Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

chương 1789

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Trần Phong Sinh dừng một chút, cặp mắt đào hoa quét qua điện thoại di động trong túi cô: “Sáng sớm mai em muốn đi ngắm mặt trời mọc với anh ta?”

“Đúng vậy!” Trương Tiểu Du không có phủ nhận, một lần nữa kéo ghế ngồ xuống, một tay chống má: “Anh ấy hẹn em đi ngắm mặt trời mọc, em đồng Em định dẫn anh ấy đến vách núi chỗ lần trước anh dẫn em đi xem mặt trời lặn!

Chỗ đó tầm nhìn rộng, phía xa xa là núi tuyết, thật hoàn hảo để ngắm bình minh!”

Sắc mặt Trần Phong Sinh hơi trầm xuống.

Trương Tiểu Du vờ như không biết, còn hỏi: “Cầm thú, làm sao vậy? Nơi đó hẳn là nơi công cộng, không được coi là nơi riêng tư của anh đúng không?”

“Có thể ngày mai trời nhiều mây!” Trần Phong Sinh nhếch nhếch môi, độ cong thực sự có chút miễn cưỡng.

Trương Tiểu Du chớp chớp mắt: “Em xem dự báo thời tiết rồi, trời quang, gió tây nam cấp hai!”

Trần Phong Sinh nhướng mi một chút, cuối cùng xoay người rời khỏi phòng bếp với khuôn mặt anh tuấn đen sì Nhìn bóng lưng cứng ngắc của anh, Trương Tiểu Du khoái chí gắp một miếng cá.

Anh cho rằng chỉ có anh biết diễn thôi sao?

Tờ mờ sáng hôm sau, bầu trời bên ngoài hơi mờ nịt.

Bởi vì khu vực cao nguyên cũng gần núi tuyết, có sương mù, cho nên trong phòng cũng không được sáng sủa lắm.

Trương Tiểu Du đã đặt chuông báo thức, cô dậy thay xong quần áo, vừa đi ra khỏi phòng ngủ vừa ngáp dài thì trông thấy một bóng người đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách Có một ngọn đèn bàn nhỏ màu vàng đang bật, không sáng lắm, một cái bóng nhạt kéo dài trên mặt đất.

Trần Phong Sinh mặc bộ quần áo ở nhà màu xám than, trên tay cầm một tờ báo đang mở, ra vẻ thức dậy sớm hơn cô. Cặp mắt đào hoa không hề có chút nhập nhèm, nhìn kỹ còn thấy được vài tơ máu đỏ, cũng không biết anh đã ngồi ở đó từ bao giờ.

Không phải là thức trắng cả đêm đấy chứ?

Trương Tiểu Du nhịn không được co giật khóe miệng, bình tính đóng cửa đi qua phòng khách, coi như không phát hiện ra anh.

Trần Phong Sinh hẳng giọng một cái, làm ra một ít động tác, giọng điệu nghe thế nào cũng đều thấy có chút thất vọng: “Cá vàng nhỏ, em dậy rồi sao?

“Ừ? Trương Tiểu Du gật đầu, nhe cả hàm răng trắng về phía anh rồi cười gị thích: “Không phải em đã hẹn người ta đi ngắm mặt trời mọc sao? Đương nhiên không thể ngủ nướng rồi, phải dậy sớm, nếu không đến muộn thì không tốt lắm!”

“Em cũng tích cực thật” Trần Phong Sinh hừ nhẹ.bg-ssp-{height:px}

“Anh nói cái gì?” Trương Tiểu Du cố ý hỏi anh.

“Không có gì!” Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh mím chặt, thấp thoáng có vết cắn bật ra.

Nhìn anh muốn bộc phát nhưng lại cố gắng kìm nén như không có chuyện gì, Trương Tiểu Du cười trộm trong lòng, ánh mất cô lướt qua bả vai dày rộng của anh, nhìn ra phía ngoài cửa số, chậm rãi nói: “Ö, thời tiết quả nhiên rất đẹp, một đám mây cũng không có, hiệu ứng của mặt trời mọc chắc chắn sẽ rất đẹp!”

Thấy cô cất bước, Trần Phong Sinh nhướng mi, buồn bực hỏi: “Bây giờ em đi ra ngoài à?”

“Đúng vậy!” Trương Tiểu Du gật đầu, lập tức giơ tay lên sờ sờ cổ, xoay người lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu: “Nhưng hình như em quên lấy khăn lụa.

Sáng sớm nhiệt độ hơi thấp, sẽ lạnh, em về phòng lấy trước đất”

Chờ đến lúc cô tiện tay lấy khăn lụa từ trong phòng, lề mề một lúc mới đi ra thì bóng người cao lớn vốn ngồi trong phòng khách lại đang đi từ huyền quan tới.

Trần Phong Sinh đút hai tay vào túi quần, khẽ nói: “Khóa cửa hình như bị hỏng rồi!”

“Khóa hỏng rồi?”

Trương Tiếu Du mở to hai mắt, kêu lên: “Làm sao đang tốt như vậy lại đột nhiên hỏng mất?”

Trần Phong Sinh khẽ nhíu mày, trầm ngâm đưa ra kết luận: “Không biết, khóa cửa hiện tại kẹt cứng không vặn được, chắc là lâu quá lõi khóa bị gỉ rồi!”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trương Tiểu Du dường như dường như có chút bối rối, rất lo lắng: “Cửa không mở được, người không ra được thì làm sao có thể đi ngắm mặt trời mọc được?”

“Chỉ có thể hủy thôi” Trần Phong Sinh nhếch môi “Tìm người mở khóa ở đâu vậy?” Trương Tiếu Du suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Trần Phong Sinh đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, trực tiếp phủ quyết: “Bây giờ mới mấy giờ? Lúc này làm gì có người làm việc!”

Trương Tiểu Du đưa tay ôm má làm ra vẻ trầm ngâm, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ: “Ồ, hay là ra bäng đường cửa số đi? Ở đây là tầng hai, chắc không có vấn đề gì lớn đâu!”

Trần Phong Sinh nghe vậy, nhất thời đen mặt, tức giận quát: “Em cho rằng mình luyện võ à? Tâng hai cũng rất cao, phòng ở đây không thể so với kiến trúc thông thường được, nhà rất cao, em nhảy xuống không ngã gấy chân thì cũng bị trẹo chân!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio