Chương
“Trân Văn Sáng! Trần Văn Sáng!”
“Em đang gọi hồn anh đấy à?”
Trân Văn Sáng nhíu mày, bật cười.
Lý Lan Hoa vấn ôm ghì lấy anh, thỏ thẻ những lời trong lòng, dường như vẫn không dám tin tưởng.
“Văn Sáng, sao em cảm giác đây giống giấc mơ quá vậy.”
“Không phải mơ đâu.”
Trân Văn Sáng yêu thương vuốt tóc cô, Lý Lan Hoa mím môi.
“Thật là! Em cảm giác mình hiện tại đã hái được quả ngọt rồi, không uổng phí suốt khoảng thời gian qua em mặt dày chủ động theo đuổi anh! Cuối cùng có thể khiến người đàn ông lạnh lùng như anh rung động!”
“Không phải người chủ động tỏ tình là anh sao?”
“Đó là bởi vì em từ đầu đến cuối luôn nỗ lực hết sức mình, đúng không nào!”
Nghe những lời này, Trần Văn Sáng hoàn toàn im lặng, không hề phản bác.
Bởi vì Lý lan Hoa nói rất đúng. Cổ ngẩng đầu lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt lấp lánh như thể chứa ngàn ánh sao, hạnh phúc nở nụ cười.
“Chú nhỏ, em vui lắm!”
Trân Văn Sáng không trả lời nhưng cánh tay lại càng thêm ôm chặt lấy cô.bg-ssp-{height:px}
Đáy lòng anh cảm thấy sự rung động mãnh liệt, chẳng thể tìm cách cản lại.
Hai người đều cảm thấy mĩ mãn khi ở bên cạnh đối phương.
Điện thoại trong túi bất chợt đổ chuông. Lý Lan Hoa mở khóa màn hình, nhìn thấy thời gian liền sợ đến giật bắn mình. Cô lui ra khỏi lồng ngực đối phương, đứng thẳng trở lại.
“Chú nhỏ, gần mười giờ rồi…”
Bọn họ vậy mà đứng ở nơi này gần cả tiếng đồng hồ! Cô cuối cùng đã hiểu rõ câu thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng rồi. Trân Văn Sáng hiểu ý, chậm rãi buông tay.
“Ừm, chúng ta về thôi.”
Lý Lan Hoa bấy giờ giống hệt cô vợ nhỏ vậy, vô cùng nghe lời. Trần Văn Sáng nói gì thì chính là cái đó. Trân Văn Sáng rảo bước đi phía trước, bỗng nhiên dừng lại, xoay người vươn tay hướng về phía cô.
Lý Lan Hoa ngơ ngác nhìn lòng bàn tay anh, sau đó ngại ngùng nở nụ cười, đem tay mình đặt lên trên. Chỉ trong phút chốc, mười đầu ngón tay liền đan chặt vào nhau. Trần Văn Sáng cảm thấy bàn tay Lý Lan Hoa vừa nhỏ nhắn lại vừa mềm mại, giống hệt như tơ lụa cao cấp.
Trong lòng hai người đều nhộn nhạo, hạnh phúc năm tay, cùng nhau quay về. Lý Lan Hoa thi thoảng sẽ liếc mắt nhìn xuống bàn tay hai người, gương mặt đỏ như quả cà chua, ngay cả vành tai cũng phớt hồng. Điệu bộ lén lút của cô, Trần Văn Sáng làm sao lại không thấy, thời điểm bị anh nhìn chằm chằm cô liền quýnh quáng, vội vàng tìm chủ đề để chuyển dời sự chú ý của anh.
“Hôm nay anh đến bộ chỉ huy cả ngày à?”
“Ừm. Vừa sắp xếp đội cứu viện, đội chữa bệnh và các tình nguyện viên khác nữa. Ngày mai chắc sẽ có khoảng hai nhóm rút về.”
“Vậy chúng ta phải trở về luôn sao?”
“Ừm. Tới thành phố .J chờ anh.”
“Em biết rồi.”