Ngày thứ hai của kỳ kinh nguyệt là khoảng thời gian rối loạn và khó chịu nhất đối với chứng đau bụng kinh, Thời Nhuỵ hầu như không thể hoàn thành buổi tập buổi sáng, bữa trưa cũng không muốn ăn.
Sau bữa ăn, học sinh ngồi xúm lại dưới bóng cây bên thể dục để hóng mát.
Đáng tiếc, Dương Hiểu Quân lại bị phân đến ký túc xá khác một mình, cũng không có ai quen, lúc này nghỉ giải lao liền đến ngồi cùng bọn họ nói chuyện phiếm, đối tượng tán gẫu là ba tiểu thư nhà giàu đang ở cùng phòng với cô ấy.
Đàm Thiến đã bắt chước lại các hành động và giọng điệu của Khương Mẫn, học hỏi được rất nhiều điều.
Thời Nhụy ngồi dựa vào gốc cây, yên lặng nghe bọn họ chơi đùa, nhìn về phía sân bóng rổ cách đó không xa, có vài nam sinh đang chơi bóng rổ.
"Trình Trì, cố lên!" Một nhóm nữ sinh tụ tập quanh sân bóng rổ hò hét, cổ vũ.
Mặc dù đều mặc đồng phục quân đội màu xanh lá cây, nhưng Thời Nhuỵ nhìn thoáng qua là nhìn thấy Trình Trì ngay lập tức, bởi vì cậu quá bắt mắt, mỗi cú ném bóng của cậu đều có thể gây ra vô số tiếng reo hò.
Nắng như đổ lửa, sân bóng rổ sôi động hẳn lên, huấn luyện quân sự hiếm khi có được hưởng thụ sự tự do nên tất cả mọi người đều tham gia chơi, người xem cũng rất hào hứng.
Sau khi Trình Trì ghi được liên tiếp vài ba điểm, Nguyên Lượng sửng sốt: "A Trì, hôm nay ông uống nhầm thuốc hả? Chơi dữ vậy?"
Là một người hâm mộ của lão đại Trình Trì, Đồng Giai Giai đương nhiên không thể bỏ sót buổi phát sóng trực tiếp hiếm có này được, cuộc trò chuyện vừa kết thúc, cô ấy ngay lập tức ngửa cổ chiêm ngưỡng tư thế mạnh mẽ của lão đại trên sân bóng rổ.
"Trình Trì lợi hại quá.
Thật tuyệt vời, đúng không!?"
"Đúng đúng" Đàm Thiến rất phối hợp gật đầu: "À, vẫn còn là một cô gái trong nhóm Trình Trì? Cô gái đó tên gì nhỉ? Trông cũng rất lợi hại."
Sau nghe Đàm Thiến nói như vậy, Thời Nhuỵ chợt nhớ đến một cô gái.
Vì tất cả mọi người đều mặc quần áo giống nhau, các cô gái tóc ngắn, nếu đội mũ lưỡi trai không để ý sẽ không thể nhận ra.
Lúc này Trình Trì vừa nhận bóng từ một cô gái, đứng ngoài vạch ba điểm, bật nhảy, ghi điểm ba điểm bằng một đường bóng rất đẹp.
Sau đó, trong tiếng hò hét cổ vũ, cậu đập tay với cô gái kia.
"Cô ấy tên là Tô Trà.
Có vẻ như cô ấy đã được phân vào lớp ở trường chúng ta.
Cô ấy là cô gái duy nhất trong nhóm bọn họ.
Có lẽ là vì cô ấy cũng chơi bóng rổ rất giỏi, vì vậy có thể chơi cùng bọn họ.
"
Đàm Thiến chống cằm, cô nhìn thấy bộ dạng hoa si thường ngày của Đồng Giai Giai: "Đúng là có phúc."
"Ừ." Đồng Giai Giai cũng nghĩ như vậy nói: " Từ khi Tô Trà trở thành trường hợp đầu tiên thành công, số lượng nữ sinh của trường cấp hai phụ thuộc tăng lên rất nhiều.
Tuy nhiên, chưa có ai thắng được Tô Trà.
Thời Nhuỵ vô cùng ghen tị với những cô gái chơi thể thao như Tô Trà, có thể thoải mái đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời để thể hiện sức trẻ và sức sống.
Nhưng cô không thể, cô chỉ có thể tránh xa thể thao.
Đây có lẽ là sự bất công lớn nhất của Chúa đối với cô.
"Thời Nhuỵ, cậu vẫn rất khó chịu sao?" Dương Hiểu Quân thấy sắc mặt của cô không tốt, quan tâm hỏi.
Đồng Giai Giai cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt của hoa si của mình: "Thời Nhuỵ, tớ thấy cậu buổi trưa cũng không ăn cơm, nếu cậu chịu không nổi, thì xin nghỉ đi."
Đàm Thiến: "Với sự tàn nhẫn máu lạnh của Lôi Kinh, cô ấy nhất định sẽ không đồng ý.
Buổi sáng hôm nay không phải đã có cô gái xin nghỉ mà lại bị Lôi Kình giáo huấn rồi sao? "
Thời Nhuỵ đứng lên phủi quần, cười bất lực: "Xin nghỉ cũng không được, tớ đi vệ sinh.
"
Cô đi vệ sinh xong, rửa mặt bằng nước lạnh, vừa đứng một lúc dưới gốc cây đa to ngoài nhà vệ sinh, bỗng nhiên cô bị vỗ một cái vào vai.
Cô sửng sốt, khi nhìn lại thì phát hiện Trình Trì đang đứng sau lưng cô.
Tóc tai, mặt đầy mồ hôi, toàn thân nóng nảy.
"Cậu muốn tớ dạy cho cậu một cách trốn huấn luyện không?" Đôi mắt cậu lóe lên vẻ ranh mãnh.
Thời Nhuỵ nghi hoặc: "Cách gì?"
Trình Trì cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, cô đột nhiên lắc đầu: "Không, không, tớ không muốn làm chuyện như vậy." Nói xong liền chạy đi.
Thật là một ý tưởng tồi!
Bài huấn luyện buổi chiều là tập đi đều, cái này tưởng chừng đơn giản nhưng thật ra không hề dễ dàng chút nào.
Trong quá trình bước phải để ý trước sau, trái phải.
Yêu cầu của Lôi Kinh rất nghiêm khắc.
Chỉ cần một trong những động tác không được thực hiện tốt, cô ấy sẽ ra lệnh để bắt đầu lại.
Đầu tiên đi theo tập thể, sau đó tách hàng, rồi tách hàng, rồi lại đi theo tập thể, cứ lặp đi lặp lại như vậy...
Thời Nhuỵ ra rất nhiều mồ hôi, cả người bị phơi nắng đến choáng váng, phản ứng chậm chạp trở tay không kịp, bị Lôi Kinh chỉ trích mấy lần, về sau Lôi Kinh còn tách hàng của cô ra tập đitập lại nhiều lần cho mọi người xem.
Thời Nhuỵ cũng muốn tập luyện chăm chỉ, nhưng rõ ràng bọn hạ đã đứng thẳng hàng, nhưng Lôi Kinh luôn nói rằng chưa thẳng, mọi người trong đội lại vang lên những lời chế nhạo.
Cô cảm thấy mình quá ngu ngốc, làm liên luỵ đến việc luyện tập của mọi người.
Khi cô nhìn thấy nụ cười trong mắt cậu, có lẽ trong lòng cậu đang cười nhạo sự ngu ngốc của cô, nghĩ đến đây cô lại càng cảm thấy khó chịu.
Đúng lúc này, Trình Trị đột nhiên tiến lên một bước ôm lấy cô, trong ánh mắt kinh ngạc của các bạn cùng lớp, cậu ép cô ngã vào lòng: "Bạn học, bạn bị sao vậy?"
Lúc trước cậu đứng ở ngoài nhà vệ sinh.
Trình Trì bảo cô giả vờ chóng mặt.
Thời Nhuỵ không đồng ý cách làm này, nhưng bây giờ Trình Trì đã đơn phương bắt đầu âm mưu giả vờ ngất xỉu.
"Nhắm mắt lại." Trình Trì thấp giọng nói nhanh.
Thời Nhuỵ vừa bối rối vừa quẫn trí, cô không hề có kinh nghiệm diễn xuất, mà lại bắt cô giả vờ trước cả lớp.
Nhưng vì âm mưu này đã bắt đầu, nên không thể huỷ bỏ được, cô phải tiếp tục.
Vì vậy, cô nhắm mắt thật mạnh, điều chỉnh bản thân rơi vào trạng thái ngất xỉu, trước khi Lôi Kinh kịp phản ứng, Trình Trì đã nghiêng người ôm cô lên.
"Huấn luyện viên, cậu bị say nắng, em sẽ đưa cậu ấy đến phòng y tế."
Vừa rồi Trình Trì bảo Thời Nhuỵ giả bộ chóng mặt, Nguyên Lượng liền hiểu được tình huống, vội vàng nói: "Huấn luyện viên, chắc là cậu ấy không thể đi một mình được, em sẽ giúp cậu ấy, cô không cần khen ngợi em đâu ạ.
Bạn cùng lớp nên giúp đỡ lẫn nhau."
Đùa thôi, Trình Trì cũng muốn trốn luyện tập thì làm sao lại không mang theo cậu ta?
Vừa nói xong Nguyên Lượng liền chạy ngay thật nhanh, những bạn còn lại trong lớp và những bạn học khác nhìn thấy cảnh này đều ngẩn người ra.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Họ có bị mù không? Hay là ảo ảnh? Trình Trì thực sự đưa nữ sinh đó đến phòng y tế?
Một nữ sinh ghen tị nói: "Tớ cũng muốn bị say nắng đến ngất đi để có thể được Trình Trì Ôm một lần."
Ngô Thiệu Châu cười tủm tỉm, "Cậu có ngất đi nữa Trình Trì cũng không muốn ôm.
Tùy người."
Lời này thật tàn nhẫn.
Tuy nhiên, Ngô Thiệu Châu vẫn luôn có quan hệ tốt với Trình Trì, cậu ta biết rất nhiều thông tin nội bộ.
Các cô gái rất nhạy cảm, gần như ngay lập tức, họ lờ mờ đoán được thông tin ẩn chứa trong lời nói của cậu ta.
Giữa Trình Trì và Thời Nhuỵ thật sự có gian tình?
Sắc mặt Dụ Vi xấu đi, bàn tay của cô ta đặt trong túi quần đã nắm chặt thành nắm đấm.
Nữ sinh đó làm sao xứng với cậu ấy?
"Im lặng!" Lôi Kinh hét lên, ngay lập tức mọi người đều im bặt, cô ấy nói: "Đi tìm một nữ sinh đến giúp đỡ."
Đồng Giai Giai là người đầu tiên giơ tay, Lôi Kinh liền đồng ý.
Đàm Thiến cũng muốn đi cùng nhưng bị Lôi Kinh ngăn lại: "Một người ngất xỉu, còn vô số người muốn nhân cơ hội đó lười biếng, phải không?"
–
"Này, để tớ xuống."
Sau khi rời khỏi tầm mắt của Lôi Kinh, Thời Nhuỵ rốt cuộc cũng không thể diễn nữa, nhưng Trình Trì cố ý không cho cô xuống: "Vẫn chưa đến phòng y tế."
"Tớ thật sự không bị say nắng, đến phòng y tế làm gì?"
"Cũng gần xong rồi, cậu cho rằng Lôi Kinh ngốc sao? Lát nữa đến phòng y tế cậu phải nói nghiêm trọng một chút, có hiểu không? "
"Này, chờ tôi." Nguyên Lượng đuổi theo.
Khi cậu ta nhìn thấy Trình Trì nhìn mình đầy vẻ chán ghét, cậu ta cười lên hai tiếng: "Dưới ánh mặt trời, tôi là một bóng đèn lớn không có cảm giác tồn tại.
Cậu có thể coi tôi như thể tôi không tồn tại."
Đúng lúc Đồng Giai Giai vội vàng chạy đến phòng y tế.
Bác sĩ hỏi Thời Nhuỵ cô cảm thấy như thế nào, Thời Nhuỵ nhớ rằng Trình Trì đã yêu cầu cô nói thật nghiêm trọng, nhưng cô đâu thể nói dối? Lý do thực sự cho sự khó chịu của cô không thể nói ra trước mặt hai cậu thiếu niên này được.
Lúc này, Trình Trì đã túm cổ áo Nguyên Lượng kéo cậu ta ra khỏi phòng y tế.
Khi cánh cửa được đóng lại, giọng nói Nguyên Lượng vang lên: "Này, ông kéo tôi làm gì.
Nếu đã quan tâm đến bạn học thì làm cho tròn từ đầu đến cuối chứ?"
"Cậu cút đi cho tôi".
Khóe môi Thời Nhuỵ không nhịn được nhếch lên, đồng thời cảm thấy có chút ấm áp, bởi vì sự tránh né của Trình Trì đã giải quyết sự ngượng ngùng của cô.
Cậu không phải là người xấu, không những không xấu, bản chất của cậu cũng rất tốt bụng, tâm tư tinh tế nhạy bén.
Thời Nhuỵ nói thật cho bác sĩ biết tình trạng đau bụng kinh của cô, bác sĩ kê cho cô một số loại thuốc, dặn cô uống nhiều nước nóng và nghỉ ngơi thật tốt.
Thời Nhuỵ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng Đồng Giai Giai xen vào: "Hơi khó khăn để có thể được nghỉ ngơi tốt, bác sĩ, có thể cho em xin một tờ giấy khám bệnh không?"
Bác sĩ đương nhiên biết bọn họ đang nghĩ gì, vì vậy suy nghĩ một chút rồi nói, " Được rồi, tôi sẽ cho cô bé nghỉ nửa ngày.
"
" Chỉ nghỉ nửa ngày thôi sao?"
Bác sĩ vừa viết vừa cười:"Bạn học à, huấn luyện quân sự bảy ngày, vậy còn muốn nghỉ mấy ngày đây?"
Đồng Giai Giai cũng có chút ngượng ngùng nói: "Không phải em muốn nghỉ ngơi, chỉ là em quan tâm đến bạn học."
Ra khỏi phòng y tế, lối đi không có một bóng người.
Đồng Giai Giai trịnh trọng nói: "Thời Nhuỵ, cậu thật khổ sở.
Chỉ mới năm nhất cao trung lại nhìn thấy Trình Trì ôm cậu, tôi có linh cảm không tốt."
"Linh cảm gì?"
"Cậu sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của Trình Trì."
Thời Nhụy:"...!tớ cũng sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của cậu sao?"
"Không, không, sao lại như vậy được? Tuy rằng tớ cũng là fan của Trình Trì, nhưng tớ vẫn quan tâm đến thân thể của cậu hơn.".
Truyện mới cập nhật
Khi Thời Nhuỵ vừa mới vui mừng, cô gái bên cạnh lại siết chặt cánh tay cô, không nhịn được hét lên: "Ahhh, Thời Nhuỵ, Trình Trì thật sự đã ôm cậu, sao cậu có thể bình tĩnh như vậy?"
Thời Nhuỵ: ".........."
Khi ra khỏi phòng y tế, bọn cô nhìn thấy Trình Trì và Nguyên Lượng đang ngồi trên bậc thang bên ngoài.
Thấy bọn cô đi ra, hai người họ đứng lên, cùng nhau trở về.
Thời Nhuỵ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền hỏi: "Nhân tiện, cậu đã nói gì với huấn luyện viên?"
Bước đi của Trình Trì chậm rãi, ngước mắt lên nhìn cô, khóe mắt giật giật: "Tớ dùng mỹ nam kế."
Thời Nhuỵ khó hiểu nhìn cậu, hiếm khi lạnh lùng nói đùa một câu: "Tôi đã rất lo lắng cho cậu.
Hôm qua tôi thấy huấn luyện viên dẫn cậu đi hình như là nam.
Xem ra vị huấn luyện viên kia khẩu vị rất đặc biệt.
Làm khó cậu rồi."
Thời Nhuỵ và Đồng Giai Giai đã đi xa, Nguyên Lượng cũng không nhịn được cười.
"Cô gái này thật đáng yêu!" Trình Trì nhìn bóng lưng của Thời Nhuỵ, chiếc quần rằn ri ôm lấy đôi chân thẳng tắp của cô, thắt lưng buộc ngang eo, làm cho phần hông trở nên tròn trịa.
Lòng bàn tay cậu vô thức mở ra, trong đầu không tự chủ được lại nhớ đến cảm giác mềm mại đó.
Nguyên Lượng nhìn chằm chằm bàn tay đang mở của cậu, vẻ mặt lúc này vô cùng tinh tế.
"A Trì, ông đang nghĩ cái quái gì mà cả mặt cũng đỏ."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Trình Trì: Trẻ con, không hiểu được đâu.
Nguyên Lượng: Tôi không hiểu? Lúc ông đây bái Aoi-sensei làm thầy, tôi sợ cậu còn mặc quần hở đũng.
_Hết chương _.