Edit + Beta: Khang Vy
Thẩm Nguyện Hề không nhắm mà chỉ cụp mắt nhìn về phía bàn tay đang đặt trên eo mình.
Lòng bàn tay cậu luôn có sức, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần được cậu ôm, cô đều cảm thấy rất an toàn.
Nhưng sự chú ý của Thẩm Nguyện Hề lúc này dần bị đồng hồ trên cổ tay Chu Yến Hỗn hấp dẫn.
Cô nhớ chiếc đồng hồ này, là chiếc đồng hồ cậu thắng được từ chỗ Đường Phái, sau đó đưa cho cô bán với giá chín vạn chín.
Thẩm Nguyện Hề không chớp mắt nhìn chiếc đồng hồ vốn dĩ nên ở chỗ người khác, cô nghi hoặc suy nghĩ, tại sao giờ nó lại ở trên tay Chu Yến Hỗn được?
Chu Yến Hỗn cảm nhận được tầm mắt của cô, cho rằng cô không thích mình chạm vào, thấp giọng nói, "Em biết chị không muốn em chạm vào chị, Lê Lê, đợi chị đứng vững rồi em sẽ buông tay."
Thẩm Nguyện Hề yên lặng đứng thẳng, bàn tay Chu Yến Hỗn dần dần rời khỏi eo cô, chậm rãi lui về phía sau.
Chu Yến Hỗn nhìn bóng dáng của cô, cô không quay đầu lại, cũng không nói lời nào, vẫn là dáng vẻ không muốn để ý cậu như trước.
Cậu sợ nhất chính là cô đã nghĩ thông suốt, kết quả là – quan hệ của bọn họ chỉ dừng lại tại đây thôi.
Chu Yến Hỗn thấp giọng, "Lê Lê, em và Đường Phái đều ở đây, nếu chị có việc gì cần giúp, không muốn tìm em thì có thể gọi cho Đường Phái."
Thẩm Nguyện Hề không đáp lại.
Chu Yến Hỗn cụp mắt, trong mắt là vẻ không biết làm sao.
Rốt cuộc là tới khi nào mới có thể được cô đáp lại.
Hai người đứng một trước một sau, Thẩm Nguyện Hề không nghe thấy Chu Yến Hỗn nói gì, vẫn đang nhíu mày nghĩ tới chiếc đồng hồ trên tay cậu.
Nếu như bây giờ chiếc đồng hồ này đeo trên tay Chu Yến Hỗn, vậy có lẽ những món đồ khác cô bán cũng đang ở trong tay cậu...
Vậy là trước đây, Chu Yến Hỗn vẫn luôn gián tiếp đưa tiền cho cô sao?
Thiếu gia luôn bận tâm tới sự tự tôn của cô, dùng cách thầm lặng nhất để chăm sóc cô sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyện Hề vội xoay người lại muốn nhìn Chu Yến Hỗn, nhưng sau lưng cô đã không một bóng người.
Chu Yến Hỗn không hề đi, cậu đứng ở chỗ rẽ như một pho tượng, lẳng lặng nghe tiếng bước chân của cô.
Có người phục vụ đi qua bên người, thấy Chu thiếu đứng sát vào bức tường, cụp mắt cúi đầu, đứng đó như một bức tranh phong cảnh. Phục vụ đang định mở miệng gọi Chu tổng, lông mày Chu Yến Hỗn nhíu lại, lắc đầu ý bảo cậu ta đừng lên tiếng, phục vụ liên tục gật đầu rồi đẩy xe đồ ăn đi tiếp.
Chu Yến Hỗn đứng đó một lúc lâu, thấy bên kia đã không còn tiếng động nữa mới chậm rãi đi ra, nơi vừa rồi Thẩm Nguyện Hề đứng đã không còn bóng người.
Cậu thất thần nhìn nơi đó như đang lần nữa nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong chớp mắt.
Mở lòng bàn tay ra, bên trong vẫn còn sót lại độ ấm của cô.
Chậm rãi đóng lại, cất giấu nhiệt độ của của cô.
Sau đó lại mở ra, độ ấm của cô đã biến mất khỏi lòng bàn tay cậu rồi.
Cậu không biết cô còn thích cậu nữa hay không, nhưng cậu có thể cảm nhận được, cô đang dần đẩy cậu ra khỏi trái tim mình rồi.
Chu Yến Hỗn trở lại phòng an ninh gọi điện thoại cho Phương Tiểu Hủy, hỏi cô ấy có ở gần đây không, có tiện tới đón Thẩm Nguyện Hề không.
Trước khi về, Thẩm Nguyện Hề đã liên hệ với Phương Tiểu Hủy, Phương Tiểu Hủy biết cô tham dự hôn lễ của bạn học, tiện thể họp lớp luôn, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Chu Yến Hỗn nên hỏi, "Chu thiếu, chị Lê uống nhiều rồi sao?"
Chu Yến Hỗn, "Ừ."
Phương Tiểu Hủy lập tức nói, "Được, vậy giờ tôi tới đón chị ấy liền."
Chu Yến Hỗn, "Cảm ơn, phiền cô đừng nói với chị ấy là tôi gọi cho cô."
Trong khoảng thời gian này, Phương Tiểu Hủy luôn chăm chú với công việc của mình, cũng không biết tiến triển giữa hai người họ thế nào, không ngờ, Thẩm Nguyện Hề và Chu thiếu vẫn chưa làm lành với nhau.
Trong mắt cô, Thẩm Nguyện Hề xinh đẹp dịu dàng và Chu thiếu kiêu ngạo chí khí thực sự là một đôi trời sinh, vô cùng xứng đôi.
Lúc này, thiếu gia cũng không dám để chị Lê biết mình quan tâm chị ấy, đúng là có hơi hèn nhát.
Phương Tiểu Hủy thở dài một tiếng, "Được, tôi biết rồi, thiếu gia yên tâm."
Tắt điện thoại, Phương Tiểu Hủy suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Nguyện Hề.
Phương Tiểu Hủy: [Chị Lê, chị ở khách sạn nào thế? Tối nay em muốn đi xem phim, lát nữa tới đón chị đi cùng được không?"
Thẩm Nguyện Hề lập tức gửi định vị tới: [Được thôi.]
Phương Tiểu Hủy lái xe tới khách sạn đón Thẩm Nguyện Hề, trên đường lại nhận được điện thoại của Chu Yến Hỗn nói cậu ở khách sạn chờ cô.
Rất nhanh, Phương Tiểu Hủy đã đến cửa khách sạn, nhìn bóng dáng cao lớn lẳng lặng đứng ở cửa, thiếu gia mặc quần tây đen, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp. Trước cửa khách sạn có đèn chiếu xuống khuôn mặt tuấn tú của cậu, giống như hình ảnh trong phim vậy, nếu như có tuyết rơi thì còn hợp hơn nữa, bầu không khí trầm lắng sâu sắc.
Nghĩ vậy, Phương Tiểu Hủy lái xe lại gần, mở cửa sổ xe thò người ra chào hỏi, "Hi, Chu thiếu gia."
Chu Yến Hỗn tới gần đưa cho cô một chiếc USB, "Đây là những thiết kế tôi tổng hợp được, bao gồm những thiết kế hai năm nay đoạt giải xuất sắc, cũng có các tác phẩm của nhà thiết kế khác, phiền cô đưa cho chị ấy."
Phương Tiểu Hủy nhận lấy, "Cũng không nhắc tới anh sao?"
Giọng Chu Yến Hỗn trầm thấp thê lương trong bóng đêm tiêu điều, "Nói với chị ấy là cô tìm được, đừng nhắc tới tôi."
Tới lúc kết thúc, vợ chồng lớp trưởng tiễn Thẩm Nguyện Hề tới cửa, cô không muốn tâm trạng họ hôm nay bị ảnh hưởng nên cũng không nhắc tới Tư Dĩnh.
Nhưng lớp trưởng lại biết chuyện xảy ra ở toilet, có lỗi nói, "Sau này sẽ cố gắng không để cậu và Tư Dĩnh chạm mặt nữa, hôm nay cậu vẫn ổn chứ?"
Thẩm Nguyện Hề kinh ngạc, "Tư Dĩnh quay về nói vậy sao?"
Vợ của lớp trưởng gật đầu, trên mặt là vẻ áy náy.
Thẩm Nguyện Hề lắc đầu cười, "Không sao đâu, dù gì cậu ta cũng là người yếu thế hơn, tôi còn cho rằng cậu ta sẽ không nói..."
Nói xong, Thẩm Nguyện Hề nghiêm túc hơn, "Nhưng mà, hôm nay là tiệc mừng của hai người lại ra chuyện như vậy, thật sự xin lỗi."
Tất nhiên vợ chồng lớp trưởng biết chuyện này ai đúng ai sai, cười trấn an tâm tình Thẩm Nguyện Hề.
Cô cũng ngại ngùng cười nói, "Tôi không sao đâu, yên tâm đi, hơn nữa sau này Tư Dĩnh cũng không dám tìm tôi gây chuyện, hai người mau trở về đi."
Cuối cùng hai vợ chồng lớp trưởng cũng yên tâm, lúc này mới chào tạm biệt.
Sau khi Thẩm Nguyện Hề lên xe Phương Tiểu Hủy, ngồi trong xe vẫn vẫy tay với hai người.
Thẩm Nguyện Hề chào hỏi Phương Tiểu Hủy rồi nói mình có việc, đợi chút nữa rồi nói chuyện, sau đó chăm chú dùng điện thoại.
Đăng nhập vào cửa hàng second-hand đã lâu không vào, tìm được lịch sử đặt hàng đồng hồ, gọi số điện thoại người nhận.
Dãy số hiện là ở Ordos, người nghe máy là một người đàn ông.
Thẩm Nguyện Hề trực tiếp mở miệng trước, "Chào anh, xin lỗi vì đã quấy rầy, tôi là thư ký của Chu thiếu, thiếu gia muốn tôi hỏi anh về hóa đơn đồ second-hand trước đây, anh có giữ ở đó không?"
Đối phương hoàn toàn không nghi ngờ, "Hóa đơn? Tôi không mở thùng đồ ra xem, tôi giữ nguyên như thế gửi lại cho thiếu gia mà."
Thẩm Nguyện Hề nói, "Được, cảm ơn anh, vậy tôi sẽ báo lại cho thiếu gia."
Kết thúc trò chuyện, Thẩm Nguyện Hề lại gọi cho những người mua hàng khác trong cửa hàng của cô.
Đầu bên kia đều không hề bất ngờ với ba chữ "Chu thiếu gia", câu trả lời cũng giống nhau – đã gửi lại cho thiếu gia rồi.
Phương Tiểu Hủy nghe xong cũng hiểu rõ, "Chị Lê, chuyện này là sao, mấy thứ thiếu gia nhờ chị bán, cuối cùng lại bị thiếu gia mua hết lại sao?"
Thẩm Nguyện Hề nhìn đống đồ hạ giá trong cửa tiệm, há miệng thở không thể phát ra lời nào nữa.
Đúng vậy, những thứ Chu Yến Hỗn nhờ cô bán, cuối cùng đều bị chính cậu mua lại.
Cái gọi là trích % cũng là phương pháp cho cô tiền mà thôi.
Có lẽ, người nói chuyện với cô trong app hỏi mua cũng là Chu Yến Hỗn, sau đó vì không muốn cô phát hiện, lúc đặt đơn cậu đã để lại địa chỉ và số điện thoại thật của bạn mình.
Trái tim ấm áp, nóng bừng.
Có lẽ là vì uống rượu nên cô cũng cảm thấy cả người nóng lên.
Có lẽ là vì phát hiện Chu Yến Hỗn từng âm thầm lặng lẽ giúp cô giải quyết kinh tế khó khăn như vậy, còn yên lặng chăm sóc cô, nhiệt độ tràn ra khắp cơ thể khiến cô cảm thấy ấm áp.
Có lẽ là vì, trước đây cô luôn cho rằng Chu Yến Hỗn vô cùng ấu trĩ, nhưng thật ra cậu đã sớm trưởng thành, còn có một mặt như vậy.
Nghĩ tới hôm nay Chu Yến Hỗn ở sau đỡ lấy cô, thái độ đúng mực khiến trái tim cô rung động.
"Phải rồi, chị Lê." Phương Tiểu Hủy lấy USB Chu Yến Hỗn vừa đưa mình, theo lời Chu Yến Hỗn nói, "Em không có việc gì làm nên tìm rất nhiều mẫu thiết kế cho chị, có nhiều tác phẩm đoạt giải lắm, chị xem thử đi."
Thẩm Nguyện Hề chớp mắt, đè nén cảm giác nóng bừng trong hốc mắt, nhận USB, cảm động cười, "Em tìm giúp chị sao? Tiểu Hủy, sao em lại tốt vậy chứ! Vất vả rồi, có nhiều tác phẩm đoạt giải trên mạng cũng không tìm thấy, vô cùng hiếm có."
Phương Tiểu Hủy cười, có chút mất tự nhiên.
Thiết kế đó không phải cô ấy tìm, làm chuyện này khiến cô ấy cảm thấy mình như đang cướp công của người khác vậy.
Phương Tiểu Hủy đánh lái, làm bộ lơ đãng hỏi, "Chị Lê, gần đây chị và thiếu gia thế nào rồi?"
Thẩm Nguyện Hề cầm USB, vỏ ngoài chiếc USB là chú mèo hồng nhạt, ngón tay vuốt hình mèo con, "Vẫn tốt."
Phương Tiểu Hủy nghe nói gần đây thiếu gia rất bận, "Em nghe người ta nói, dạo này thiếu gia đang đầu tư nghiên cứu AI, góp vốn gì đó, đám Đường Phái cũng theo giúp."
Thẩm Nguyện Hề nghe vậy, lỗ tai khẽ động, "Cụ thể là gì?"
"Em không biết, em cũng không biết đầu tư nghiên cứu AI cụ thể là thế nào, cũng chỉ biết là chế tạo người máy có trí tuệ giống con người, nhà em có một con mèo người máy, lúc đứng yên còn nói "xin lỗi chủ nhân, tôi không nghe rõ, phiền cô lặp lại"" khiến em bực muốn chửi nhau luôn."
Thẩm Nguyện Hề cười thành tiếng, "Điều khiển tự động, giáo dục cơ cấu, tất cả đều liên quan tới thuật toán chế tạo trí tuệ nhân tạo."
Phương Tiểu Hủy gật đầu, "Nghe thật cao cấp."
Thẩm Nguyện Hề biết Chu Yến Hỗn luôn có hứng thú với công việc này, hồi thi đại học cũng điền nguyện vọng vào ngành chế tạo phần mềm ứng dụng công nghệ.
Chu Yến Hỗn rất thông minh, tuy rằng cuối cùng bị ba sửa lại nguyện vọng thành bất động sản, nhưng hồi đi học cũng từng làm ra một trò chơi nhỏ.
Trò chơi xây dựng trên tinh cầu, người chơi khác có thể vào chơi cùng, Chu Yến Hỗn chơi suốt một ngày, cuối cùng hợp thành ba chữ "Thẩm Vi Lê".
Sau đó cậu còn đắc ý gọi điện thoại cho cô, "Chị, em mua nhà cho chị đấy!"
Hồi đó, cô sợ tới mức cho rằng cậu thực sự mua nhà cho mình, cuối cùng thấy đoạn video cậu gửi đến, ba chữ "Thẩm Vi Lê" lóe lên trên màn hình một cách xinh đẹp khiến cô nhìn rất lâu.
Nghĩ tới chuyện trước đây, điện thoại Thẩm Nguyện Hề đột nhiên vang lên, là tin nhắn Chu Yến Hỗn gửi tới.
[Ngày mai trời mưa, nhớ mang theo ô, chú ý sức khỏe, chú ý an toàn."
Thẩm Nguyện Hề đưa tay gõ phím, gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ.
Cuối cùng nhắn lại cho cậu một câu: [Cậu cũng vậy.]
Nhắn ba chữ này xong, nhớ lại hôm nay lúc cậu đỡ cô rồi lại vội vàng buông tay lui về sau, sợ cô ghét mình, trong lòng thắt lại.
Chu Yến Hỗn vốn là người không sợ trời không sợ đất, lúc nào cũng kiêu ngạo cứng rắn, gần đây lại luôn cẩn thận với cô.
Thẩm Nguyện Hề lại gửi một câu nữa: [Hôm nay cảm ơn cậu.]
Từ mùng hai đầu năm, mãi cho đến tháng tư.
Thời gian lâu như vậy, cuối cùng wechat cũng có một lời đáp lại.
Chu Yến Hỗn tựa ở cửa nhìn chiếc xe rời đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu trả lời: [Không cần khách khí, hi vọng mọi chuyện của chị đều thuận lợi.]
Vở kịch nhỏ:
Tiểu thiếu gia đã tiến hóa thành ban ngày không muốn rời khỏi Lê Lê, buổi tối cũng không rời nổi.
Nhưng cứ đến tối, Lê Lê vẫn phải về nhà mình.
Tiểu thiếu gia nghĩ, nếu Lê Lê là người nhà mình thì tốt rồi.
Vì thế ánh đèn trong đầu đột nhiên phát sáng, cậu nhảy nhót chạy tới chỗ mẹ Chu, "Mẹ ơi, mẹ nhận chị con làm con gái nuôi đi! Sau này chị ấy là người nhà của chúng ta rồi, được không mẹ?"
Mẹ Chu trợn mắt há hốc mồm, "... Bé ngoan, chuyện này không phải nói nhận là nhận ngay được đâu..."
Tiểu thiếu gia, "Vì sao ạ?"
Mẹ Chu nói, "... Mẹ cũng không rõ là tại sao, nhưng cũng quá..."
Tiểu thiếu gia không rõ, "Vì sao ạ?"
Mẹ Chu chỉ có thể đổ lên đầu ba Chu, "Phải rồi, là ba con không đồng ý!"
Tiểu thiếu gia tức giận, cậu chỉ muốn trở thành người nhà của Lê Lê thôi, vì sao lại không thể chứ.
Ngày hôm sau, trong đầu tiểu thiếu gia lại nảy số, lon ton đi tìm Lê Lê.
Tiểu thiếu gia, "Chị ơi! Chị nhận em làm con trai đi!"
Lê Lê, "......??????"
Tiểu thiếu gia, "Chị nhận em làm con trai, vậy thì chúng ta là người một nhà rồi, vậy là chị có thể ngủ chung với em được rồi!"