Chương
Dịch Kỳ Nhiên mặc bộ quân phục màu xanh lá cây, đội mũ lưỡi trai, rất dễ ra anh giữa đám đông, bên cạnh Dịch Kỳ Nhiên có một chiếc vali nhỏ, tay cầm điện thoại di động, hình như anh ta cũng đang nhìn thời gian ở phía trên bảng điện tử Sau khi gặp nhau ở quán cà phê lần cuối cùng vào ngày hôm đó, phân định rõ mọi chuyện, Dịch Kỳ Nhiên không làm cô khó xử nữa.
Sau đó cũng không liên lạc được, ba ngày sau, tối hôm qua, Trương Tiểu Du nhận được điện thoại của anh, nói chiều hôm sau bay về Nam Phi, cô và Trần Phong Sinh đến sân bay.để tiễn anh.
Nhìn thấy hai người sánh bước bên nhau, tuy rằng người đàn ông có hơi lớn hơn Trương Tiểu Du, anh có thể an tâm. Nhưng trong mắt vẫn thoáng hiện lên một tia buồn bã, vội vàng cười nói ẩn đi sự mất mát: “Cá nhỏ, em tới rồi!”
“Anh Trần!” Cuối cùng anh ta cũng khẽ gật đầu với Trần Trọng Sinh.
Khóe môi Trần Trọng Sinh khẽ giật, khẽ gật đầu đáp lại.
Ngay sau khi chỉnh lại tư thế đứng vững lại, anh giữ lấy cô bằng đôi bàn tay to lớn, dùng sức đầy hơi vị chiếm hữu nảm lấy vai cô, ôm cô thật chặt như bảo bối, hai thân thể gần không có khe hở.
Trương Tiểu Du phớt lờ hành vi trẻ con của anh và nhìn Dịch Kỳ Nhiên: “Kỳ Nhiên, anh đã làm xong thủ tục lên máy bay chưa?”
“Đã xong rồi!” Dịch Kỳ Nhiên gật đầu, chỉ vào hộ chiếu và thẻ lên máy bay trên tay”
Một lúc sau, anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Du, anh đã nói rõ với gia đình anh rồi: Trương Tiếu Du ngẩn ra một lúc.
Nếu theo như kế hoạch ban đầu, anh nên tìm cơ hội thích hợp để giải thích với gia đình sau khi trở về Nam Phi. Cô đương nhiên biết đó là do quan hệ của chính mình, cô cắn môi ngập ngừng hỏi anh: “Chúng ta… vẫn sẽ là bạn chứ?”
“Đương nhiên!” Dịch Kỳ Nhiên cười gật đầu, sau đó nhìn người bên cạnh cô: “Chỉ cần anh Trần không ngại!
“Tôi không bận tâm!” Trần Phong Sinh chậm rãi nhếch môi.bg-ssp-{height:px}
Ngoài mặt thì anh tỏ vẻ bình thường, nhưng thực sự anh rất là để tâm đó.
Trương Tiểu Du không kìm được mà thắc mắc: ‘Kỳ Nhiên, em không ngờ anh trở về Nam Phi sớm như vậy!”
“Anh cũng không ngờ tới!” Giọng điệu của Dịch Kỳ Nhiên có gì đó khó nắm bắt, anh liếc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh cô đầy ẩn ý, Đôi mắt hoa đào của Trần Trọng Sinh lơ đẽnh hơi chuyển động, trưng ra bộ mặt ngơ như nai tơ tựa hồ chuyện không liên quan đến anh. Khuôn mặt tuấn tú không có lấy một nét biến đổi cảm xúc. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trương Tiểu Du không hề nhận ra khúc mắc giữa hai người, tự nhủ trong lòng: “Dù thế nào đi chăng nữa, hi vọng sau khi về nước anh sẽ đạt được những thăng tiến trong sự nghiệp, sớm ngày đạt được quân hàm Thượng Uý! “
“Được rồi, anh sẽ cố gảng!” Dịch Kỳ Nhiên nhìn cô bảng ánh mắt dịu dàng.
Trần Phong Sinh chán chường khẽ nhếch môi lên: “Đại diện cho quốc gia bảo vệ biên cương cho tốt, cậu sẽ nhận được thiệp mời đám cưới của chúng tôi!”
Trương Tiếu Du thúc thúc khuỷu tay vào người anh, không biết nên nói gì cho phải Cái tên này, đây rõ ràng là công khai khiêu khích người khác, đúng là tên mặt dày!
May mãn thay, Dịch Kỳ Nhiên không phải là nở một nụ cười vô cùng điển trai: “Chắc chản rồi ười có lòng dạ hẹp hòi, anh Thông báo lại được phát đi khắp sân bay, nhắc nhở những người đi cùng số hiệu chuyến bay với Dịch Kỳ Nhiên đã đến giờ lên máy bay.
Dịch Kỳ Nhiên nắm kéo tay kéo của chiếc vali bên cạnh mình, bất thình lình thấp giọng gọi tên Trương Tiểu Du: “Cá nhỏ!”
“Hả?” Trương Tiểu Du nhìn về phía anh.
Muốn hỏi cô rng liệu anh có thể ôm cô lần cuối được không. Nhưng khi câu nói ấy sắp sửa được nói ra thì cuối cùng anh lại quyết định không nói nữa Khi đó không phải là định mệnh được trao cho mình thì hãy mỉm cười lấy lại sự ấm áp trước đây, Dịch Kỳ Nhiên chỉnh lại cổ áo dưới và chiếc mũ lính, đứng thắng ngoảnh đầu lại nói lời từ biệt với hai người: “Không còn việc gì nữa, cũng đến giờ tôi qua cửa kiểm tra an ninh đây”