì là gay, cùng bạn cùng phòng của cậu ta Từ Nhất Phồn là một đôi.
Từ Nhất Phồn thanh minh mình khắp thế giới, hận không thể gặp người liền nói tôi không phải gay, nhưng càng rửa càng đen.
Mà một đương sự khác là Trình Trì lại bình tĩnh, vẫn giống như không có việc gì.
"Tôi nói, đại ca, lời đồn đều bay đầy trời, tốt xấu gì cậu cũng giải thích một câu, đúng không? Cậu không nói một tiếng, người khác còn tưởng rằng cậu mặc định, cậu mặc định cũng không có việc gì, mấu chốt cậu phải cho mọi người biết, chúng ta không phải là một đôi, được không?"
Trình Trì ngồi ở bàn học, chuyên tâm đọc sách, cho dù Từ Nhất Phồn ở bên cạnh năn nỉ ỉ ôi như thế nào, anh ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ nói: "Nếu đã biết là lời đồn, còn có cái gì để giải thích? Cậu muốn thanh minh thì tự thanh minh đi."
Từ Nhất Phồn kêu rên: "Điều này sẽ ảnh hưởng đến vận đào hoa của tôi đó, biết không? Tin đồn này vừa xuất hiện, còn có em gái nào dám thích tôi? Cậu ngược lại không lo lắng, người thích cậu nhiều vô kể."
Trình Trì cong môi, không để ý đến anh ta.
Cả khoa y đều biết Trình Trì là cuồng nhân học tập, bình thường cô độc một mình, cũng không tham gia bất kỳ câu lạc bộ và hoạt động nào, cũng không có bất kỳ giao tiếp nào, tất cả thời gian đều dùng để học tập, nhập học chưa đến nửa năm đã hoàn thành khóa học năm nhất.
Tất cả mọi người trong ký túc xá cũng có thói quen mỗi ngày nhìn anh ngồi đọc sách đến khuya, đều tự giác hạ thấp giọng, cố gắng không quấy rầy anh.
Dù sao, đây đều là tất cả những người nổi bật tụ tập với nhau, đối với những người thích học tập có một loại tôn trọng từ trái tim.
Hôm nay Từ Nhất Phồn là bất đắc dĩ mới đến quấy rầy anh, cuối cùng cũng chỉ đổi lấy bốn chữ thanh giả tự thanh (), hai người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá còn đùa giỡn anh ta.
() Thanh giả tự thanh có nghĩa là những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình.
Thì họ vẫn là những người trong sạch.
Còn bản thân những người xấu, cho dù họ tìm đủ mọi cách để chối cãi những hành vi xấu của mình.
Bản thân họ vẫn là một người xấu.
"Từ Nhất Phồn, mọi người đều là bạn cùng phòng, sao tin đồn này lại cố tình chỉ về phía cậu? Chắc là cậu thường to nhỏ nói nói gì đó."
Nói chuyện là Ngô Minh, người Hồ Nam, vóc dáng nhỏ gầy, nhưng là người rất khôn khéo, ngày thường cũng thích nói chuyện.
Vừa nghe lời này của Ngô Minh, Từ Nhất Phồn liền chột dạ, thân phận tình báo viên của hoa khôi của anh cũng không thể để bại lộ.
Nhưng tưởng tượng đến nhiệm vụ hoa khôi giao cho mình, ánh mắt anh ta không khỏi nhìn về phía Trình Trì lần thứ hai đem, thấy anh hoàn toàn đắm chìm ở thế giới của chính mình, bọ dạng bất động, liền cảm thấy đau đầu.
Anh ta suy nghĩ một lúc, lặng lẽ gọi điện thoại cho Dương Tư, cố ý dùng âm thanh không lớn không nhỏ hỏi: "Này, các cậu cảm thấy khoá chúng ta cô gái nào xinh đẹp nhất?"
Cái này đề tài chắc là các nam sinh đều cảm thấy rất hứng thú, cho nên ngay cả Hạ Húc đang nằm nghe tiếng Anh ở trên giường cũng gỡ xuống tai nghe ra, tham gia vào.
"Rất nhiều cô gái đáng yêu, mỗi người có một đặc điểm riêng, cái này không thể phán xét được."
Từ Nhất Phồn nghiêng người liếc mắt một cái, cười đến ý vị thâm trường: "Nghe là hiểu ngay, các cậu đang nói cái gì vậy? Vừa nghe liền biết tâm địa đào hoa của các cậu."
Hạ Húc cũng không quan tâm đến những gì anh ta nói, hỏi lại: "Vậy cậu cảm thấy thế nào?"
"Đương nhiên là Dương Tư rồi!" Từ Nhất Phồn cố ý lớn tiếng một chút, đồng thời còn liếc mắt nhìn Trình Trì một cái, Trình Trì vẫn như cũ vẫn duy trì một cái tư thế không nhúc nhích, một chút phản ứng cũng không có.
Ngô Minh tỏ vẻ tán đồng: "Tớ cũng cảm thấy là Dương Tư, không chỉ xinh đẹp, dáng người cũng tốt, lại còn rất có khí chất, tới khoa y của chúng ta hơi đáng tiếc."
"Có phải không? Cậu cũng cảm thấy Dương Tư đẹp nhất đúng không?" Từ Nhất Phồn tìm được rồi phối hợp người với anh ta, bộ dạng cùng chung chí hướng, "Tới tới tới, cho các cậu thưởng thức, xem xem ảnh chụp của Dương Tư."
Từ Nhất Phồn lấy điện thoại ra, cho bọn họ thưởng thức, đó là ảnh Dương Tư đã được chỉnh sửa rồi gửi cho anh ta, quần áo hóa trang đạo cụ đều vô cũng đúng chỗ.
Ngô Minh cảm thán: "Thật đẹp! Không biết đóa hoa xinh đẹp như vậy không biết cuối cùng ai sẽ hái được."
Hạ Húc nhìn thoáng qua cũng nói: "Khá xinh đẹp, nhưng mà, nhưng mà chỉnh sửa hơi quá, cảm giác ngày thường nhìn không giống tiên nữ đến vậy."
Từ Nhất Phồn nghe vậy lập tức thu lại điện thoại: "Có biết nói chuyện không vậy? Không biết thì ngậm miệng lại."
Cuối cùng, Từ Nhất Phồn cầm điện thoại đi đến bên Trình Trì: "Trình Trì, cậu cảm thấy thế nào?"
Đúng lúc Trình Trì khép sách lại, chuẩn bị đổi sách để đọc tiếp, thuận tiện nhìn lướt qua.
"Thế nào là thế nào?"
Trình Trì cười lạnh: "Sợ là cậu có hiểu lầm gì đó với xinh đẹp rồi."
Khụ khụ!
Xong rồi xong rồi, hoa khôi tức giận rồi!
Từ Nhất Phồn vội vàng thu hồi điện thoại, cúp cuộc gọi với Dương Tư.
_Hết chương _.