Chương
Trương Tiểu Du đã đến bệnh viện tìm anh một lần, chỉ là lúc đó buổi chiều, chỉ ngồi xổm ở cửa chờ anh mà thôi. Cô chưa từng đi vào bên trong, nên cũng không quen thuộc, cũng không biết anh đang ở đâu nữa.
Dựa theo bảng chỉ dẫn, cô đi thang máy lên tầng trệt của khoa ngoại tim mạch. Đi ra khỏi thang máy, Trương Tiểu Du gặp một y tá thì gọi lại hỏi: “Xin hỏi một chút, phòng của bác sĩ Trần Phong Sinh ở đâu vậy ạ?”
‘Sau khi đối phương nghe được lời cô, bộ dạng cũng có vẻ ngạc nhiên: “Cô muốn tìm bác sĩ Sinh khám bệnh à?”
Trương Tiểu Du biết đối phương hiểu lâm, nhưng cũng nhíu nhíu mày, không hiểu vì sao phản ứng của đối phương lại lớn như vậy. Cô vừa định giải thích, vẻ mặt của y tá kia như muốn nói lại thôi, ghé vào bên tai cô thủ thỉ: “Người đẹp à, tôi xin khuyên cô một câu. Ở đây có rất nhiều bác sĩ, nếu cô muốn khám bệnh, vậy tốt nhất vẫn không nên tìm anh ta!”
Nói xong, cô ấy liền lắc đầu rồi chạy biến như chớp.
Trương Tiểu Du không hiểu ra làm sao.
Ban nãy không thu được gì, cô tiếp tục đi vào trong, muốn hỏi thẳng vị y tá ở phía trước.
Thật ra y tá kia đang tụ tập một chỗ cùng với vài y tá khác, thoạt trông không giống như đang làm việc, trái lại như nghị luận bàn tán. Lúc Trương Tiểu Du đang định đãng hảng để gây chú ý, chợt nghe thấy ba chữ “bác sĩ Sinh” bên trong.
“Mấy người có nghe nói hay chưa, bác sĩ Sinh có bệnh AIDS đó!”
“Cái này bây giờ ai chẳng biết, từ sớm đã có tin này rồi. Bây giờ tin đã truyền khắp bệnh viện, không riêng gì khoa ngoại tim mạch chúng ta đâu, ngay cả mấy khoa khác cũng đã biết hết rồi!”
“Haizz, cô nói xem, đúng là nhìn không ra đấy. Bác sĩ Sinh lại là người mắc AIDS, bây giờ tôi vẫn còn u mê nhan sắc của anh ta lắm!”
“Cô mau tránh ra đi, không muốn sống nữa à? Cô không biết AIDS là gì chắc! Nguy hiểm lắm, chẳng lẽ cô không sợ bị lây bệnh? Bây giờ tôi nghĩ đến là sợ, dù tôi không có tiếp xúc gì với anh ta. Nghe nói hình như là sau khi trở về anh ta mới mắc đó, trước kia lúc phẫu thuật chung hẳn là không có gì chứ!”bg-ssp-{height:px}
“Mặc kệ là có việc gì hay không, sau này vẫn nên cách xa anh ta một chút”
“Người mắc bệnh HIV nguy hiểm như anh ta vẫn ở lại bệnh viện, không phải dọa người quá chứ? Ai nhìn cũng tránh đi, khiến tôi cũng không dám làm việc! Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
May mà hình như viện trưởng đã tìm anh ta đến nói chuyện rồi!”
Trương Tiểu Du nghe từng tiếng bàn tán kia, trái tim cô trầm xuống vô hạn.
Nhất là nhìn thấy vẻ mặt chán ghét hiện lên trên người đám y tá và ngữ khí khinh thường, tay cô ấy đã hoàn toàn siết chặt lại.
Lúc Trương Tiểu Du đang định lý luận với bọn họ một phen, cô nhìn thấy bóng người cao ngất của Trần Phong Sinh đi dọc theo hành lang đến. Áo blouse đã được cởi, anh đang mặc áo thun xám của mình bên trong cùng với chiếc quần dài, áo khoác vắt nơi khuỷu tay. Tay phải của anh còn ôm thêm một hộp giấy, bên trong đều là đồ dùng công việc bình thường của anh.
Sau khi Trương Tiểu Du nhìn thấy, ngực cô chợt siết lại: “Cầm thú Tuy là thần sắc anh vẫn như thường, nhưng vẫn tạo cho người khác cảm giác cô độc vì bị cô lập. Nhất là lúc anh mới đi dọc con đường này, những nhân viên y tế đi ngang qua bên cạnh đều như tự động mà né tránh anh như tránh ôn dịch.
Trong đôi mắt hoa đào của Trần Phong Sinh hiện lên một chút ngoài ý muốn: “Cá vàng nhỏ, sao em lại đến đây?”
Trương Tiểu Du mím môi thật nhanh, giải thích nói: “Trường học cho ra sớm nửa ngày, em đến đây đón anh tan làm”
“Ừ, đến đúng lúc” Trần Phong Sinh nhếch môi mỏng lên Nửa tiếng sau, anh mới đi ra khỏi phòng của viện trưởng.
Buổi sáng sau khi đưa cô đi làm, trở lại bệnh viện, anh đã nhận ra ngay có chút chỗ nào đó không đúng. Sau anh mới biết, bệnh của mình đã không giấu.
được nữa. Chuyện lớn như vậy, lại xảy ra trong một cái bệnh viện nhỏ, tốc độ truyền đi tất nhiên kinh người.