Sau khi xem xong đoạn video ấy, suy nghĩ thứ hai nảy ra trong đầu Rennes là: Nếu thanh kiếm sắc này sở hữu một chiếc tinh hạm được vũ trang đầy đủ thì chỉ cần vài ba năm thôi, Thanh Kiếm Bầu Trời cuối cùng cũng có thể thoát khỏi hình tượng “độc nhất vô nhị”.
Còn suy nghĩ đầu tiên ấy à?
Đôi mắt lam rơi vào tấm lưng trần đẫm máu của vị Hạm trưởng trẻ tuổi, không khỏi nghĩ: Eo gì mà bé như eo con kiến ấy, dùng một cánh tay cũng đủ ôm trọn, có khi nào lỡ làm gãy không trời?
Từ đó trở đi, tổ tình báo của Thanh Kiếm Bầu Trời nhận thêm một nhiệm vụ thường ngày: đột phá tường lửa AI trên tàu vận chuyển , chọn ngẫu nhiên một đoạn video giám sát cũng như ghi chép hành trình của Hạm trưởng, đưa cho Nguyên soái kiểm tra.
Con tàu này quả thật có hàng tá điểm đáng ngờ. Tuy xác suất hoàn thành nhiệm vụ luôn đạt %, kiểm tra thường lệ cũng không phát hiện điều gì bất thường, nhưng chỉ cần chú ý trong một thời gian dài sẽ phát hiện đường đi của nó quái dị vô cùng, lại còn được điều khiển bởi người có kỹ thuật thần sầu nên chưa từng ngại bất kỳ khu vực nguy hiểm nào. Nó luồn lách giữa những bọn tinh tặc, buôn lậu, chợ đen, thậm chí là phản quân như một bóng ma bí ẩn mà đầy nguy hiểm, có khi còn cố tình ngụy trang để hấp dẫn một đám tinh tặc tới, sau đó cướp sạch chúng đến cái nịt cũng không còn. Trong nhiệm vụ tiếp theo, một bộ phận nào đó của đã được nâng cấp.
Sau nhiều năm đây một miếng kia một mảnh như thế, con tàu vận chuyển tuyến hai tầm thường ấy đã trở thành một chiếc chiến hạm có thể ra tiền tuyến.
Tổ tình báo tuy cũng nhận ra điều bất thường từ đường đi của , nhưng thứ nhất, Liên Bang trước giờ không thiếu những con người kỳ khôi; thứ hai, họ không có thẩm quyền kiểm tra video của những người đồng cấp; thứ ba, xuất phát từ lòng tôn trọng với các chiến sĩ, cho dù họ có hack vào được AI của đối phương thì cũng sẽ không ai soi mói mổ xẻ những video ấy. Hơn nữa, tư liệu sau khi được lấy ra đều được niêm phong, gửi thẳng đến Nguyên soái nên tổ tình báo cũng không biết có gì bên trong, người duy nhất xem qua chúng chỉ có Rennes mà thôi.
Nghe đến đây, một tia kinh ngạc cuối cùng cũng len lỏi vào trong ánh mắt Lâm Kính Dã.
Rennes từng nói với anh tàu đã bị theo dõi từ lâu, nhưng Lâm Kính Dã chỉ cho rằng đó là lần gây động tĩnh quá lớn, bị hắn phát hiện rồi điều tra; nào ngờ nguyên nhân chân chính và mức độ được Nguyên soái để mắt đến của họ lại là thế này.
“Ngài…”
Nhìn gương mặt xinh đẹp dào dạt đắc ý của hắn, Lâm Kính Dã chỉ biết trơ mặt nguýt một cái rồi nhàn nhạt hỏi: “Nguyên soái, tàu không thuộc biên chế của ngài, ngài không thấy làm vậy là đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác sao?”
Rennes chỉ ò một tiếng: “Nên tôi chỉ xem video trên đài chỉ huy thôi, không có em thì bỏ qua.”
“…”
Ý là em nên cảm thấy vinh hạnh cơ à?
Hắn tiếp tục nói lý: “Với lại tôi chưa từng nghe có ai làm gì mà cần phải có riêng tư ở đài chỉ huy đấy.”
Lâm Kính Dã không cách nào cãi lại logic này, bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ trước khi quay lại với vẻ cảnh giác: “Nguyên soái không lắp thêm mấy thiết bị giám sát kỳ lạ nào trên Nhiễm Tinh đấy chứ?”
Theo Điều lệ quản lý hạm đội, cấp trên của một đội ngũ có quyền tiến hành kiểm tra đột xuất vào bất kỳ lúc nào, thông qua ghi chép hành trình của Hạm trưởng và hình ảnh được AI lưu lại. Nhưng đồng thời, những đợt kiểm tra an toàn này chỉ có thể được tiến hành thông qua video trên đài chỉ huy, đó là lý do Lâm Kính Dã thêm hai chữ “kỳ lạ” vào trong câu hỏi của mình.
Rennes trước kia không phải trưởng quan trực thuộc của tàu nên mới phải sử dụng một số thủ đoạn ngoài luồng để lấy video, nhưng giờ đây Lâm Kính Dã đã sắp trở thành cấp dưới trực tiếp của hắn rồi, anh bỗng dưng quan ngại rằng hắn sẽ càng làm trầm trọng hơn.
Quả nhiên, vừa nghe thấy câu hỏi của thanh niên tóc đen, Rennes đã hết sức sáng suốt ngậm mồm lại.
Lâm Kính Dã: “…”
“Nói chứ, gom chỗ này góp chỗ kia, cuối cùng tập họp được một đám người kỳ khôi như tàu của em cũng không dễ dàng nhỉ.” Hắn bắt đầu đánh trống lảng.
“Vâng, chắc là em trời sinh có sức hấp dẫn với một số người kỳ quặc.”
Trước đôi mắt hai màu đang phản chiếu lại gương mặt mình, Rennes Kỳ-quặc Sở vô tội nhìn lại.
Lâm Kính Dã kháng nghị trong vô vọng: “… Thật sự không thể bỏ máy quay trong phòng em đi sao Nguyên soái?”
Đối phương giương mắt tròn xoe: “Sao em biết tôi có lắp ở đó?”
Thanh niên tóc đen trưng ra gương mặt trơ trơ như đá, tựa như đang hỏi bộ khó đoán lắm hay gì?
“Tôi làm vậy để tốt cho em thôi.” Nào ngờ lại nghe Nguyên soái tóc bạc dõng dạc nói: “Lỡ như tôi không có trên tàu, em lại bị thương chảy ba lít máu mà vẫn ráng giữ sĩ diện, trốn vào nhà tắm thì biết làm thế nào bây giờ? Đám thuộc hạ ngoan như chim cút nhà em dám đạp cửa xông vào sao?”
Lời tuyên bố hùng hồn của hắn khiến Lâm Kính Dã cảm thấy buồn cười.
Ai là người sĩ diện ở đây chứ? Rõ ràng là Nguyên soái mới phải.
Ngay từ đầu anh đã không có ý định từ chối rồi.
Anh biết các Omega rất dễ bị stress từ môi trường xung quanh, cấp bậc càng cao càng dễ dàng suy sụp trước cảm giác khuyết thiếu an toàn sinh ra trong kỳ sinh lý. Vào những lúc này, Alpha xứng đôi chỉ cần dùng pheromone để trấn an và dỗ dành Omega, chính vì vậy sau khi AO đánh dấu nhau, các Omega sẽ quấn quýt và lệ thuộc vào bạn đời của mình vô cùng.
Nhưng đến đây chúng ta lại vòng về vấn đề ban đầu: Lâm Kính Dã là một Beta. Anh sẽ lên cơn sốt thụ động do ảnh hưởng từ pheromone mà Rennes phát tán trong kỳ sinh lý; tương tự, Rennes cũng không thể chịu được cảm giác bất an khi không có anh bên người. Nhưng vì Lâm Kính Dã không có pheromone, hắn chỉ có thể bù đắp lại bằng cách… đặt anh trong tầm mắt mình mọi lúc mọi nơi.
Cơ thể con người quả là một bộ máy sinh học yếu ớt, có đôi khi sẽ thật thà đến mức bán đứng chủ nhân nó như vậy.
Lâm Kính Dã hiểu thì hiểu đấy nhưng vẫn hơi nghiêng đầu, lộ ra vẻ mất tự nhiên hiếm thấy, cố gắng giữ giọng vững vàng mà hỏi: “Ngài không lắp thêm ở chỗ nào khác chứ?”
Đôi mắt lam xoáy vào anh như đang đánh dấu con mồi vĩnh cữu, Rennes chậm rãi đến gần, lạnh lùng thốt lên. “Em cho rằng tôi là loại người bạ ai cũng nhìn?”
Cánh tay vốn đã siết lại bên hông anh còn ngắt một cái.
“Á…”
Hắn nheo mắt lại, kề sát vào như dã thú tiếp cận miếng mồi ngon: “Em có mấy cái lá gan mà dám nghi ngờ thẩm mỹ của trưởng quan nhà em hử?”
Sao nghe cứ không đúng chỗ nào…
“A…”
Gần quá…
Lâm Kính Dã mơ màng nghĩ, nghiêng đầu ép gò má gần chạm vào bả vai. Nhưng Thanh Kiếm Bầu Trời lần nữa chứng minh rằng trong chiến thuật của hắn không có câu “giặc cùng đường chớ đuổi”, hơi thở nóng rẫy đã phủ lên phần sau tai nhạy cảm của anh.
Động tác của hắn tuy chậm nhưng hoàn toàn không cho anh cơ hội từ chối. Cánh tay siết lại khiến eo hông dán sát, hai chiếc thắt lưng da cũng quấn vào nhau cồm cộm.
Nhìn vành tai trắng trẻo mềm mại chậm rãi biến từ cánh hoa đào hồng phớt thành đốm lửa diễm lệ, Rennes bỗng hiểu được sở thích cắn người của mấy tên Alpha. Bản thân hắn không phải là Alpha mà cũng kềm lòng không đặng trước cảnh đẹp trước mắt đấy thôi.
Khi hai cánh môi của đối phương tiến đến, đôi mắt hai màu khép hờ, thân thể đánh một cái run khẽ khàng theo bản năng, nhưng không có bất kỳ cử chỉ nào ngăn cản.
Cốc cốc cốc!
“Báo cáo!”
Lâm Kính Dã gian nan nhả ra một hơi thở, còn đang chậm chạp ngẩng đầu lên thì Rennes đã sải bước với gương mặt hầm hầm. Cửa phòng vừa bật mở, hắn đã bất thình lình vung chân tung cước. Người đứng bên ngoài lập tức bay tít về sau, dính lên tường nghe một tiếng “bép” không khác gì tấm màn treo.
“Bên căn cứ đã chuẩn bị xong nên mời Nguyên soái xuống sao?”
Nhìn gương mặt xám ngoét của phó quan Lưu Tuấn, Lâm Kính Dã không đợi anh ta hoàn hồn gật đầu đã lập tức cướp lời: “Những người khác hẳn đã rời khỏi tàu, Nguyên soái có thể đi xuống rồi. Nếu phó quan Lưu còn việc khác cần báo cáo thì thuộc hạ không quấy rầy nữa.”
Anh vừa nói xong đã vọt đi với tốc độ của tinh hạm bật warp drive sau khi rời cảng, ngay cả bàn tay Rennes vung ra theo bản năng, hòng túm lấy thắt lưng anh cũng chậm mất nửa nhịp.
Lưu Tuấn ngây ngốc hỏi: “H- hình như mặt Hạm trưởng Lâm hơi đỏ, cậu ấy không được khỏe hay sao ạ?…”
Đôi mắt lam chất chứa muôn vàn sát ý chĩa thẳng vào anh ta, nụ cười tàn nhẫn nở trên môi Rennes: “Đá nhẹ hều thế mà bay xa như diều đứt dây, dạo gần đây anh có vẻ bỏ bê luyện tập nhỉ?”
Lưu Tuấn cứ ngỡ như tuyết đang rơi giữa trời mùa hạ. Ai không biết nhìn vào còn tưởng anh ta vừa phạm phải tội tày đình nên mới bị Nguyên soái tra tấn, chỗ bị đá còn đang thốn tới óc đây mà ngài ấy bảo là nhẹ hều? Khổ nỗi anh ta vừa hé miệng đã bị hắn lạnh lùng ngắt lời: “Huấn luyện dã ngoại mang vác nặng, mỗi đêm.”
Anh chàng phó quan mặt cắt không còn hột máu, lắp ba lắp bắp: “V- vậy thuộc hạ huấn… huấn luyện mấy ngày ạ?”
“Ta nói ngưng thì thôi.”
Lưu Tuấn chỉ cảm thấy như đất trời sụp đổ, tuyệt vọng không nói nên lời.
“Làm vậy để tốt cho anh thôi.” Nguyên soái tàn nhẫn vô tình gằn ra một tiếng cười lạnh xương sống: “Đường đường là Hạm trưởng quân tinh nhuệ tuyến đầu, cho dù là quản lý hậu cần cũng không thể yếu như sên vậy được.”
…
Quy trình kiểm tra an toàn diễn ra rất nhanh chóng, ba ngày cũng thoáng cái đã trôi qua.
Trên mạng vũ trụ còn có người đếm ngược như đang đợi Giao thừa đón năm mới.
Hàng năm, những đơn vị Quân đội hoạt động trong vũ trụ như Quân đoàn hành tinh, Quân thủ vệ Rạng Đông ở Bức tường Vành đai và Đội bảo vệ trật tự Liên Bang (thường xuyên tuần tra quanh mọi khu vực dân sự) đều có nhu cầu đổi tinh hạm, nhưng hầu như không có ai để ý đến lễ cất cánh của họ, trừ những Hạm trưởng được thụ phong.
Đây là lần đầu tiên một lễ cất cánh nhận được sự quan tâm nồng nhiệt đến vậy từ dân chúng Liên Bang, bởi vì chiếc tinh hạm lần này trực thuộc Thanh Kiếm Bầu Trời.
Từ ngày Rennes dùng danh hiệu được Nữ vương vinh dự trao tặng đặt tên cho toàn bộ Quân đoàn, mỗi một chiếc tinh hạm, mỗi một vị Hạm trưởng dưới trướng hắn đều đại diện cho sự công nhận của Nguyên soái Liên Bang. Bởi vì như hắn từng nói: ai không được hẳn là đã mồ yên mả đẹp dưới ba tấc đất rồi.
Không phải ai cũng xứng đáng sóng vai với bốn chữ Thanh Kiếm Bầu Trời, tỉ như Thiếu tướng Benson. Chiếc tinh hạm mới này tuy thay thế cho vị trí của ông ta, nhưng Hạm trưởng không được xác định theo lệ luân phiên mà sẽ được chính Rennes lựa chọn, dẫn đến mức độ chú ý của công chúng lại tăng lên một bậc.
Ngoại trừ Elliot đã xộ khám, tất cả những thí sinh tham dự cuộc thi đều đã có mặt tại giữa sân từ rất sớm, kiêu ngạo khoác lên mình bộ giáp xương ngoài chỉnh tề. Không biết là vô tình hay cố ý mà thanh niên tóc hung Oscar còn khoe ra cả thanh kiếm được giám khảo tặng cho ngày đó, nếu hắn ta mọc đuôi thì khéo nó đã thắt nút vì vẫy quá nhiều rồi.
Bởi vì dân thường không được phép tiến vào quan sát lễ cất cánh nên hệ thống máy quay của Quân đội và cánh truyền thông đã túc trực sẵn sàng, chương trình trực tiếp cũng đã bắt đầu từ sớm để người dân có thể an tâm ở nhà liếm màn hình thỏa thích.
Tuy nhan sắc của Nguyên soái tỉ lệ thuận với sức mạnh nhưng số lần hắn xuất hiện trước ống kính lại thấp đến mức khiến người lộn ruột, vì vậy bất kỳ sự kiện nào có hắn đều đảm bảo tỉ suất người xem kịch trần, chưa kể hôm nay còn có sự xuất hiện của vị Hạm trưởng đầu tiên do đích thân Nguyên soái lựa chọn và trao quân hàm. Esuna dù đã đồng hành cùng Rennes từ trước khi hắn gia nhập Liên Bang, nhưng ngay từ đầu bà cũng chỉ là một người dân ở vùng chiến bị bắt phải ra trận chứ không phải chủ động đi theo hắn. Mà ngoài hai vị lão tướng thường trực ra, tất cả các Hạm trưởng còn lại của Thanh Kiếm Bầu Trời đều được luân phiên theo định kỳ, do Quân đội bỏ phiếu quyết định. Vì vậy, toàn thể Liên Bang đều có chung nhận định rằng Nguyên soái là một chuyên gia kiểm tra chất lượng cực gắt, ai được hắn công nhận đều sẽ trở thành rường cột tương lai của Liên Bang.
“Nguyên soái đến rồi!”
Giọng nói kích động đến lạc tông của bình luận viên vang lên trên sóng trực tiếp.
Cánh cửa dẫn vào căn cứ nội bộ mở ra, người mang danh hiệu Thanh Kiếm Bầu Trời đi đầu như thường lệ, đội đặc nhiệm nối gót theo sau. Đội ngũ khoác những bộ giáp xương ngoài đen nhánh này vừa xuất hiện, tất cả mọi người có mặt đều nghiêm túc giơ tay chào. Rennes ngắn gọn đáp lại, ánh mắt dõi vào sâu trong bến cảng.
Nơi đó có hai chiếc tinh hạm đang sóng vai mà đậu, khoác lớp áo bạc lộng lẫy như một cặp sao đôi quay quanh nhau – Nhiễm Tinh và Tĩnh Dã.
Khóe môi hắn nhích lên một góc độ gần như không thể phát hiện được, nhưng chi tiết đắt giá thể này làm sao có thể thoát khỏi máy quay công nghệ cao, thế là nụ cười dịu dàng hiếm gặp của Thanh Kiếm Bầu Trời được phát đi phát lại liên tục với độ phân giải cao nhất.
Mạng vũ trụ lập tức dậy sóng trong những tiếng sói tru chó sủa gà gáy.
“Ối đệt ai đây?? Ai mà giống Nguyên soái Rennes quá vậy??”
“Má ơi! Chiến Thần có thể khiến con nít (cùng phản quân lẫn tinh tặc) ngừng khóc! Thế! Mà! Lại! Cười!!”
“Nụ cười cưng chiều chuẩn mực đây rồi! Sau này em có tư liệu để tưởng tượng mỗi khi đọc truyện tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ rồi!”
Mà nơi tầm mắt Rennes hướng về cũng rất rõ ràng.
“Trời đậu má nụ cười dịu dàng nhường này là dành cho tàu Tĩnh Dã ư?”
“Khôngggggg!!! Nguyên soái ngài nhìn em đi! Tinh hạm cứng lắm không bằng Omega mềm mịn đáng yêu đâu hãy tin em!!!”
“Nguyên soái ngài không thể cưới tinh hạm về nhà đâu ạ!!!”
Tất nhiên, tất cả những phản ứng này đều không ảnh hưởng đến bầu không khí nghiêm trang ở hiện trường.
Tuy các chiến sĩ đi theo Rennes trông ai cũng như ai dưới lớp vũ trang tận răng, nhưng ba ứng cử viên cuối cùng đồng thời nhận ra người đứng gần Nguyên soái nhất chính là vị giám khảo đã đánh bọn họ bầm dập mấy hôm trước.
Thế là cái đứa tóc hung nào đó lại càng ra sức nghểnh cổ, ưỡn ngực hòng gây chú ý, khiến Mera kế bên không khỏi trợn trắng mắt.
Thôi kệ, để đời cho nó ăn mấy vố sẽ tự khắc khôn ra thôi.
Khi Rennes chậm rãi tiến lên, cả ba người không hẹn mà cùng hồi hộp, dẫu sao có ai ở gần Nguyên soái như vậy mà không kích động cho được.
Ai sẽ là người được chọn? Tất cả mọi người đều chờ đợi đáp án này.
Là người không thích vòng vo tam quốc, Rennes lập tức vào thẳng vấn đề: “Mera Dương và Oscar Isaac đều là chỉ huy trẻ tuổi hiếm gặp. Trẻ con mới chọn, người lớn muốn hết; hồ sơ của hai người sẽ được chuyển đến Thanh Kiếm Bầu Trời vào chiều hôm nay.”
Không chỉ hai người được gọi tên đồng thời mở to mắt mà những người khác ở hiện trường cũng sửng sốt không thôi, khán giả trên mạng còn kêu ra tiếng.
Một tinh hạm mà chọn tận hai người ư?
Rennes tiếp lời ngay sau đó: “Amanda Hope, cô rất có tiềm năng trong chiến đấu, nhưng không thích hợp chỉ huy, cá nhân ta cho rằng cô phù hợp với vị trí tiên phong hơn. Nếu cô bằng lòng, đội đặc nhiệm của Thanh Kiếm Bầu Trời sẽ có một vị trí cho cô. Nếu cô muốn tiếp tục với cương vị chỉ huy hiện tại, ta cũng sẽ không ép buộc.”
Amanda há hốc mồm, ánh mắt dừng lại một giây trên người giám khảo trong đội ngũ chiến sĩ giáp đen đứng sau Rennes, sau đó dõng dạc hô to: “Amanda Hope sẵn sàng được bổ nhiệm!”
Rennes gật đầu rồi tiến lên nửa bước, nhìn thẳng vào Oscar. Cách đối đãi đặc biệt này gợi nhớ đến khoảnh khắc giám khảo tặng thanh kiếm cho thanh niên tóc hung, vì vậy những cặp mắt đang theo dõi càng trở nên nóng bỏng.
Bản thân Oscar đã kích động đến mức thở gấp, nhưng hắn ta cứ cảm thấy trong mắt Nguyên soái như có sát khí là sao nhỉ?
“Oscar Isaac.” Rennes lạnh lùng mở miệng: “Cậu sẽ đảm nhiệm chức phó quan thứ hai của tinh hạm mới Nhiễm Tinh.”
Phó quan?
Lại còn là phó nhì?
Sau một giây đờ người, thanh niên tóc hung lập tức hớn ha hớn hở đáp: “Rõ thưa trưởng quan!”
Trái ngược với sự phấn khích của hắn, những người khác đã rơi vào tình trạng không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Rõ ràng Oscar thể hiện xuất sắc hơn nhưng chỉ làm phó nhỉ? Như vậy chẳng lẽ Mera là người được chọn?
Câu nói ngay sau đó của Rennes đã đập tan mọi suy đoán vẩn vơ: “Mera Dương, chỉ huy bộ phận tình báo tàu Nhiễm Tinh.”
Chiến thuật “tẩu vi thượng sách” của Mera quả thật rất phù hợp với bộ phận chuyên phụ trách thăm dò địch tình trước khi khai chiến này. Cô bình tĩnh đáp: “Rõ thưa trưởng quan!”
Trừ Thượng tướng Fiditz đã hiểu rõ chân tướng từ lâu, các Tướng quân khác lại không được bình tĩnh như vậy, bắt đầu rối rắm hỏi han nhau.
Thượng tướng Wimmer cau mày: “Nguyên soái, không phải ngài đã nói người thắng cuộc có thể trở thành Hạm trưởng Nhiễm Tinh hay sao? Nhưng…”
Ông cụ nói đến đây thì im bặt, đồng thời mọi người cũng dần nhớ lại một sự thật.
Rennes nhe răng cười: “Ồ, vậy người thắng hôm đó là ai?”
Hôm đó, không có ứng cử viên nào vượt qua cuộc thi.
Người chiến thắng chính là giám khảo.