O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

chương 147: ngoại truyện 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghỉ phép, nhà tân hôn, váy thỏ

Chủ đề thu hút được nhiều sự quan tâm nhất Liên bang gần đây là:

“Xin hỏi Thanh Kiếm Bầu Trời và Ngôi Sao Xanh Thẳm chừng, nào, kết, hôn?”

Mà khiến Lâm Kính Dã hoang mang là…

“Biệt danh này từ đâu ra vậy?”

“À, lúc hai đứa mình bị túm vô viện điều trị khép kín á.” Rennes vừa cắt bánh chocolate vừa đáp: “Nữ vương thuận miệng nói ra trong lúc phỏng vấn thôi mà ai cũng thấy hợp cả.”

Nhưng hắn lại thấy chẳng có gì đặc sắc. Sao không gọi Vỏ Kiếm, à nhầm, Lá Chắn Bầu Trời chứ?

Với sự xuất hiện của Lâm Kính Dã – Quân đoàn trưởng mới nhậm chức của Quân đoàn hành tinh thứ nhất, sinh viên xuất sắc nhất trên mọi phương diện trong lịch sử học viện quân đội Úy Lam, đồng thời là Thượng tướng Beta đầu tiên của Liên bang – Thanh Kiếm Bầu Trời Rennes Sở đã không còn là ngôi sao sáng độc nhất vô nhị nữa. Thay vào đó, họ cùng nhau trở thành cặp sao đôi song hùng của Liên bang.

Hơn nữa, công bằng mà nói thì giới tính Beta của Ngôi Sao Xanh Thẳm còn gây chấn động hơn cả việc Thanh Kiếm Bầu Trời là Omega. Bởi trước đây tuy Omega vẫn luôn đứng mũi chịu sào trước đủ loại thành kiến, nhưng xét về mặt di truyền học thì vẫn thuộc nhóm hi hữu, quý giá, là những cá thể cao cấp hơn một bậc, chiếm số lượng tương đối ít ỏi trên tổng số nhân loại; trong khi đó Beta… là kiểu tầm thường nhất trong những gì tầm thường, có gặp bất công cũng không đến lượt họ lên tiếng, chưa kể số lượng còn đông đúc, ra đường quơ đại cũng được một mớ. Vì thế, việc một Beta đạt được thành tựu như vậy còn khiến lòng người kích động hơn cả Omega, ai nấy đều nói Beta chúng ta có tương lai rồi!

Hơn nữa lại còn không phải tranh cãi xem Beta vô tiền khoáng hậu và Omega độc nhất vô nhị ai mạnh hơn, ai địa vị cao hơn này nọ, bởi người ta tối về ở chung một phòng, ngủ chung một giường đó!

Nhờ những màn thể hiện tình cảm đến là rêu rao trong thời chiến của hai vị trên mà đoạn video hai chiến hạm sóng vai khởi hành lúc trước được đào lên, đem ra mổ xẻ vô số lần. Ai cũng đồng ý cái này nào phải lễ cất cánh gì, nói “lễ đính hôn” còn giống hơn.

“Đấy đấy! Trao tinh hạm đính ước kìa thấy chưa!!”

“Ơ nhưng mà, Nhiễm Tinh nổ rồi, Tĩnh Dã cũng hỏng nặng…”

“Lầu trên rảnh thì đi tìm hiểu thêm đi. Cho dù trang thiết bị hỏng hết nhưng chỉ cần biên chế vẫn giữ nguyên thì tàu sẽ không phải đổi tên, vẫn giữ hình dạng cũ, thậm chí còn được đóng thành chiếc khác tốt hơn.”

Một loạt thông tin phổ cập được liệt ra.

“Ồ ra là thế, vậy tóm lại khi nào trao tàu đính ước lần hai há?”

Không chỉ có dân chúng ôm lòng hiếu kỳ mà Tổng thư ký Ansel mỗi ngày đều gọi điện thúc giục.

“Bệ hạ nói ngày nào còn tại vị là ngày đó kỳ sinh lý còn bị Quốc hội tra tấn, nhưng vẫn nhất quyết muốn chủ trì hôn lễ của hai người.” Anh ta tố khổ với vẻ tang thương: “Nên ông làm ơn lẹ lẹ lên có được không?”

Rennes đưa mắt nhìn: “Chịu. Ai bảo quý bà họ Sở tên Nhiêu – người vừa được Nữ vương đích thân khen thưởng, trao tặng huân chương ‘Sao Sáng Liên Bang’ – không chịu xách cái thân hình chóp đến dự lễ mà đòi theo truyền thống, một hai phải dắt tôi vào lễ đường gì gì đó, nên đang chờ Trái Đất làm cho cơ thể android làm chi? Ông cũng đừng bắt tôi vừa tìm lại được mẹ đã phải bất hiếu, ha?”

Ansel: “… Mày có biết trên mặt mày méo có chút thành ý nào không?”

Rennes toét miệng: “Thiệt hả?”

Tổng thư ký gào lên từ tận đáy lòng: Đúng!! Mày cười trên nỗi đau của người khác thì cười đi, đừng có lấy mẹ ra làm bình phong!!

Người người đều biết Nữ vương chỉ là nhân vật đại diện cho hình ảnh Liên bang chứ không nắm thực quyền gì trong tay, cơ mà quy củ phép tắc thì cứ gọi là chất cao như núi. Trong đó có một quy định được viết rõ rành rành: “Nghiêm cấm phát sinh quan hệ tình cảm với những yếu nhân trong trung tâm quyền lực, cơ quan chính phủ và quân đội Liên bang trong thời gian tại vị.”

Ansel chỉ cảm thấy mệt, rất mệt.

“Quy củ lỗi thời, cần phải cải cách!”

Rennes chế giễu: “Đúng chứ sai gì. Thể loại u ác tính như ông mà còn được đắp thêm chức Hoàng phu thì lại chẳng bắt đầu tác oai tác quái? Bằng không thì từ chức đi là có thể vui vầy bên Bệ hạ rồi. Làm Thân vương cũng ngon phết, chỉ sợ lúc ông đi công vụ, vừa quay ra vẫn tay với dân chúng là mấy đứa nhỏ khóc thét thôi.”

Tổng thư ký lớn-tuổi-độc-thân buột miệng: “Hôm nay mày sao vậy? Bị Lê Giang nhập à?”

Rennes chỉ đáp lại bằng một tiếng hừ, ôm chăn choàng lên người: “Đi xây tổ đây, không tiễn!”

“…” Tổng thư ký đáng thương lại lại lại một lần nữa bị cúp máy ngang xương, rít lên thành tiếng: “RENNES! Một năm ngày hết là mày cắm đầu vào xây tổ cmnr!!”

Phải cho dân chúng biết bộ mặt thật của thằng Omega này ghê tởm đến mức nào!!

Ở đầu bên kia, “Omega đáng ghê tởm” vừa tắt máy xong lại tiếp tục bùi ngùi tiếc nuối.

Tại sao đã có Kiếm rồi mà không thêm Vỏ vào cho đủ bộ chứ? Dù sao xét về mặt chức năng cũng tương tự mà.

Đại chiến ở Thủ Đô tinh qua đi, các trung tâm Tiếng Vọng vì mất đi sự chỉ huy thống nhất mà bắt đầu lang thang vô định như con diều đứt dây. Việc xử lý chúng đã không cần quân tinh nhuệ phải đích thân ra tay nữa, thay vào đó là lực lượng từ các nơi đóng quân càn quét khắp tinh vực, dễ dàng đánh tan tác tàn dư của đơn vị.

Tinh hệ Hydra gần đây cũng trải qua vô số phong ba. Sau khi chính thức trở thành Tổng soái Hydra, Langdon không đi theo đường lối đối đầu gay gắt với Liên bang như trước mà bắt tay vào chỉnh đốn nội bộ, đối ngoại thì thực hiện chính sách “nước sông không phạm nước giếng”. Thậm chí đã có một vài người ủng hộ gã bình thường hóa quan hệ với Liên bang.

Thi hài của Thượng tướng Wimmer đã không cách nào tìm về, nhưng đội trục vớt phát hiện được một tấm huân chương của ông lẫn trong những gì còn lại của chiếc tinh hạm. Nữ vương Liên bang đích thân đọc diễn văn truy điệu. Dựa theo di nguyện lúc sinh thời của lão Thượng tướng, Quân đoàn thứ nhất tiếp nhận huân chương và di vật, cùng đặt vào khoang động cơ chiến hạm, để vị lão tướng công huân lẫy lừng sống mãi trong những vì sao theo mỗi lần con tàu cất cánh.

Tàu Nhiễm Tinh nổ, một chiếc khác đang được chế tạo; còn căn “nhà” đã nổ – tuy không phải cố ý – của Rennes thì…

Chiếc tinh hạm này là do Rennes chắp vá từng chút lại mà thành trong những năm sinh hoạt gian khổ ở vùng chiến, là sản phẩm quân sự phi chính quy nên chất lượng cũng cà tàng, lại thêm nhiều năm bị trưng dụng làm nhà ở, không được bảo trì thường xuyên nên chỉ cần bay một vòng thôi là đã vô phương cứu chữa. Thế là Rennes nhanh trí (hay không biết xấu hổ) tuyên bố soái hạm Tĩnh Dã của hắn chịu tổn hại nặng nề, yêu cầu phía trên lắp ngay một chiếc mới thay vì tốn tiền sửa lại. Còn chiếc hiện tại thì để hắn mang về làm nhà ở.

Quân đội & Bộ Tài chính: Liêm sỉ đâu?

Nhưng ngẫm lại thì cũng không thành vấn đề. Nhà ở thì nhà ở, vào lúc nguy cấp vẫn được Thượng tướng Lâm bốc lên nã pháo vào kẻ địch đấy thôi. Đậu ở cảng quân đội là đậu, đậu ở nhà Rennes cũng là đậu, sao cũng được, cứ để hắn rinh về rồi tự trả tiền điện nước đi!

Thế là sau khi xuất viện, Lâm Kính Dã và Rennes cùng nhau trở về, vừa nghỉ phép vừa trang trí ngôi nhà tân hôn.

Tĩnh Dã từ một chiếc chiến hạm lạnh lùng, cao quý, tràn ngập sát khí đã nhanh chóng trở thành tổ ấm theo phong cách Omega. Nào là đồ chơi lông xù chất đầy phòng, thảm nhung mềm mại phủ kín từng ngóc ngách, bàn trà bày biện những vật trang trí nhỏ xinh, tất nhiên không thiếu gậy đùa mèo.

Vấn đề duy nhất là nó có… hơiiiiiiiiii lớn một tẹo.

Tiểu Lam vừa được thả xuống đã biến mất ngay tắp lự, chỉ có thức ăn và nước uống không ngừng hao hụt cho thấy ở góc nào đó vẫn tồn tại một chú mèo mun mắt uyên ương đang trên đà tăng cân vù vù do không có ai kiểm soát khẩu phần.

Nói chi mèo ta, ngay cả Lâm Kính Dã cũng bắt đầu thích chơi trốn tìm.

“Mắt uyên ương lớn ới ời, em đi đâu mất rồi?”

Cửa phòng bị một bàn chân đá văng ra. Rennes thò đầu vào, thấy không có ai bên trong thì cũng không vội cáu kỉnh, chỉ lững thững đi sang phòng kế tiếp.

Dưới lập luận “ai lại gắn đầy camera trong nhà bao giờ”, toàn bộ số thiết bị giám sát trên tinh hạm đã bị Lâm Kính Dã hủy đi, chỉ để có thể… trốn thêm vài phút trước khi bị đối phương tóm được lôi vào tổ.

Cuộc sống của Lâm Lộ gần đây cứ gọi là lên voi xuống chó không ngừng.

Ban đầu ông ta còn là Tổng giám đốc khét tiếng toàn Liên bang, mỗi ngày đều có một đám người kêu “ba ơi ba à” dưới tài khoản mạng xã hội; sau khi bị vợ tước quyền, những bình luận đó bắt đầu trở thành “ông nội trợ”; sau đó nữa…

Ông ta trở thành “em thỏ nuột nhất Liên bang”?

Đoạn phỏng vấn của Lâm Lộ bị phát hiện chứa quá nhiều từ ngữ khiếm nhã, hơn nữa khẩu hình còn sắc nét, vì vậy không chỉ bị tắt tiếng mà còn làm mờ cả hình.

Hình tượng sụp đổ, không dám nhìn nữa!

Chưa kể công ty ngày nào cũng nhận được những mẫu váy thỏ mới được gửi đến từ mấy tay tự xưng là “fan”, vậy mà Lâm còn… nhận hết?

Quá sức chịu đựng!

Nhìn bề ngoài, bà Lâm cũng giống với Lâm Kính Dã, chính là kiểu Beta điển hình, với hình tượng thường ngày hoàn toàn trùng khớp với ấn tượng của mọi người về một nữ Beta đã lập gia đình: dịu dàng hiền thục, đoan trang nhã nhặn, ăn nói từ tốn, không bao giờ to tiếng với ai. Mọi công việc qua tay nữ Tổng giám đốc này luôn vận hành đâu vào đấy, nhưng vào lúc mới lên nắm quyền, các đối thủ trên thương trường đều nhận xét rằng dã tâm bà không nhỏ, nhưng lại thiếu sự liều lĩnh.

“Máu liều khác với dã tâm.” Đối thủ nói với cái bụng bệ vệ: “Vợ kế muốn lên làm vợ cả cũng là dã tâm, nhưng đã làm ăn thì phải sắc sảo, phải quyết đoán, phải có cái nhìn đại cục…”

Chỉ chưa đầy nửa tháng sau những lời tràng giang đại hải của “quý ông thượng đẳng” này, ông ta chẳng những nhiều lần thất bại ê chề khi cạnh tranh với tập đoàn họ Lâm, mà bản thân còn bị bắt quả tang sản xuất hàng giả, vừa phá sản xong thì a lê hấp vào tù trong một nốt nhạc. Cả quá trình xảy ra hoàn hảo mượt mà hệt như tài nghệ pha trà hoa nhài của bà Lâm.

Từ đó, có ai còn không nhìn ra Lâm Kính Dã tuy giống hệt Thanh Kiếm Bầu Trời về bản chất, nhưng lớp vỏ Beta chuẩn-mực-nhã-nhặn-kín-tiếng kia % là học từ quý phu nhân gương mẫu này.

Cơ thể máy của Sở Nhiêu còn phải chờ thêm một thời gian nữa mới hoàn thành, Rennes và Lâm Kính Dã còn chưa kết hôn đã quyết định đi hưởng tuần trăng mật.

Quân đội mà tìm đến có việc, hắn sẽ trưng ra bộ dáng “Vết thương chưa lành, người ta mong manh lắm”. Bên kia mở mồm giục câu thứ hai, hắn sẽ biểu diễn một màn Omega cảm xúc bất ổn vì đến kỳ.

Quân đội: “…” Có quỷ mới tin mi!

Đứng trước phóng viên, người phát ngôn của Quân đội nước miếng tung bay: “Chúng ta đang ở trong thời đại vũ trụ, thời đại vượt muôn trùng tinh tú! Những hạn chế về phương diện sinh lý của Omega đã không còn là vấn đề lớn nữa, tuyệt đối không nên được dùng để mượn cớ! Alpha đến kỳ mẫn cảm còn dễ tụt IQ hơn, tôi nói đến đâu rồi, kiên quyết phê bình phát ngôn phiến diện của Nguyên soái về Omega! Những Omega trong thời đại mới…”

Đông đảo Omega: “Nói hay lắm, vậy chỉ tiêu vào trường quân đội năm nay thế nào?”

Quân đội hội ý một hồi, sau đó để phát ngôn viên ra vỗ bàn: “Giới tính thí sinh sẽ không được đưa vào mục thông tin công khai trong kỳ thi năm nay nữa! Thi đậu hay không đều dựa vào năng lực bản thân, không được kiếm cớ!”

Đông đảo Omega & Beta: “Yeah! Nguyên soái vạn tuế!”

Đông đảo Alpha: “Đây mới đúng là bước tiến vĩ đại của Liên bang trong thời đại mới chứ! Nguyên soái số dzách!”

Phát ngôn viên: “???”

Mấy ông bà cứng đầu bên Quân đội: “Khoan, có gì đó sai sai, hình như mình vừa bị chơi một vố đúng không?”

Bọn họ vò đầu bứt tai, cảm thấy tuyệt đối không thể để Rennes cứ làm mưa làm gió như vậy, khốn nỗi danh vọng hiện nay của Thanh Kiếm Bầu Trời đã đạt đến một độ cao ngất ngưởng. Mỗi một Hạm trưởng luân phiên phục vụ dưới quyền hắn, dù có đi đến đơn vị nào cũng đều mang dấu ấn của Thanh Kiếm Bầu Trời trên người, khiến nỗ lực muốn kiềm hãm Rennes của các thế lực lại vô tình biến toàn thể Liên bang thành lưỡi dao sắc bén cho Thanh Kiếm Bầu Trời.

Lỗ thì không lỗ, nhưng tức thì vẫn tức!

Bọn họ châu đầu lại nghiên cứu, ôm quyết tâm phải tìm ra một người có vị thế ngang hàng với Nguyên soái Liên bang – từ công trạng, năng lực đến danh vọng. Phải mất một thời gian sầu não suy tư mới chọn ra được hai cái tên: Lâm Kính Dã, Tả Lẫm.

Mấy ông bà nhìn nhau, sau đó giải tán trong phiền muộn.

Thượng tướng Z, chỉ huy phòng ngự Bức tường Vành đai, vừa nhận được cuộc gọi của Quân đội đã dứt khoát từ chối: “Không. Thân thể tôi ốm đau bệnh tật, không muốn phải cáng thêm cái danh Nguyên soái hão.”

Y vừa nói vừa kèm thêm vài tiếng khục khặc, nhường vị trí nhận tin cho Nhậm Minh.

“Còn gì nữa không?”

Lời ra khỏi miệng là vậy, nhưng ánh mắt anh ta đang viết rành rành mấy chữ: Dám không cho trưởng quan nghỉ ngơi, chết.

Quân đội: “Không không, không còn nữa. Thượng tướng Tả vất vả rồi, có muốn nghỉ phép vài ngày không?”

Z để tay xuống, nở một nụ cười “ốm yếu”: “Xin cảm ơn.”

Đường truyền vừa ngắt…

“Đi nghỉ thôi.” Y tuyên bố, thẳng chân đứng dậy. Nhậm Minh hết sức tự nhiên thế chỗ cho xe lăn, thuận tay thông báo cho chỉ huy khu Bắc tiếp quản chức trách.

“Anh muốn đi đâu?”

Z: “Không biết, chân mọc trên người em, muốn đi đâu thì đi.”

Nhậm Minh: “Vậy đến Trái Đất chơi một chuyến nhé. Em nghe Lê Giang nói bọn họ và các bác sĩ địa phương vừa nghiên cứu được chút thành tựu, có thể giúp anh đi lại bình thường mà không cần giáp hỗ trợ.”

Z hé miệng ngáp một cái, tựa đầu vào vai anh ta, qua quýt nói: “Tùy.”

Nhậm Minh: “Ừm. Đợi khi nào Rennes đến đón mẹ thì chúng ta về luôn một thể, anh ấy muốn anh làm phù rể đấy.”

Z nhướng mày: “Sao tôi không biết?”

“Anh còn ngủ.” Giọng Nhậm Minh buông thõng xuống: “Sau này đừng ra tiền tuyến nữa được không? Đánh xong trận ấy, anh ngủ ba ngày ba đêm mới tỉnh.”

Một Alpha khôi ngô cao lớn nhường ấy vậy mà lại ủ rũ gục đầu, giảm âm lượng trông đến là đáng thương. Nhưng Z làm sao dễ bị dụ vào tròng như vậy, bèn giơ tay ký đầu đối phương: “Sinh viên thi cuối kỳ xong còn bất tỉnh một tuần kia kìa, nói chi đến việc trọng đại lưu danh sử sách như Tiếng Vọng bị bứng gốc hả? Ngủ còn không lâu bằng mấy đứa đó thì có gì phải xoắn.”

Nhậm Minh không nói lời nào, chỉ có pheromone Alpha chĩa ra tua tủa như những cây gai.

Z nhìn anh ta hồi lâu, bỗng nhiên bật cười: “Ê, học cái trò đến kỳ không tiêm thuốc với ai đấy?”

Nhậm Minh: “…”

Z: “Mà thây kệ, nghỉ phép rồi thì tiêm tiếc gì nữa, về nhà đi.”

Nhậm Minh: “Hay thôi để em tiêm.”

Z: “Đưa đây tôi vứt.”

Rất lâu sau, Quân đội mới kịp phản ứng lại: “Khoan đã, có phải mình lại vừa bị chơi xỏ không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio