"Nếu ngươi có thể ở lại đâu một chút, khi tới mùa thay lông, toàn bộ lông ta chải xuống đều sẽ tặng ngươi lót ổ hết luôn!" Cừu nhỏ Thanh Táo hào phóng hứa hẹn.
"Cái này chỉ sợ không được." Tống Hứa nói: "Hai ngày nữa bọn ta phải đi rồi."
Ô Mộc bắt đầu ổn định hình thái thú nhân và bán thú nhân rồi, cũng không mê man suốt ngày nữa, hai người đã nghỉ ngơi đủ, đã đến lúc phải đi.
Mới quen biết mấy ngày nhưng Thanh Táo vô cùng thích Tống Hứa, không nỡ rời xa nàng.
Cùng là bán thú nhân nhưng cuộc sống của Thanh Táo cô độc hơn Thương Cước nhiều lắm, càng thích chơi với Tống Hứa hơn.
Bình thường Thương Cước còn về nhà phụ mẫu thân làm vài chuyện lặt vặt, rảnh rỗi thì đi xa xa thám hiểm, còn Thanh Táo chỉ cần có thời gian liền chạy đi tìm Tống Hứa chơi.
Nghe nàng nói muốn đi, lỗ tai của cừu nhỏ lập tức rũ xuống.
"Nói không chừng ta sẽ quay về, đến lúc đó đi ngang qua đây, lại tới tìm ngươi chơi." Tống Hứa an ủi.
Hai lỗ tai của cừu nhỏ hơi vểnh lên một tí, nhìn có tinh thần hơn chút, Thanh Táo be be hai tiếng, tha thiết căn dặn:
"Vậy ngươi nhất định phải đến sớm một chút, nhất định phải đến sớm đó."
"Nếu như quá muộn, ta sợ ngươi không tìm thấy ta."
"Sao lại không tìm thấy ngươi? Không phải ngươi vẫn luôn sống ở đây sao?" Tống Hứa nghi hoặc.
"Dĩ nhiên không phải." Thanh Táo bình tĩnh nói:
"Ta là bán thú nhân mà.
Ta đã trưởng thành, mỗi một năm qua đi ta càng có khả năng hoàn toàn mất đi bộ dáng bán thú nhân, biến thành một con cừu nhỏ phổ thông.
Hơn phân nửa số bán thú nhân của bộ lạc chúng ta xưa nay đều như vậy, từ từ biến thành một bộ dạng khác, rồi cuối cùng không biến về được nữa.
Sau đó chạy theo những đàn trâu đàn ngựa, bầy cừu ngang qua rồi đi mất.
Sau này ta cũng sẽ như vậy."
Những đứa trẻ khác, vừa ra đời đã có bộ dạng thú nhân là em bé, hoặc có thú hình hoàn toàn là con non, nhưng bán thú nhân thì trên cơ bản đều sinh ra dưới hình thái nửa người nửa thú.
Khi Thanh Táo còn bé, nhóm hài tử cùng lứa vì chưa đủ năng lực khống chế nên thỉnh thoảng sẽ lộ ra một vài đặc điểm thú hình.
Lúc đó Thanh Táo cảm thấy mình và những bạn nhỏ xung quanh không có gì khác nhau.
Về sau khi mọi người dần dần lớn lên, những hài tử khác đều có thể tùy ý biến thành thú nhân, chỉ có nàng mãi mãi không thể.
Đợi đến khi trưởng thành, không còn hy vọng biến thành thú nhân nữa, Thanh Táo liền biết tương lai mình sẽ mất đi phần ký ức chứa đựng thân nhân bằng hữu, vĩnh viễn rời khỏi nơi đây, mà không phải là tìm được bạn lữ rồi chung sống và sinh con như những người khác.
"Thật ra ta cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt." Vẫn với khuôn mặt ngây thơ đơn thuần, thậm chí thoáng chút mong đợi, Thanh Táo nói:
"Biến thành một con cừu nhỏ phổ thông, ta vẫn sẽ ăn cỏ non xanh nhất mềm nhất trên sườn núi, vẫn chạy nhảy trên đồng cỏ mỗi ngày.
Hơn nữa khi đó ta sẽ có cùng một bộ dáng với nhóm dê cừu rừng.
Ta và họ đều giống nhau, vậy sẽ không còn cô độc nữa."
Bộ lạc chưa từng xua đuổi hay tổn thương bán thú nhân, nhưng sẽ không thân cận.
Vì nếu thân cận, sau này sẽ luyến tiếc.
Nên dù chưa hoàn toàn biến thành dã thú, Thanh Táo đã không có bằng hữu.
"Nguy rồi, nếu như lúc ngươi trở về ta đã biến thành một con cừu nhỏ, vậy làm sao ngươi nhận ra ta giữa bầy cừu đây? Nếu vậy chúng ta sẽ lỡ hẹn."
Đột nhiên Thanh Táo nghĩ đến vấn đề quan trọng này, rồi đứng tại chỗ nhảy dựng lên hai cái, giống như đã tưởng tượng đến cảnh bằng hữu không nhận ra mình rồi trực tiếp lướt qua đi mất.
Hiếm có khi sóc nhỏ không chen vào nói cùng Thanh Táo, mà trầm mặc thật lâu.
Thấy Thanh Táo nhảy nhót lo lắng, Tống Hứa giữ chặt nàng:
"Đừng nóng vội, ta có biện pháp."
Tống Hứa lấy một nhúm lông vũ nhiều màu từ trong bao da thú, cái này nàng nhặt được dọc đường từ trong sông suối, bờ nước, các tổ chim bị vứt bỏ trên đại thụ để dành làm đồ lưu niệm.
Lông vũ rơi ra từ trên thân đủ loại chim, có đủ màu sắc, gộp lại một chỗ vô cùng tươi đẹp bắt mắt.
"Ta cột mấy cái này lại làm thành dây chuyền cho ngươi đeo lên cổ.
Vậy sau này ta đi trên đường gặp một con cừu nhỏ đeo dây chuyền lông vũ nhiều màu, ta liền biết là ngươi."
"Dây chuyền? Giống như cái ngươi đang đeo trên lưng đó hả? Được được được, ta cũng muốn có dây chuyền giống ngươi!"
Cừu nhỏ vô cùng vui vẻ, kêu be be không ngừng, thật sự nhảy cao ba thước.
"Nhưng vấn đề là, lấy cái gì cột cho chắc chắn đây?" Tống Hứa suy nghĩ.
Một tràng tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến, ngựa nhỏ Thương Cước từ xa chạy tới:
"Thanh Táo, ngươi đang làm gì đó, sao nhảy cao dữ vậy?"
Nói xong hắn mới để ý thấy bạn mới Tống Hứa nhìn chằm chằm vào...!cái mông của hắn? Hắn không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn rụt rè lùi về sau hai bước.
Tống Hứa nở nụ cười vui sướng:
"Lông đuôi ngựa có thể."
Lông đuôi ngựa là vật liệu loại tốt để chế tác dây đàn.
Nếu có thể dùng mấy cọng đan vào nhau làm dây chuyền, đảm bảo bền chắc.
Thương Cước dâng lông đuôi ngựa của mình ra.
Bởi vì làm bằng hữu chính là giúp đỡ lẫn nhau.
Hai ngày trước hắn còn được bạn mới mời ăn sáp ong ngọt ngào, mấy sợi lông đuôi thì tính là gì, huống chi tiểu đồng bọn Thanh Táo cứ nhìn hắn chằm chằm.
Tống Hứa bận rộn nửa ngày, cuối cùng thành công tạo ra một sợi dây chuyền lông vũ bảy màu đầy xinh đẹp cho cừu nhỏ, hàng định chế, thuần thủ công tư nhân.
Khi đeo lên cổ, đủ màu đỏ cam vàng tím lấp lánh rơi trên lông tơ màu trắng, càng thêm diễm lệ.
(Định chế: hàng đặt làm riêng.
Thương Cước có công đóng góp vật liệu cũng nhận được một sợi dây chuyền, chỉ là nhỏ hơn của Thanh Táo một tí.
Lúc Tống Hứa đưa, hắn ngại ngùng không đeo ngay mà cầm trong tay, đợi đến khi trên đường quay về bộ lạc mới vội vàng đeo lên.
Đối với bán thú nhân bọn họ mà nói, có bằng hữu là chuyện vui vẻ biết bao nhiêu.
Toi đã ngoi lên bão chương sau bao ngày lặn mất tăm.
.