Chương
Trương Tiểu Du cạn lời.
Cô có thế từ chối được không!
Ánh mặt trời châm chậm xuyên qua tấm màn vải màu trắng.
Trương Tiếu Du trở mình, lờ mờ mở mắt ra, sau giơ tay lên che mắt khỏi những tia nắng tinh nghịch, cô với tay lấy chiếc đồng hồ báo thức nhìn một cái, đã giờ hơn rồi.
Cô đã quá buông thả bản thân rồi!
Tuy hôm nay là thứ bảy, nhưng vì chuyện tối qua quá kịch liệt mà ngủ nướng tới giờ này thì cũng quá là đáng xấu hổ rồi.
Trong bếp có tiếng vo ve của máy hút khói dầu, không giống âm thanh làm bếp mỗi ngày của cô, tỉnh thần Trần Trọng Sinh lại vô cùng hưng phấn và tinh lực cực kỳ đồi dào.
Trương Tiểu Du vừa mắng tên cầm thú Trần Trọng Sinh, vừa bò ra khỏi giường, nhặt bộ đồ ngủ trong đống lộn xộn trên sàn mặc vào rồi đi thẳng về phía phòng tắm, khi đứng thẳng người cô mới cảm nhận được một hơi lạnh đau đớn.
Ôi mẹ ơi cái eo của con.
Khi Trương Tiểu Du tắm xong bước ra khỏi phòng, căn nhà đã tràn ngập mùi thơm nức mũi của món ăn. Tiếng máy hút mùi trong phòng bếp đã ngừng kêu, dáng người cao lớn của Trần Trọng Sinh vẫn đứng trong căn bếp, một tay cầm tạp đề, tay kia cầm điện thoại di động, có vẻ anh đang nói chuyện điện thoại.
Sau khi nhìn thấy cô, anh lập tức im bặt, ngắt ngang cuộc điện thoại.
Trương Tiểu Du kéo ghế ăn ngồi xuống, cau mày nhìn anh: “Cầm thú, hai ngày qua anh đang bận cái gì thế?”bg-ssp-{height:px}
Mặc dù cả hai đã trở lại nơi làm việc ban đầu để làm việc, cuộc sống trở lại quỹ đạo ban đầu nhưng hai ngày nay anh ấy vẫn đi hội chấn, cũng không sắp xếp ca phẫu thuật nào, đúng giờ đi làm tan ca. Tuy nhiên, dường như anh đã không rời khỏi điện thoại nửa bước, vả lại di động lúc nào cũng có cuộc gọi đến.
“Không có chuyện gì” Trần Trọng Sinh nhàn nhạt nhếch môi “Có thật không?” Trương Tiểu Du nhướng mày tỏ vẻ không tin.
“Ừn! Trần Trọng Sinh vẫn nhếch môi như cũ.
Sau khi quan sát hành động và lời nói của anh, cô bất giác nheo mắt.
Quả nhiên là có bí mật nào đó Cô đang muốn tiếp tục thăm dò bí mật thì cánh tay mảnh mai như ngọc chìa ra lấy một chiếc bánh bao nhân trứng đưa trước miệng cô “Em ăn thử cái này đi, bên trong có mật ong đấy”
Miệng của Trương Tiểu Du được bao phủ bởi chiếc bánh bao, mùi vị của sữa tràn ngập trong khoang miệng của cô. Cộng với việc tiêu hao quá nhiều năng lượng vào đêm qua, cô lập tức quên mất bí mật của anh tập trung vào việc ăn uống, bên trong hai má toàn là đồ ăn nên hai má đều phồng lên: “Chà chà, ngon đó”
Ăn sáng xong, khi anh đặt bát đĩa vào bồn rửa, giọng nói trầm thấp của Trần Trọng Sinh nhắc nhở Trương Tiểu Du: “Em nhanh một chút, một chốc nữa sẽ trễ đấy!”
Trương Tiểu Du nhìn đôi lông mày đang nhướng lên của anh, trợn mắt đáp lại: “Em biết rồi..”
Cô lau tay rồi.
Hơn một tiếng sau, chiếc Porsche Cayenne màu đen đỗ lại trong bãi đậu của sân bay đường bay quốc tế.
Hai người đi thang máy lên lầu, tiến vào đại sảnh sân bay, bên trong đều là tiếng ồn ào nhóm người xách vali nhộn nhịp ra vào sân bay, âm thanh của đài thông báo trong sân bay vang lên đều đặn ầm lấy áo khoác, bị anh vội vàng kéo xuống lầu.
Trương Tiểu Du đi xem thử một vòng rồi chỉ vào một nơi nào đó: ‘Ở đó!”