“Lá gan của tôi luôn rất nhỏ, chuyện này đã xem như là giết người rồi, tôi tuyệt đối không thể làm được.” Chu Lỵ Lỵ cúi gằm: “Thương Mẫn, tôi biết cô rất giỏi, có tiếng nói ở Đạt Phan, xin cô nhất định phải giúp tôi, mới đầu chính là tôi đứng nhầm đội, tôi không nên chọn Lưu Tử Vi…”
“Cô muốn làm cái gì?” Tô Huệ Phi vội vàng kéo tay của Thương Mẫn: “Cướp bát cơm à.”
Dáng vẻ hung dữ đó, giống như một con hổ mẹ bảo vệ đồ ăn.
“Tôi không có ý này, tôi chỉ là muốn Thương Mẫn có thể nói giúp tôi mấy lời tốt đẹp, cho dù đến lúc đó không thể ở lại Đạt Phan, cũng đừng rơi vào kết cục không có chỗ để đi.” Chu Lỵ Lỵ nói rồi, mắt liếc về phía người ở cách đó không xa, bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Thương Mẫn quay đầu nhìn, Lưu Tử Vi từ trong một cửa khác đi ra, lúc này đang tìm kiếm trái phải.
Thương Mẫn nhếch khóe môi, cho Chu Lỵ Lỵ một ánh mắt thâm ý.
“Xem biểu hiện của cô.”
Cô cất bước rời khỏi, Chu Lỵ Lỵ dừng ở đó, nhìn về phía Lưu Tử Vi, như có suy tư.
Tám vòng thi đấu này, mỗi một vòng thi đấu chỉ cách nhau một ngày, tiêu tốn thời gian ngày, bởi vì thời gian gấp rút, tác phẩm tham gia thi đấu đều là do các nhà thiết kế chuẩn bị từ trước.
Tâm trạng của Thương Mẫn có hơi thấp thỏm, dù sao cô cũng là lần đầu tiên tham gia cuộc thi lớn như vậy.
“Tinh tinh.” Điện thoại đổ chuông, ấn mở ra xem, là tin nhắn mà Mâu Nghiên gửi tới.
– Có lúc thừa nhận bản thân không được, sẽ cảm thấy càng thư thái hơn.
Thương Mẫn trợn mắt lườm, ngón tay nhanh chóng múa trên màn hình.
– Anh yên tâm, em nhất định sẽ không như anh mong chờ đâu, anh đợi phát thưởng năm cho em đi.
Người đàn ông thối, không cổ vũ cho cô thì thôi đi, còn muốn cô thừa nhận mình không được?
Anh mới không được đó.
Thương Mẫn rất hay trúng kế khích tướng kiểu này, nói cách khác, một câu đơn giản đã lập tức khiến cô có sinh khí dồi dào.
Tuy nhiên, mời vừa đi vào hậu đài, người đi tới lại khiến Thương Mẫn hít ngược một ngụm khí lạnh.
Trên người mang theo khí chất nữ vương và phong thái của ngôi sao nổi tiếng, ngoài Aurora còn có thể có ai?
Trò hề xảy ra tối qua vẫn khắc sâu trong đầu cô, Thương Mẫn vô thức muốn lẩn đi, lại không có ngờ, ánh mắt của Aurora đã sớm quét qua cô, thậm chí, còn vượt qua đám đông, đặc biệt đi đến bên cạnh cô.
Xong rồi xong rồi.
Thương Mẫn nuốt nước bọt.
Aurora nếu như vạch trần cô ở đây, vậy những chuyện cô tối qua ở trong phòng Mâu Nghiên, không phải sẽ lộ hết rồi sao? Nơi này còn có không ít người của Đạt Phan.
“Là cô à.” Quả nhiên, Aurora dừng bước chân.
Quả nhiên, giọng nói của Aurora cất lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thương Mẫn.
“Ha ha…” Thương Mẫn mỉm cười lúng túng: “Phải, thật… thật khéo.”
“Sao vậy, hôm nay ở đây ai là khách hàng của cô?” Aurora liếc một vòng xung quanh, mang theo nụ cười ý vị.
Thương Mẫn tự nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng Aurora chưa biết thân phận của cô, nhìn ánh mắt tò mò của Tô Huệ Phi và Mạnh Kha, cô ngại ngùng gãi gãi đầu.
“Jason đến rồi.” Trong đám đông không biết ai hô lên một tiếng, mọi sự chú ý đều bị phân tán.
Jason Davis – nhà thiết kế chính của L&W, cũng là một tuyển thủ lọt vào vòng đấu tinh anh của tuần lễ thời trang, tác phẩm của anh ta, mang đậm màu sắc của phương Tây, cộng thêm Aurora hợp tác với anh ta, là một nhà thiết kế triển vọng nhất của lần này.
Thương Mẫn trước đó lựa chọn chủ đề này là vì ‘truyền thừa’ hai thứ này đã định sẵn mang theo một chút cổ xưa, khả năng đối với nhiều nhà thiết kế mà nói, không gian phát huy không lớn, xem như là sân chơi tương đối không được ưa chuộng.
So với con đường lớn khang trang mà đông đúc như chủ đề váy cưới, lễ phục của Lưu Tử Vi bọn họ, con đường nhỏ trong đám bụi nhỏ này tóm lại dễ đi hơn.
Cô biết Jason sẽ chọn chủ đề này, chỉ là khi thật sự phải đối đầu với cao thủ xem như ở tầm cỡ thế giới này, cô vẫn có chút bối rối.
Người đàn ông trước mắt, dáng người thẳng tắp, mái tóc vàng nhạt vuốt ngược ra sau một cách tỉ mỉ, hai bên tóc mai được cắt tỉa gọn gàng, trên người mặc bộ vest trắng, phối với làn da trắng và đôi mắt xanh của người da trắng gần như sáng chói lọi, lập tức khiến các cô gái ở đây đều thét lên..