Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoàn Quốc hết cách với cô, đành phải gọi người đẩy một chiếc xe lăn tới, đẩy Thương Mẫn tới phòng bệnh bên cạnh.
Cửa được đẩy ra, Mâu Nghiên nằm trên giường, mặt hướng xuống dưới.
Thương Mẫn tới bên giường của anh và vén chăn lên, nhìn thấy băng quấn trên lưng anh vẫn còn có chút máu thấm ra.
“Anh ấy vì cô mà chịu mười mấy roi gia pháp của nhà họ Mâu, bị đánh tới da tróc.
thịt bong lại không chịu chữa thương ngay, còn cố chịu đựng để lên núi” Lại thêm anh thường đau đầu, quá mức lo lắng làm những vết thương này càng nặng hơn.
Cho dù là người đàn ông kiên cường như Mâu Nghiên cũng lập tức suy sụp.
‘Viền mắt Thương Mẫn cay cay, không kìm nén được nữa, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Cô chỉ bị cắt một đường trên tay đã đau không chịu được.
Mâu Nghiên chịu những roi này chắc chắn càng khó chịu hơn.
“Anh Đoàn” Thương Mẫn lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Đoàn Quốc: “Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là tại sao không? Sao ông Mâu muốn bắt em, thậm chí còn muốn dồn em vào chỗ chết?”
Cô tất nhiên biết nhà họ Mâu ở thành phố Nam có quyền thế cực lớn, cho dù cô thoát chết cũng không thể truy cứu trách nhiệm của nhà bọn họ được.
Ngay cả Mâu Nghiên còn không phản kháng được, cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối tay trói gà không chặt thì có thể làm gì chứ?
“Tôi không biết anh ấy đã nói với cô bao nhiêu, cũng không tiện nói nhiều về chuyện nhà anh ấy.
Tôi đứng ở lập trường của mình chỉ có thể nhắc nhở cô, gặp phải người nhà họ Mâu thì chỉ có thể chạy” Đoàn Quốc biết lo lắng của Mâu Nghiên nên không nói quá rõ ràng.
Thương Mẫn nhíu mày.
Trên đường quay về Vịnh Nam, Lê Chuẩn cũng từng nói với cô về chuyện của ông ta.
Anh ta nói Mâu Chí Tình là một người có dục vọng khống chế rất mạnh.
Nếu người như vậy biết Mâu Nghiên tìm một người phụ nữ ở bên ngoài mà không được ông ta chào đón, chỉ sợ ông ta chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn.
Cho nên, tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua là thủ đoạn mà ông ta áp dụng à?
Thương Mẫn sợ đến nổi da gà.
Bây giờ đang là xã hội do pháp trị nhưng ở trong mắt bọn họ, mạng sống của cô lại không đáng nhắc tới.
“Có phải Mâu Nghiên đã chấp nhận điều kiện gì đó nên ông ta mới đồng ý thả tôi không?”
Thương Mẫn không ngốc, cho dù cô thường mơ mơ màng màng nhưng trong những chuyện lớn như vậy vẫn suy nghĩ rất rõ ràng.
Lấy thủ đoạn của ông ta hoàn toàn có thể giải quyết cô luôn, không nhất thiết phải nhốt cô ở đó một đêm.
“Cái này.” Đoàn Quốc hơi khó xử.
Thương Mẫn nhìn vẻ mặt của Đoàn Quốc à biết bọn họ chắc chẳn có chuyện giấu cô.
“Có vài chuyện, cô không biết thì tốt hơn” Đoàn Quốc trả lời cô: ” chỉ cần biết Mâu Nghiên sẽ không hại cô.
Tôi quen biết anh ấy hơn mười năm, từ trước đến nay chưa từng thấy anh ấy để ý tới ai như cô.
Cô là người duy nhất”
“Trọng trách trên người và áp lực mà anh ấy phải gánh vác còn nhiều hơn những gì chúng ta nhìn thấy.
Ở trong một gia tộc như vậy, mỗi bước anh ấy đi đều là quyết định sau khi đã suy nghĩ kỹ càng.
Nhưng trong thời gian này, bởi vì cô mà kế hoạch của anh ấy từng bước bị rối loạn, cũng khiến chúng tôi rơi vào tình cảnh bị động”
“Cho nên… Nếu có thể, tôi cũng hỉ vọng trước khi cô làm việc gì có thể suy nghĩ cho anh ấy một chút.
Anh ấy là con cưng của trời, nếu cô muốn quang minh chính đại đứng ở bên cạnh anh ấy thì chắc chản phải mạnh mẽ lên, cùng anh ấy phản kháng”
Thương Mẫn nghe Đoàn Quốc nói mấy câu này lại vô cùng xấu hổ.
Đau đớn từ vết thương làm anh mau chóng tỉnh táo lại, nhưng Thương Mẫn mềm mại trong vòng tay chính là thuốc giảm đau tốt nhất đối với anh.
“Cẩn thận, anh còn đang bị thương đấy” Thương Mẫn sợ anh sẽ động tới vết thương nhưng anh lại chẳng quan tâm, vẫn ôm chặt lấy cô.
Trong lúc hôn mê, anh mơ thấy cả người Thương Mẫn đầy máu, nằm trên mặt đất, mặc cho gọi thế nào cũng không tỉnh lại.
Anh ôm cô lại chẳng biết phải cầu cứu ai.
Cảm giác này thật giống như lúc anh tận mắt nhìn thấy mẹ mình chết lúc sáu tuổi vậy.
“Em sao rồi?” Mâu Nghiên nhớ ra cô còn bị thương nên vội vàng buông cô ra, quan sát vết thương của cô.
Thương Mẫn mỉm cười, giơ cổ tay quấn băng ra trước mặt Mâu Nghiên.
“Đây” Thương Mẫn nhìn anh với vẻ tỉnh nghịch: “Em chắc chắn sẽ không chết được, chỉ có thể để lại một vết sẹo ở chỗ này thôi.
Không chừng người ta còn tưởng trong lòng em nghĩ quẩn, vì yêu mà gây ra vết thương này đấy”
Trong mắt Mâu Nghiên vô cùng đau lòng.
Anh cầm tay Thương Mẫn, thật sự hận vết thương không thể chuyển sang trên người mình..