Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Ngọc Anh có người lại.
Vẻ mặt của anh lúc này rất u ám, không hề giống như đang nói đùa với cô.
“Nghe thấy chưa!” Hoàng Trường
Minh khó chịu quát.
Lam Ngọc Anh sợ hãi gật đầu: "Nghe thấy rồi!” “Ừm.” Hoàng Trường Minh vô cùng vừa ý, ôm cô vào lòng.
Cứ như vậy, anh im lặng ôm cô được một lúc thì có tiếng bụng sôi ủng ục bất ngờ vang lên.
Lam Ngọc Anh lúng túng sở bụng, anh nghe thấy liền hỏi: “Em vẫn chưa ăn c?" "Chưa." Cô gật đầu.
Đúng lúc cô muốn nói điều gì đó thì lại có một tiếng “ùng ục” khác, nhưng lần này là của Hoàng Trường Minh.
Nhìn trên mặt anh thoảng qua một chút ngượng ngùng, Lam Ngọc Anh không nhịn được mà bật cười: “Hoàng Trường Minh, anh cũng chưa ăn đúng không?” “Anh quả bận, thư ký đặt đồ bên ngoài rất khó ăn!” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
Lam Ngọc Anh cảm thấy trong lòng nhói đau, ngẩng đầu lên nói: “Em nấu mì cho anh có được không?" "Ừ.
Hoàng Trường Minh gật đầu, hơi buông cô ra: "Tủ lạnh ở đây trống không, chẳng còn gì cả, anh xuống lâu đi mua "Để em đi mua cho!” Lam Ngọc Anh muốn để anh nghỉ ngơi.
"Không sao, để anh đi.” Hoàng Trường Minh kéo cô lại, liếc mắt nhìn gương mặt cô: "Em đi rửa mặt cho sạch đi, xấu chết đi được." "Ừm.” Lam Ngọc Anh xấu hổ.
Sau khi nghe tiếng đóng cửa, cô liền chạy vào phòng tắm và hoảng hốt khi nhìn thấy bản thân ở trong gương.
Tóc tại rồi bù, mũi khóc đến nổi đỏ bừng, mí mắt sưng to như hai quả óc chó, cũng may cô không có thói quen trang điểm nếu không thì cô khóc đến nỗi kẻ mắt của cô sẽ như con gấu trúc- bảo vật của quốc gia, cô vội vặn vòi nước rửa sạch mặt.
Lúc đi ra, cô cúi đầu xuống nhìn đôi dép đi vừa chân, chính là Hoàng Trường Minh đưa cho cô lúc đi ra ngoài.
Sau hơn mười phút, Hoàng Trường Minh mua một ít mì khô và trứng quay về, Lam Ngọc Anh dịu dàng cầm lấy, sau đó chạy tới nhà bếp bắt đầu bản rộn nấu ăn.
Sau bữa tối, hai người đi tầm ở phòng riêng biệt.
Lam Ngọc Anh sau khi sấy tóc bước ra, cô mở chăn bông ra thì bị anh kéo vào.
Đèn trong phòng vụt tắt, khi nụ hôn của Hoàng Trường Minh chạm xuống, cô nâng cằm lên chủ động đón ý, vòng hai tay qua cổ anh.
Nụ hôn kéo dài rất lâu.
Sau khi chia tay, ngoại trừ lần hồi hấp nhân tạo ngắn ngủi thì rất lâu rồi hai người không thân mật như vậy.
Đều là người từng trải qua về thể xác và tinh thần, rất nhiều động tác nhỏ cũng có thể kích động nội tâm trong lòng, không khí và máu sôi sùng sục cũng đã nóng lên.
Lam Ngọc Anh vội vàng đi, cô chỉ có gọi điện cho giám đốc xin nghỉ, rồi nhanh chóng chạy đến Long Thành tìm Hoàng Trường Minh, cũng không mang theo quần áo để thay, ngay cả bàn chải đánh răng vừa nãy cũng là dùng chung với anh.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm rất dễ dàng bị xé toạc.
Lúc hai người gần như khó tách rời thì Hoàng Trường Minh đột ngột dừng lại, trấn anh chạm vào cô, hơi thở gấp gáp đang nhẹ nhàng vuốt ve khỏe miệng cô.
Lam Ngọc Anh cũng đang thở hổn hến, khó hiểu hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh sao vậy?" "Không có gì." Hoàng Trường Minh nói xong liền từ trên người cô lật xuống, năm ở bên cạnh.
Lam Ngọc Anh cắn môi, như vậy là không có gì sao?
Người cô bị cánh tay thon dài của anh cuộn vào lòng, trong bóng tối có một cái cằm nhọn đang chống trên đỉnh đầu cô.
“Anh.
"
Hoàng Trường Minh nhếch môi: “Anh cái gì?"
Lam Ngọc Anh thì thào nói: "Tại sao anh không tiếp tục " “Tiếp tục cái gì?" Hoàng Trường Minh vẫn hỏi.
“Anh cố ý hỏi." Cô đỏ bừng mặt.
Yết hầu của Hoàng Trường Minh nhô cao chuyển động lên xuống trong bóng tối.
“Chỉ là muốn hôn em, cũng không có ý định làm gì khác." “Tại sao.." Lam Ngọc Anh ngày người.
Hoàng Trường Minh đột nhiên lạnh lùng "hừm" một tiếng sau đó cố ý nói khë: "Để tránh có người nói anh vì muốn có quan hệ với cô ấy, mà tìm một cái cớ muốn tiếp tục với cô ấy mà thôi!”
Lam Ngọc Anh nghe thấy sự phẫn nộ trong lời nói của anh và cảm thấy nó rất quen tai.
bg-ssp-{height:px}
Người này rõ ràng đang nói về cô.
Lam Ngọc Anh lúng túng.
Người đàn ông này thật đáng hận!
Cô cần môi, dùng bàn tay nhỏ bé của mình leo lên vòng eo rắn chắc của anh: "Ưm, Hoàng Trường Minh...!
Lồng ngực của Hoàng Trường Minh hơi nâng lên rồi hạ xuống, hít thở cũng nặng nề hơn.
Lam Ngọc Anh đã cảm nhận được sự thay đổi của anh, nhưng vẫn bị anh ôm vào lòng, khàn giọng nói: "Mau ngủ đi!”
Suốt cả đêm, Hoàng Trường Minh không hề có ý chạm vào cô.
Ngày hôm sau, Hoàng Trường Minh dậy tắm rửa từ rất sớm.
"Hôm nay là thứ bảy, anh vẫn đi làm sao?” Lam Ngọc Anh rất ngạc nhiên với điều này.
Hoàng Trường Minh nhíu mày giải thích: “Chi nhánh ở đây có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Lam Ngọc Anh gật đầu, đứng dậy nấu bữa sáng cho anh, sau đó nhìn anh mang giày da và rời đi,
Thời gian tan làm là lúc chạng vạng tối, cô sửa soạn một chút rồi đến tòa nhà văn phòng ngày hôm qua.
“Tôi tìm tổng giám đốc Hoàng..
Rõ ràng là khác với ngày hôm qua, sau khi cô nói như vậy xong, nữ nhân viên quầy lễ tân vội vàng nói: "Cô Lam, mời cô đi theo tôi.” “Cảm ơn." Lam Ngọc Anh thẹn thùng nói.
Thật ra tối qua cô đã nói chuyện với Hoàng Trường Minh, hôm qua lúc cô đến đã bị nhân viên lễ tân chặn đường, Hoàng Thanh Thảo tức giận đến mức còn muốn cho nổ tung tòa nhà này, bây giờ xem ra anh đã đặc biệt dặn dò rồi.
Nơi này không giống như Hoàng
Oanh không có thang máy chuyên dụng.
Nữ nhân viên đưa cô vào thang máy rồi gật đầu chào lại.
Cũng giống như vậy lên trên tầng cao nhất, Lam Ngọc Anh đi ra có một nữ thư ký đi tới, dường như là sinh viên đại học mới tốt nghiệp chưa lâu, trong mắt ngoài tinh thần hăng hái rất lớn ra còn có hàng loạt sự tò mò đối với cô, đưa cô đến phòng làm việc của Hoàng Trường Minh.
Sau khi gõ cửa phòng làm việc xong, nữ thư ký gật đầu rời đi, trước khi đi còn lén lút nhìn có vài lần.
Áo khoác vest của Hoàng Trường Minh được đặt trên ghế dựa cao ở phía sau, anh đang vùi đầu trước bàn làm việc, cạnh tay có đống văn kiện cao ngất ngưởng.
"Sao em lại tới đây?”
Chiếc bút máy trong tay ngừng lại, anh nhìn thấy cô thì vô cùng ngạc nhiên.
Lam Ngọc Anh trên mặt có phần xấu hổ.
“Em đón anh tan làm..
Hoàng Trường Minh đứng dậy khỏi ghế, anh chú ý đến trong tay cô đang xách hai chiếc túi đầy ắp có nhãn hiệu của một siêu thị nào đó.
“Em đi mua đồ sao?" “Vâng.
Hoàng Trường Minh cầm lấy tất cả, để trên ghế sô pha, rồi kéo cô lại: "Sao không đợi anh tan làm rồi cùng đi?” “Ừm.” Ánh mắt của Lam Ngọc Anh có gì đó mập mờ, nói quanh có không hề tự nhiên.
“Em đúng lúc cũng nhàn rỗi không có việc gì làm...!
Hoàng Trường Minh đang cúi đầu cầm gối ôm sau lưng đưa cho cô, mà không hề có phát giác gì.
“Anh vẫn còn một số văn kiện chưa duyệt, em ở đây đợi anh một chút được không?” “Vâng." Lam Ngọc Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Hoàng Trường Minh quay trở lại bàn làm việc, trong phòng làm việc chỉ còn lại tiếng "xoẹt xoẹt” của bút máy.
Lam Ngọc Anh cũng không cảm thấy nhàm chán, cô lấy điện thoại ra không chơi mà là ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì, cô cần môi, mặt đỏ bừng.
"Ngọc Anh, qua đây!
Đột nhiên, cô nghe thấy anh gọi, có hơi giật mình.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy anh đang cầm bút vươn tay về phía mình, bất giác đứng lên nói: "Ö.."
Cô vừa đi qua bàn làm việc thì đã bị Hoàng Trường Minh nằm cổ tay kéo, theo quán tính cô ngã vào lòng anh.
Chưa kịp nói gì, cô đã bị anh can vào miệng.
"Đây là phòng làm việc đó Lâm Ngọc Anh mặt đỏ ửng lên nhắc nhở.
Hoàng Trường Minh yên lặng nhướng mày, chân khẽ nhúc nhích, ghế dựa cao quay sang một bên, anh dùng lòng bàn tay ôm lấy gáy cô, hôn cô.
Anh không hề lướt qua mà hôn thật sâu.
Không biết cửa văn phòng mở ra từ