Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Khải gia” Tiêu Song nhìn bóng lưng của Mâu Nghiên, cũng thở dài, nhưng, ông ta vẫn lo cho Mâu Khải nhiều hơn: “Lần này cậu quá mạo hiểm rồi”
Mâu Khải dần thu liễm cảm xúc bi thương lại, tay anh ta đặt trên đầu gối, khoé miệng cong lên: “Ông đi điều tra người phụ nữ đó”
“Thương Tuyết?” Tiêu Song không hiểu.
“Ông cảm thấy, Mâu Nghiên thật sự sẽ bị người phụ nữ như Thương Tuyết thu hút sao?” Mâu Khải cười cười: “Tiêu Song, lần này, ngay cả chúng ta đều bị gạt rồi”
Mâu Khải dấy lên hứng thú, anh muốn coi thử, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mà có thể khiến một người trước giờ luôn lý trí chững chạc như Mâu Nghiên lại loạn tay loạn chân như vậy.
Mâu Nghiên đã bố trí ba năm rồi, nuốt chửng sản nghiệp của nhà họ Mạc, tra tìm chứng cứ hành hung của Mạc Hậu, chính là muốn đá nhà họ Mạc ra khỏi Đạt Phan giải trừ hôn ước, bây giờ lại vì một người phụ nữ, mà từ bỏ công sức trước giờ.
Thú vị, càng lúc càng thú vị rồi.
Thương Mẫn bị nhốt một đêm.
Trên cửa sổ có tiếng động, ngay sau đó cả cánh cửa sổ bị tháo ra, Thương Mẫn vùng vẫy một hồi, phát ra tiếng ưm ưm.
Một thân ảnh vượt qua cửa sổ đi vào, miệng của Thương Mẫn bị bịt lại.
“Suyt!” Người tới đè thấp giọng nói: “Chị dâu, là tôi”
Thương Mẫn mở to mắt ra, lúc này mới nhìn rõ mặt của anh ta.
Cục vải trong miệng được lấy ra, Thương Mãn kinh hồn bất định: “Lê Chuẩn, sao anh lại tới, không phải tôi kêu anh chạy rồi ư?”
“Sao tôi có thể chạy chứ, như vậy không phải là về ăn đòn sao?” Lê Chuẩn nói xong thì cởi dây thừng cho Thương Mẫn.
Thương Mẫn mượn ánh sáng nhìn rõ vết tích trên người Lê Chuẩn, bộ đồ vest vừa khít trên người đã bị quẹt rách rơi tả, trên mặt khắp nơi cũng toàn vết thương.
€oi bộ, anh ta căn bản chưa từng rời đi, mà theo suốt đường tới đây, trong lòng Thương Mẫn cảm động, nhất thời lại không biết nên nói gì nữa.
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng mở khoá, trong lòng hai người đều căng thẳng, Lê Chuẩn vội vàng buông Thương Mẫn ra, nấp đãng sau chiếc thùng giấy ở bên cạnh.
Tay của Thương Mẫn đã có thể nhúc nhích, cô nhét cục vải vào trong miệng lại, quấn dây thừng lên tay, bày ra bộ dạng như lúc nấy.
Cửa mở ra, người đàn ông đi về phía Thương Mẫn, anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh cô, lấy cục vải trong miệng cô ra.
“Các người rốt cuộc muốn làm gì?” Thương Mẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt quật cường.
Người đàn ông cười cười, lấy một con dao nhỏ sáng quắc ở đẳng sau lưng ra.
Ánh mắt Thương Mẫn sợ hãi, co rúc về sau, Lê Chuẩn thì kinh hoảng, anh ta đang định xông ra thì người đàn ông bên kia đã nói chuyện.
“Sợ gì chứ, ông cụ đã truyền lệnh tới, nói thả cô ra rồi”
Thả cô? Tâm trạng của Thương Mẫn thay đổi nhanh chóng.
Lê Chuẩn ngừng động tác lại.
Người đàn ông kéo lấy tay của Thương Mẫn, Thương Mẫn không thể phản kháng, người đàn ông nhìn thấy sợi dây thừng đã bị cởi ở trên tay cô, mi tâm chợt nhíu lại.
“Cũng khá có bản lĩnh đó, còn muốn chạy ư?” Người đàn ông quét nhìn cả căn phòng một cái, không có phát hiện gì lạ cả, tưởng là cô tự mình cởi ra.
“Nhưng mà, cho dù cô có ra khỏi căn phòng này thì cũng chưa chắc có thể về đến thành phố” Nụ cười người đàn ông dần trở nên dữ tợn, Thương Mẫn còn chưa kịp suy nghĩ kỹ ý tứ mà anh ta nói là gì, thì con dao trên tay anh ta đã nhanh chóng rạch một đường lên cổ tay của cô rồi.
“ÁI” Thương Mẫn chấn kinh mà kêu lên, chất lỏng ấm nóng chảy ra từ cổ tay của cô.
“Ông cụ đã nói, thả cô ra, nhưng có thể sống được mà ra ngoài hay không thì phải coi tạo hoá của bản thân cô rồi.
Lê Chuẩn làm gì ngờ được sẽ còn chuyện này chứ, quả nhiên, lòng dạ của ông cụ nhà họ Mâu tàn độc không chỉ là tin đồn, anh ta còn tưởng ông ta thật sự tha cho Thương Mẫn, không ngờ còn muốn cô chảy cạn máu tự sinh tự diệt ở đây.
Anh ta khom lưng, đang định xông lên xử lý tên đàn ông hành hung này, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Thương Mẫn.
Người đàn ông tiếp tục dùng dây thừng trói Thương Mẫn lại, không hề để ý đến biểu cảm trên mặt của Thương Mẫn, Thương Mẫn nhìn chăm chăm vào Lê Chuẩn, bảo anh đừng hành động khinh suất.
Nếu như lúc này ra tay, chắc sẽ kinh động đến những người còn lại ở bên ngoài, đợi anh đánh xong hết rồi thì máu của cô cũng chảy cạn luôn rồi.
Lê Chuẩn hiểu ý của cô, đè nén kích động muốn xông lên chém chết tên này..