Chương
“Anh là chồng hợp pháp của em, sao phải lén lén lút lút”
Trương Tiểu Du không khỏi nhắc nhở: “Ừm, chúng ta vẫn chưa tái hôn…”
“Vậy thì bây giờ đến Cục dân chính!” Trần Phong Sinh tức giận.
“.. Dừng lại!” Trương Tiểu Du vội vàng dỗ dành.
Không phải cô không muốn tái hôn với anh, mà vì thời điểm hiện tại vẫn chưa thích hợp, ít nhất là cho đến khi cô và Dịch Kỳ Nhiên gặp mặt xong.
Một số chuyện là do cô ấy gây ra, vậy đương nhiên phải tự mình giải quyết!
Trương Tiểu Du an ủi anh và nói: ‘Cầm thú, nghe em nói trước đi. Em quả thực tìm Dịch Kỳ Nhiên có chuyện muốn nói, vậy anh chịu đựng thêm một lân ,em cam đoan rằng đây là lần cuối cùng!”
Trần Phong Sinh nhìn cô chăm chẳm hồi lâu, lúc sau phát ra một tiếng “ừm” từ trong mũi Sau bữa sáng, chiếc Cayenne màu đen lái xe rời khỏi khu chung cư ở Lâm Giang.
Xe đi không nhanh, hơn nửa tiếng sau mới dừng lại trước một quán cà phê.
Khi cô lái xe đến, Trương Tiểu Du nhìn thấy chiếc BMW màu nâu ở chỗ đậu xe, biết Dịch Kỳ Nhiên đã đến, cô mím chặt khóe miệng, cởi dây an toàn chuẩn bị đẩy cửa xuống xe.
Ngay khi cô vừa bước chân xuống đất, một cánh tay đột nhiên duỗi ra.
Trần Phong Sinh dùng ngón tay gõ điện thoại di động, ném vào túi bên phải, nhẹ giọng nói: “Chờ đã, điện thoại di động của em!”
Trương Tiểu Du nhướng mày mỉm cười nhìn anh.
“Vào đi!” Trần Phong Sinh ra hiệu.
Trương Tiểu Du không nói gì, chỉ “Ờ” rồi quay người bước vào quán cà phê.
Đẩy cửa kính ra, nhìn thấy Dịch Kỳ Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha da đợi cô, lưng thẳng tấp đi về phía cô.
“Cá nhỏ, em tới rồi!”
Trương Tiểu Du cười gật đầu: “Ừ!”bg-ssp-{height:px}
Người phục vụ bước tới, đặt cốc cà phê vào đĩa lót trước mặt oô.
Khóe miệng Dịch Kỳ Nhiên nở một nụ cười ấm áp, anh giải thích: “Anh đến sớm, nên đã gọi cho em một ly latte giống như anh!”
“Cảm ơn!” Trương Tiểu Du đáp.
Ly cà phê được đặt ở đó, cô chỉ khuấy hai lần chứ không uống ngay.
Dịch Kỳ Nhiên di chuyển ánh mắt từ ly cà phê sang khuôn mặt cô, vẻ bối rối, trong giọng nói chút mong đợi: “Cá nhỏ, hôm nay em hỏi anh.”
Trương Tiểu Du khẽ cau mày, mím môi: ‘Kỳ Nhiên, em không giúp được gì cho anh nữa rồi”
Khuôn mặt Dịch Kỳ Nhiên đột nhiên ngưng trệ.
Hai mắt đối diện nhau, như nhận ra điều gì, tim đập rất nhanh, anh ngập ngừng hỏi: “Em biết rồi?”
“Đúng, em biết rồi!” Trương Tiểu Du gật đầu, trực tiếp trả lời Cô luôn cho rằng Dịch Kỳ Nhiên cũng giống như mình, chỉ coi đối phương như đối tượng kết hôn, không có chút tình cảm nào trong đó.
Lúc đó anh chỉ cần người kết hôn, cảm thấy cô ấy phù hợp thì từng bước.
hòa thuận, sau khi cưới sẽ khách sáo với nhau, không áp lực nên khi hủy hôn, cô cũng không cảm thấy tội lỗi.
Tương tự, khi anh đề nghị giúp đỡ, cô đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Nhưng nụ hôn trộm đêm qua đã khiến cô nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
lện với Dịch Kỳ Nhiên, sau khi cô trả lời xong, nụ cười trên khóe miệng dần trở nên chua xót.
Rốt cuộc vẫn bị phát hiện.