Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

chương 460: c460: thêm rào chắn nhỏ cho các bé cưng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ba bé cưng nhà chúng ta rất thông minh, thiên phú ngôn ngữ cũng cao, người lớn nên để ý dạy thêm trong lúc sinh hoạt hãng ngày, như vậy là tốt nhất.”

"Thiên phú rất quan trọng, nhưng mà bây giờ các bé còn nhỏ, cần người lớn hướng dẫn hơn”

Nghe Phương Nhã Nhàn nói, Tô Thi Hàm hỏi: "Mẹ, vậy chúng con dạy như thế nào bây giờ? Bình thường, con và Tân Lãng đều nhân lúc nói chuyện với chúng, dạy chúng tên gọi của một số đồ vật, còn có một số từ hay dùng.

Phương Nhã Nhàn gật đầu: "Vậy cũng được, nhưng mà phải dạy các bé tự mở miệng nói chuyện"

"Giống như tình huống của Vũ Đồng vừa rồi, bé con sốt ruột chỉ vào đồ chơi là muốn người lớn giúp bé Ánh mắt và động tác như vậy, người lớn chúng ta có thể hiểu, nhưng mà chúng ta không nên nói ra quá sớm, phải để chúng hiểu, chỉ khi nào chúng mở miệng nói ra thì chúng ta mới biết chúng muốn biểu đạt chuyện gì."

"Vấn đề của dì Trương như vừa rồi, rất nhiều người lớn khi dạy trẻ đều mắc phải. Thật ra dạy các bé học nói chuyện, quan trọng nhất không phải là để hiểu ý chúng, mà là để chúng mở miệng nói chuyện."

Nghe Phương Nhã Nhàn nói xong, Tân Lãng và Tô Thi Hàm nhận ra rất nhiều thứ.

Ăn cơm trưa xong, Tô Thi Hàm nhân lúc các bé cưng ngủ trưa, mở một cuộc họp nhỏ với các đi bảo mẫu, nói với mọi người những đề nghị của Phương Nhã Nhàn.

Vậy là sau đó, trong nhà xuất hiện một cảnh tượng rất kỳ quái, người lớn giống như biến thành những đứa bé có "Chỉ số IQ thấp". Trong lúc nói chuyện với các bé, thường hay có biểu hiện không hiểu, còn phải hỏi đi hỏi lại các bé mới có thể hiểu ý của chúng.

Trong nhà thường xuyên truyền đến tiếng kêu lo lắng của các bé cưng, sau đó dưới sự bất đắc dĩ, mấy nhóc con đành phải tự mình từ từ mở miệng nói chuyện.

Bởi vì bây giờ các bé cưng đã biết bò, mặc dù phòng khách đủ lớn cho các bé bò, nhưng mà không đủ an toàn.

Vì vậy, Tần Lãng đặt một bộ rào chẩn dành cho trẻ em ở trên mạng, có thể vây thành một vòng tròn nhỏ cho các bé cưng bò ở bên trong, như vậy bọn nhỏ sẽ không tiếp xúc với một số đồ vật nguy hiểm trong nhà

Khi rào chắn được mang tới, ba nhóc con đều rất hưng phấn.

Bởi vì gần đây càng ngày bọn chúng càng lớn hơn, Tần Lãng thường xuyên mua cho chúng vài món đồ chơi mới. Bây giờ vừa thấy Tân Lãng cầm chuyển phát nhanh vẽ, mấy nhóc lập tức cảm thấy được đây là đồ chơi mới của mình, biếu hiện cực kỳ kích động.

"“Baba! Baba!"

"Chơi chơi!"

Ba nhóc con phấn khích vỗ vỗ tay.

Tô Thi Hàm nhìn thấy vậy cười nói: "Sợ là mấy nhóc này còn chưa biết, lần này anh mua về không phải là đồ chơi mới, mà là chiếc lồ ng nhỏ để nhốt bọn chúng”

Dưới ánh mắt chờ mong của ba bé cưng, Tân Lãng vừa mở chuyển phát nhanh ra, vừa cười nói: " Không có cách nào khác, bây giờ ba đứa đã biết bò mặc dù mấy dì ở bên người ba đứa từ sáng đến tối, nhưng mà cũng có lúc không để ý được."

"Mặc dù chúng ta không để đồ vật gì nguy hiểm trong phòng khách, nhưng mà trong nhà vẫn có một vài góc khuất mà chúng ta không để ý hết, nếu mấy nhóc mà bò đến đó, vậy thì sẽ rất nguy hiểm."

"Cho nên, tạm thời chỉ có cách là hạn chế tự do của chúng mà thôi”

Tần Lãng mở rào chắn ra, Tô Thi Hàm vừa nhìn thấy hình dạng của bộ rào chắn thì ánh mắt lập tức sáng lên.

"Bộ rào chắn này thật là đẹp! Nhìn giống như là lâu đài, mà cửa nhỏ của rào chắn cũng giống cửa lớn của lâu đài. Phía trên còn có một chiếc vương miện nhỏ, phấn phấn nộn nộn thật đáng yêu."

Tần Lãng nói: "Đây là anh tìm nhà máy đặt làm riêng, hơn nữa tháng mới làm xong đó, cộng thêm thời gian vận chuyển, tổng cộng là hai mươi ngày. Anh lúc các con mới học bò, đây là hàng anh đặt làm theo yêu cầu.

"Trong nhà chúng ta có hai bé gái, bây giờ Huyên Huyên cũng còn nhỏ, cho nên anh đặt làm riêng lâu đài nhỏ có màu trắng trắng hồng hồng, chắc chắn mấy bé con sẽ thích."

Trẻ nhỏ đều thích mấy thứ có màu sắc tươi sáng, nhất là các bé gái. Cho dù là nhìn thấy hay chưa từng nhìn thấy rào chắn màu hồng nhạt, các bé vẫn tò mò nhìn về phía bên này.

Tăn Lãng căm đồ vật đến chỗ các bé đang bò, tính lắp đặt luôn bây giờ. Hắn đặc biệt chọn loại vật liệu bảo vệ môi trường, trong cửa hàng còn có giấy chứng nhận kiểm tra lượng fooc-man-đêhít có ở mức cho phép hay không, vì vậy, cầm về nhà là có thể trực tiếp sử dụng.

Tân Lãng phụ trách lắp đặt rào chẩn, còn Tô Thi Hàm ở bên cạnh hỗ trợ. Ba nhóc con cũng không chị ngồi yên, tò mò bò đến bên người cha mẹ để sờ thử "Món đồ chơi mới”

Ba dì bảo mẫu thấy một nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận, bèn đứng dậy đi đến phòng giặt quần áo dọn dẹp quần áo cho các bề cưng.

Tân Lãng lắp đặt rào chắn lên rồi cố định, tiếp đó thì đóng cửa rào cửa lại.

Ở bên kia, hai tay Huyên Huyên nắm lấy vách rào chân, vịn vào đó đứng lên.

Đây không phải lăn đầu tiên Huyên Huyên làm như vậy, sau khi nhóc biết bò thì cơ thế càng ngày càng cứng cáp, có khi còn vịn vào người Tân Lãng hoặc là Tô Thi Hàm để đứng lên.

Nhưng mà bây giờ các bé vẫn chưa đủ lớn, cột sống và chân vẫn chưa cứng cáp hẳn, tạm thời không nên tập đứng thẳng quá lâu. Nếu không chân sẽ bị chịu rất nhiều trọng lượng, dẫn đến chứng chân vòng kiềng, chân hình chữ O hoặc là bệnh chân bẹt ở trẻ.

Sau khi nhóm dì bảo mẫu rời đi, Tô Thi Hàm không hỗ trợ Tân Lãng nữa, mà quay sang chú ý mấy bé cưng, các bé ở tuổi này không thể không để mắt được.

Nhìn thấy Huyên Huyên vịn vào rào chắn đứng lên, Tô Thi Hàm vội vàng đi qua, ôm nhóc ngồi lên giữa tấm thảm.

"Huyên Huyên, bây giờ không thể vịn vào rào chắn để đi, nhất là lúc không có baba và mama ở bên cạnh, như vậy rất nguy hiểm."

Nhóc con nghe lời mama, bắt đầu ngõi trên thảm chơi.

Vũ Đồng và Khả Hinh đang chơi xếp gỗ nhỏ, không biết vì lý do gì mà lại ầm ĩ, hai chị em kêu nha nha, Tô Thi Hàm vội vàng đi sang giải quyết mâu. thuẫn cho hai đứa

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio