Chương
Lý Lan Hoa nằm chặt nằm tay, khớp xương kêu răng rắc: “Thẩm Quân Sơn, có phải lâu rồi cậu không bị đánh hay không? Hả?”
Thẩm Quân Sơn thấy cô xoa nắm đấm đe dọa, lập tức liên sợ: “Đừng đừng, tớ sai rồi!”
Cậu thật sự sợ cú quãng ngã qua vai của cô!
Khi bọn họ và vài người bạn cùng nhau học Tae Kwon Do, hai người chính là đồng đội. Việc bị cô ấy ném qua vai hai lần đã để lại cho cậu bóng ma tâm lý không thế xóa nhòa Thẩm Quân Sơn thấy bộ dạng bình tĩnh của cô, khác xa với trong suy nghĩ của cậu, tức đến mức đấm ngực dậm chân: “Không nên như thế, Lan Hoa, chẳng lẽ cậu không phấn khích khi nhìn thấy tớ sao? Cho dù không có bất ngờ thì cũng nên có kinh ngạc chứ Không đúng, chắc chân là cái đồ phản bội Trương Tiểu Du kia đã bí mật báo với cậu rồi đúng hay không?”
“Cậu nửa đường tiến vào, có thể chen vào được tình cảm giữa hai bọn tớ hay sao?” Lý Lan Hoa cho cậu một cái nhìn chăm chọc.
“Tức chết anh đây rồi!” Thẩm Quân Sơn dậm chân.
“Oa, cậu bạn đẹp trai kia là ai vậy?”
“Nhìn dáng vẻ có lẽ là học sinh mới chuyển đến, không thấy đồng phục trên người cậu ấy sao, trông thật đẹp trai quát”
“Đó là Thẩm Quân Sơn! Lúc còn học cấp , cậu ấy là một nhân vật phong vân, được rất nhiều nữ sinh theo đuối, chẳng qua đều bị cậu ấy liếc mắt xem thường. Sau này lên cấp , không biết biết tại sao lại chuyển trường. Không nghĩ đến qua nửa năm, cuối cùng cậu ấy cũng quay trở lại!
Đám con gái bọn mình cuối cùng cũng có nam thần!
Nam thần.
Khóe miệng Lý Lan Hoa run rẩy, từ này thật sự không thể liên hệ cùng với thãng nhóc tóc vàng đang tung tang nhảy nhót trước mặt cô.
Tên tóc vàng kia nhanh chóng kéo cánh tay cô, vội càng lên lâu: “Đi mau, sắp trễ giờ tự học rồi, Lan Hoa, tớ chung lớp với cậu, bàn cùng bàn của cậu là ai vậy, tớ mặc kệ, tớ phải ngồi chung bàn với cậu!”
Hai bóng người biến mất trong đám đông, không thèm chú ý đến ánh mắt của mọi người ở phía sau Chu Kỳ Kỳ vừa bước vào tòa nhà đã tức giận đến mặt tái xanh, dậm chân thật mạnh: “Ngữ Lam, cậu Thẩm sao lại có dính líu đến con nhỏ Lý Lan Hoa kia!”bg-ssp-{height:px}
Kỷ Ngữ Lam dường như cũng có chút ngoài ý muốn, âm thầm nhướng mày, chậm rãi nói: “Không phải cậu nói Lý Lan Hoa cũng từ thị trấn chuyển.
đến sao, có lẽ hai người họ quen biết nhau ở đó!”
“Nhất định là con nhỏ Lý Lan Hoa không biết xấu hổ quấn lấy cậu Thẩm!” Chu Kỳ Kỳ oán hận nói: “Đúng vậy, nhất định là như thế ! Con nhỏ Lý Lan Hoa kia chính là một con hồ ly tỉnh, ngày nào cũng cười cười nói nói với người khác, lộ ra má lúm đồng tiền dụ dỗ người. Một con nhỏ quê mùa lại không biết an phận, muốn thông đồng với các em nam sinh học lớp dưới còn chưa nói, thế nhưng bây giờ đến cậu Thẩm cũng chẳng buông tha, thật quá đáng!”
“Đừng tức giận!” Kỷ Ngữ Lam lấy lệ trấn an cô ta vài câu.
Chu Kỳ Kỳ càng nói càng tức, quai hàm phình lên: “Tớ sao có thể không tức giận, a a a, tức chết tớ mất!”
Thấy bên cạnh có một học sinh nam nhìn mình, Kỷ Ngữ Lam lơ đấng vuốtt ve mái tóc dài, mặt cậu học sinh nam kia nháy mắt đỏ bừng, khiến cô ta vô cùng đắc ý. Nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Chu Kỳ Kỳ, cô ta trầm giọng nói: “Cậu có thời gian để tức giận, còn không bằng nghĩ ra cái gì đó thực tế một chút mà làm!”
Sau giờ nghỉ trưa đã nhanh chóng đến thời gian đi học buổi chiều.
Giữa trưa Lý Lan Hoa không trở về ký túc xá, văn ngồi mãi ở thư viện, lúc này cô đang ngáp dài, ôm sách giáo khoa và tài liệu ôn tập chạy đến khu dạy học. Không biết có phải ảo giác của cô hay không nhưng cô luôn cảm thấy mọi người xung quanh đang chỉ trỏ vào chính mình.
Khi cô nhìn sang, bọn họ liền lập tức xoay người đi, nhỏ giọng thì thầm.
Đặc biệt là khi vào khu dạy học, đi lên tầng ba, ánh mắt cả các bạn trong lớp và lớp bên cạnh nhìn cô rất không thích hợp.
Cô nhíu mày, có chút không thế hiểu được.
Sau khi đi vào lớp, lúc này các bạn vẫn chưa đến hết, Lý Lan Hoa lập tức đi đến thẳng chỗ của mình.