Để tôi kể mọi người nghe, có chuyện thú vị như thế này đây.
Một ngày đẹp trời nọ, sau khi người kết hôn, Dương Tịnh may rủi thế nào, đi mua que thử thai, thử xem mình có thai hay không. Dù cô biết rằng mình luôn sử dụng...e hèm, biện pháp tránh thai, nhưng nó chỉ ngừa được ,....%, ai biết nó có tác dụng tốt không? Vả lại...kỳ sinh lý của cô...dạo này không thấy nó tới...
Cô thử xong, lo lắng hồi hộp nhìn que thử thai, nó không xuất hiện động tĩnh gì, nên cô nhét vào túi áo, thở phào. Cô cứ sợ mang thai lúc này, Triệu Tôn giờ khá bận rộn, sau khi kết hôn biết bao nhiêu hợp đồng ùn ùn tới, cô và anh chỉ có thể bên nhau vào tối. nên căn bản, cô cũng rất nhớ thương anh.
Nhưng cô không biết, lúc cô nhét vào túi áo, là lúc nó xuất hiện....vạch...đỏ.
Vào tối đó, Triệu Tôn về nhà, mệt mỏi thì lại thấy Dương Tịnh đang lau tóc, anh cởi bỏ áo khoác, mắc vào sào, nhưng lúc mắc vào, vô tình thấy cái gì đó lộ ra, màu trắng trắng từ túi áo khoác của Dương Tịnh. Mới thấy tò mò, hỏi:
- Bà xã, cái gì trong túi áo em vậy?
- Que thử thai. - cô vẫn trả lời như không có gì, mặc dù trong đó là cả bí mật rộng lớn.
- Hả? Rồi sao? - Triệu Tôn mới móc ra xem thử, Dương Tịnh chải tóc đáp:
- Nó chẳng xuất hiện gì cả.
-...Tịnh....Dương Tịnh...Dương....Tịnh....
Dương Tịnh nghe chồng có gì đó xúc động lắm, nên cô quay sang. Thấy Triệu Tôn mặt ngu không thể nào ngu hơn, còn chìa que thử thai có vạch đỏ...Cô nhìn lúc, mới hỏi:
- Anh có thai à?
- Không phải!! Là em, em có thai rồi! - Triệu Tôn hét lên, anh lúc lấy ra thấy cái gì đo đỏ đã thấy nghi rồi, rút ra mới thấy vạch đỏ chót đập vào mắt...
Tới lượt Dương Tịnh mặt ngu-ing, cô nhìn que thử thai, rồi trỏ ngón tay vào chính bản thân mình:
- Em? Anh không đùa đấy chứ? Để...để em thử lại xem, rõ ràng lúc nãy không có gì xảy ra mà...
- Được! - Triệu Tôn đạp cửa phòng, hô to với gia nhân trong nhà, kể cả quản gia già cũng không tha - Các người mua hộp que thử thai về đây! Nhanh lên!! Tuấn! Gọi Thủy An! Nhanh!
Gia nhân trong nhà nghe xong, ai nấy đều nhìn nhau, mới bắt đầu hiểu chuyện, vội vã trong đêm mua que thử thai, cả biệt thự, bao nhiêu người làm, ông nội Dĩ cũng tới, mẹ Ngô tới, ông nội Ngô dù sức khỏe hơi kém nhưng vẫn tới. Tất cả quay quần đợi Dương Tịnh mang kết quả thật ra, Thủy An cũng ở đó chờ đợi.
Tới khi Dương Tịnh đi ra, mặt cô nàng ửng đỏ, tất cả que thử thai, từ cái thứ nhất đến cái cuối cùng...hoàn toàn có vạch đỏ...cô thấy có gì đó thật kì diệu, cô sờ thử bụng mình. Gia đình, người làm từ ngạc nhiên đến xúc động, có người còn khóc vì hạnh phúc. Can Tuấn nhìn những kết quả, khóe môi tự dưng nhếch lên đến mang tai, gia đình nội ngoại đều rất mừng.
- Con...con làm mẹ rồi... - Dương Tịnh thật không tin, cuối cùng cô cũng có con.
- Chúc mừng cô, Dĩ phu nhân.- Cuối cùng ta cũng có chắt rồi!
- Ụa..
Giữa sự chúc mừng, Dương Tịnh bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh, làm tụt biết bao nhiêu cảm xúc con người. Thủy An khám thai cho Dương Tịnh, Triệu Tôn ở bên lo lắng chăm sóc cho cô.
Từ đó, ngày nào cũng thấy sự có mặt của Triệu Tôn. Cô thèm ăn gì, anh mua hết. Có lần thế này:
- Bà xã, em có đói không? Muốn ăn gì nào? - Triệu Tôn ôm cô, vừa đọc truyện cho bà xã thân yêu nghe, vừa lo lắng hỏi.
- Anh.
Dương Tịnh chỉ nói đùa, nhưng không ngờ tối hôm đó Triệu Tôn tắm rửa sạch sẽ nằm chờ cô trên giường...Dương Tịnh mới thở dài:
- Nhìn anh, em chỉ muốn nôn.
Xong rồi, mặc kệ ông xã thân yêu đau lòng, cô đi ngủ.
Khi có thai, cảm giác mình thật vinh dự, nhưng cũng khổ lắm, nôn nghén, thèm ăn cái này, không thích cái nọ, bụng bắt đầu phình to, ngủ phải nằm ngửa, đi đứng phải để ý, còn phải đau lưng đau khớp,.... Nhưng Triệu Tôn bên cạnh cô suốt, cảm giác cũng không tệ.
Có lần, ông xã nhà cô buồn cười lắm, áp tai vào bụng cô, còn chơi trò “a lô” với bảo bối:
- A lô, e hèm, là dad của các con đây. Các con có khỏe không, hửm? Khỏe à? Hừ, chỗ các con đủ ở không? Hai đứa phòng cũng hơi bị chật chội đó. Không à? Hừm, nhanh nhanh ra ngoài đây, dad sẽ cho con mỗi đứa phòng to thật to, có hiểu chưa?
- Anh bị điên à?
- Em mới bị điên ấy, cái này rất tốt nhé, để con nó biết dad thân yêu của nó tuyệt vời đến mức nào!
Lúc đó xin thề, Dương Tịnh thật rất buồn cười, nhưng không dám cười.
Tới lúc sinh, giờ cô nhớ lại, cô thấy thật khâm phục, đau đến chết, còn nắm đầu ông xã thân yêu mà giựt mà kéo đến nỗi vợ chồng la làng khắp cả cái bệnh viện. Thương thì thương thật, nhưng nghĩ đi, cái tình cảnh đau đớn đó, cô nắm tóc nắm áo Triệu Tôn, bao nhiêu cái bực bội trước giờ xả thẳng vào mặt anh.
Thế mà anh không trách dù chỉ câu.
Tới khi sinh được nhóc con đầu tiên, là bé gái, tới đứa thứ , bị kẹt, nên đành chuyển sang mổ ngay lập tức.
Cuối cùng, đứa con, sinh ra an toàn, một gái một trai.
Lúc nghe đứa thứ không ra, Triệu Tôn lập tức hoảng sợ, còn nắm chặt tay Dương Tịnh, cuối cùng anh phải ra ngoài vì bác sỹ cần phải mổ gấp. Triệu Tôn rất sợ, ngoài nơi hành lang còn có mấy y tá mới đỡ đẻ xong, có việc con không ra được, không thì dây rốn quấn cổ thai nhi, con chết hoặc chết cả mẹ và con.
Triệu Tôn gần như khóc, anh lo sợ, dù người thân có nói ra sao, anh phát điên lên, đến mức tay chân run lẩy bẩy, còn thì thầm “Vợ ơi, con ơi.” liên tục để tự an ủi mình.
Đến khi nghe đứa thứ ra đời hoàn toàn bình an vô sự, như trút được gánh nặng, Triệu Tôn lập tức chạy vào nhìn vợ. Thấy cô đang mệt mỏi nằm trên giường, anh chạy lại, thấy cô chìa tay về phía mình, còn nở nụ cười giữa trán lấm tấm mồ hôi, cô cười toe toét:
- Hai đứa nó dễ thương quá.
- Ừ, rất dễ thương.
- Haiz, sinh đôi mệt chết được. May mà sức em không phải người thường.
- Em là sư tử cái giữa rừng xanh.
- Anh nói gì đó!? Anh mới là sư tử, cả nhà anh đều là sư tử!
- Trong đó cũng có em, hahaha.
- Em mập ra rồi.
- An tâm, mập anh lo, em không phải sợ bị bỏ rơi đâu. Anh có mua sữa này, muốn bú bình không?
- Cái tên bánh bèo này, anh không phá em không chịu nổi hả!
Kết thúc của mọi chuyện, là nụ cười vui vẻ của anh và em.
Dĩ Từ và Dĩ Yến Đào.
Hai đứa, em chị, cuối cùng mới sinh ra bị dad trách mắng vì không nghe lời việc “nhanh nhanh ra ngoài” mà là chị đi xong em còn luyến tiếc ở lại, khiến mom thân yêu của đứa phen sợ hãi.
“Con đâu có tội đâu a, tại sao lại trách luôn cả con?” - Yến Đào said.
“Dad thân yêu, chị con ra trước vì chị ấy không biết ơn với nơi chốn đã nuôi dưỡng, con thì bận phải trả ơn nên mới làm vậy mà...” - Từ said.
“Nói gì đó?”
“Không phải sao, rõ ràng chị không có chút biết ơn!”
“Thằng ôn con kia, chị mày là vì mẹ thân yêu nhé, nếu không bây giờ cả đứa đều phải đẻ mổ!”
“Hừ, đừng có lấy mẹ ra làm khiên chắn!”
...
Kết thúc Ngoại truyện.
Hihi, tạm biệt~