Chương
“Rõ ràng là do chính cô không chịu nhìn đường, tôi chỉ không cẩn thận va vào cô một chút, cô không giữ kỹ sợi dây chuyền nên mới rơi xuống đất. Chẳng phải tôi đã nói cùng lắm thì tôi sẽ đền tiền cho cô sao?” Chu Kỳ Kỳ vừa nói xong, chợt thay đổi: “Tạ Á Nam, không phải là cô muốn ăn vạ tôi chứ?”
Tạ Á Nam không ngờ được Chu Kỳ Kỳ lại lật mặt nhanh như vậy. Vừa rồi cô ta còn ngạo mạn trước mặt cô và Lý Lan Hoa, đảo mắt lại không thừa nhận là mình cố ý mà chỉ là vô tình, chỉa mũi dùi vào phía cô.
“Cái gì, tôi ăn vạ?” Tạ Á Nam khiếp sợ chỉ vào mũi của mình.
Chu Kỳ Kỳ khinh thường hừ một tiếng: “Chẳng lẽ không phải sao? Chỉ là một cái vòng cổ rẻ trong cửa hàng cũng chỉ bán vài chục ngàn một chiếc. Thế mà cô lại nói đó là bảo vật vô giá, đây là muốn lừa tiền của tôi sao? Tôi biết điều kiện nhà cô chỉ ở mức trung bình, vất vả lắm mới thi được vào trường THPT Thanh Diệp, bình thường còn phải đi làm thêm nhưng cô cũng không thể dựa vào loại biện pháp này để kiếm tiền chứ?”
“Chu Kỳ Kỳ, cô đừng có đổi trắng thay đen!” Tạ Á Nam tức giận giậm chân Chu Kỳ Kỳ nói to, trong giọng nói cũng chứa đầy tự tin: “Bạn học Tạ Á Nam chính mình không chịu nhìn đường, bây giờ lại đổ mọi chuyện lên đầu tôi, hơn nữa lại còn hung hãn như vậy, không chỉ chặn đường tôi mà còn ngăn không cho tôi trở về học tiết tự học buổi tối, còn muốn đem một sợi dây chuyền rẻ tiền ra để tống tiền tôi, mọi người hãy phân xử giúp tôi đi!”
Tiếng nói vừa dứt, quần chúng ăn dưa vây xem xung quanh liền thảo luận sôi nổi.
Trong đó bạn học Giáp căm giận nói: “Tôi thấy Chu Kỳ Kỳ chẳng làm gì sai cả, Tạ Á Nam thật quá đáng!”
Ngay sau đó bạn học Ất liền phụ họa, hình như là bạn cùng lới kiện gia đình Tạ Á Nam quả thật chỉ ở mức trung bình, tôi nhớ lúc vừa mới nhập học còn nợ học phí, bình thường đều đi làm thêm kiếm tiền, mỗi lần thụ tiền quỹ lớp, cô ta cũng là người nộp cuối cùng”
“Đúng đúng, nửa năm trước trường học cũng tổ chức quyên góp từ thiên, hình như là cho bố của Tạ Á Nam. Lúc ấy bố cô ta bị xe đụng phải, tài xế lại bỏ trốn, trong nhà không có đủ tiền đế chạy chữa nên lãnh đạo trường học mới tổ chức quyên góp, tôi còn quyên góp hết tiền tiêu vặt vào nó đấy”
“Cô Tạ Á Nam này là thèm tiền đến điên rồi sao? Thế mà lại nghĩ ra loại mưu kế này, có khác gì với bà lão ăn vạ trên đường đâu?”bg-ssp-{height:px}
“Đúng vậy, cô ta thật quá đáng, người nghèo cũng phải có tự trọng chứ, làm ra chuyện như vậy thì thật quá trơ trên! Cô ta có khuôn mặt lương thiện, chẳng ngờ rằng lại là người tâm cơ, lòng dạ hiếm độc như vậy!”
Trước sự chỉ trích của mọi người, Tạ Á Nam cảm thấy ủy khuất cực kỳ, đặc biệt là những ánh mắt nhìn vào cô khiến cô chẳng biết phải làm thế nào, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
Cô muốn bào chữa cho bản thân “Không phải như vậy, tôi không phải!”
Nhưng mặc dù cô phú nhận thế nào, mọi người cũng đều không tin.
“Nhưng mà, tôi thấy Tạ Á Nam sắp khóc rồi, nhỡ đâu sợi dậy chuyền kia thật sự quan trọng với cô ấy thì sao?”
“Đều đã bể như thế kia, chắc chắn là không thể sửa lại được, cô ấy có thương tâm thì cũng có thể hiểu được mài”
Trong đám người cũng có những thanh âm bất đồng, chỉ là những thanh âm đó chẳng mấy chốc đã bị những giọng nói khinh thường bao phủ: “Có thế thông cảm cho cô takiểu gì cơ chứCho dù chiếc vòng đó có quan trọng thế nào cũng không thế lấy nó để lừa gạt bạn bè chứ”
Tạ Á Nam cảm thấy bản thân sắp sửa bị nước bọt nhấn chìm, cặp mắt ngày càng ửng đỏ.
Vừa nãy chỉ bởi vì đau lòng cho sợi dây chuyền bị Chu Kỳ Kỳ đụng ngã mà rớt bế, lúc này lại hoàn toàn là bị oan khuất. Bản thân cô ấy đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, tất cả mọi người đều đang cười nhạo cô ấy, cô ấy có rơi nước mắt thì mọi người cũng chỉ biết quở trách mà không phải là thông cảm Ngay khi tâm lý của Tạ Á Nam sắp sụp đổ, bồng có một bàn tay nằm lấy tay cô ấy. Mặc dù nhỏ nhưng đặc biệt tràn đầy năng lượng Tạ Á Nam cúi đầu, nhìn thấy Lý Lan Hoa đang nằm chặt tay cô ấy, sau đó lập tức che chản ở phía sau cô ấy, giống như gà mẹ bảo vệ gà con trước diều hâu: “Chu Kỳ Kỳ tôi lặp lại một lần cuối cùng, cô mau xin lỗi Á Nam đi!”
Giọng của Lý Lan Hoa gần như nghiến răng nghiến lợi mà ra.