Chương
“Cầm thú, có chuyện gì vậy?” Cô cắn môi hỏi. Thấy anh không trả lời mình, Trương Tiểu Du không khỏi cảm thấy lo lắng “Ca mổ của chị sao? Có phản ứng bất lợi nào sau ca mổ hay có nguy hiểm tiềm ẩn xấu nào không?” Cô cũng có ý nghĩ như vừa rồi của anh, cho rằng bác sĩ Lưu yêu cầu anh đến phòng làm việc bình thường sẽ thảo luận về tình trạng của chị gái.
Cảm của Trần Phong Sinh dựa vào đỉnh đầu cô có cảm giác mềm mại, tư thế này vừa che giấu cảm xúc chân thật dưới mắt anh vừa kéo môi giải thích “Không phải Tiểu Lưu nói rằng thể chất sau phẫu thuật của chị gái rất tốt và cô ấy nên nghỉ ngơi thật tốt. Mọi chuyện sẽ như trước đây”
“Vậy thì… anh bị sao vậy?” Trương Tiểu Du hờ hững hỏi.
“Anh chỉ mừng cho cô ấy” Trần Phong Sinh trầm giọng đáp.
Nghe vậy Trương Tiểu Du thở phào nhẹ nhõm không khỏi đập lưng hai cái “Cầm thú, anh làm em sợ chết đi được. Em còn tưởng rằng vừa rồi chị kia xảy ra chuyện gì.”
Một cái ôm gần như cắt đứt không khí của cô cuối cùng cũng kết thúc, khi cô nhìn lên, cô kinh ngạc trước đôi mắt đỏ au của anh. Cô nuốt nước bọt nghĩ mình đã quá hạnh phúc. Nhiệt độ cơ thể trên người cô còn chưa giảm hẳn trong giây tiếp theo đôi môi mỏng bất ngờ hạ xuống. Cửa tiểu khu bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, đứa nhỏ chạy ra hơi sững sờ khi nhìn thấy bọn họ trên hành lang, vội vàng che mắt lại quay đầu chạy trở về. Trương Tiểu Du đỏ mặt lấy mu bàn tay lau khóe miệng xấu hổ nghiến răng nghiến lợi “Cầm thú, đây là bệnh viện đấy”
“Anh biết” Hầu kết của Trân Phong Sinh lăn lộn, môi mỏng giật giật “Anh không kiềm chế được”
Trương Tiểu Du không nói nên lời. Cô liếc mắt nhìn về phía cửa tiểu khu hai lần liên tiếp, cô chỉ mong mầm non của quê hương không bị ảnh hưởng cong queo..
Sau khi thăm chị gái từ bệnh viện, họ rời đi, họ lái xe đến siêu thị.
Do đang là giờ cao điểm nên nhiều người trong siêu thị đặc biệt là khu rau củ quả rất đông người qua lại, tuy ồn ào nhưng tràn đầy sức sống. Trần Phong Sinh đẩy xe mua hàng, Trương Tiểu Du nằm lấy một cánh tay của anh, cô rất thích hai người giống như đã từng vậy. Sau khi tan sở, họ đi siêu thị mua hàng tạp hóa sau đó trở về nhà. Cuộc sống đầy ắp những khoảng thời gian tốt đẹp.
Cô không giỏi chọn nguyên liệu vì tài nấu ăn kém.
Trương Tiểu Du phát hiện ra giỏ hàng có nhiều nguyên liệu như nhau, khi anh đang xếp hàng chờ thanh toán cô ngạc nhiên hỏi: “Cầm thú, sao anh lại mua nhiều như vậy?”bg-ssp-{height:px}
Không quá lời khi nói rằng chúng thực sự là rất nhiều, chúng đã vượt quá giỏ hàng. Cả gia đình bốn người đầu tiên đến mua sắm còn mua ít hơn họ mua.
Trần Phong Sinh nhướng mày “Ăn mừng”
“Ồ” Trương Tiểu Du gật đầu coi như đang ám chỉ ca mổ cho chị gái. Tuy nhiên mắt cô vô tình nhìn vào giỏ hàng. Văn quá nhiều đi…
‘Sau khi trở về nhà, khi tiếng ồn ào của máy hút mùi dừng lại, Trương Tiểu Du vứt điều khiển từ xa và bước tới gần anh, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn làm gần hết mọi thứ họ mua. Phong phú lắm, có kiểu ăn mừng ngày Tết.
Trương Tiểu Du cảm thấy đêm nay Trần Phong Sinh có chút dị thường nhỏ giống như gặp phải biến cố lớn, trong đôi mắt đào hoa lãng mạn đa tình luôn nở nụ cười ấy, khi anh nhìn chäm chấm vào cô thì mơ hồ có vẻ âm thầm phức tạp, Chỉ là khi cô muốn bắt lấy, lại biến mất giống như một ảo ảnh.
Bởi vì đồ ăn có quá nhiều, Trương Tiểu Du sợ lãng phí, ăn no tròn cái bụng nhưng cuối cùng vẫn còn thừa. Sau khi tắm rửa tiêu hóa một chút, cô mới dám leo lên giường đi ngủ.
Nhắm mắt lại không bao lâu liền chìm vào giấc mộng ngọt ngào, Trần Phong Sinh ôm cô ở bên cạnh vẫn chưa buồn ngủ, giữa lông mày và ánh mắt vẫn còn có niềm vui hưng phấn, sự hưng phấn khiến anh ngủ không được. Vô thức nhìn chảm chäm vào khuôn mặt đang say ngủ của cô dưới ánh trăng một lúc.
Khi hô hấp của cô dần dần trở nên dài hơn Trần Phong Sinh mới nhẹ nhàng rút cánh tay ra Cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn đầu giường, anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vâng trăng đang treo cao trong màn đêm xanh thãm bên ngoài Sau khi đường dây được kết nối, chưa kịp nói chuyện, Trần Văn Sáng đã thở ra một hơi giống như đang hút thuốc, nghiêm túc nở một nụ cười nhẹ “Hiếu chưa?”
“Rồi”