Chương
Nhanh chân chạy tới thì thấy cô đang chật vật lôi bè lên bờ, cả người bẩn thỉu, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm bùn. Sắc mặt anh ngay lập tức đen như đít nồi vậy. Trần Văn Sáng xem cô như quân lính dưới trướng, nghiêm khắc dạy dõ.
“Anh hỏi em đấy! Em có biết mình làm như vậy nguy hiểm đến mức nào không?”
“Em không nghĩ nhiều như vậy…”
Lý Lan Hoa chột dạ cúi đầu. Trần Văn Sáng nhếch môi, tức giận chỉ tay về phía cô.
“Thằng bé là con nít, chẳng lẽ em cũng là con nít à? Nơi này địa hình trũng như thế nào, mực nước sâu bao nhiêu, xoáy nước chảy xiết đến mức nào, em có biết không hả! Em thậm chí ngay cả việc thông báo cũng không có, tự ý mang thuyền bè đi, đem theo đứa nhỏ cái gì cũng không biết, hai người cứ như vậy mà đến chỗ sườn núi! Lan Hoa, em hay rồi, bây giờ chắc tới bay lên trời em cũng làm được nhỉ!”
Thanh âm Trần Văn Sáng nâng lên đến vài tông, tiếng như hổ gầm, lời nó ra nặng nề vô cùng. Đứa nhỏ ôm chặt lấy mèo con, không dám cựa quậy. Người đàn ông này, quá mức đáng sợ rồi! Mà không ít lính quân khu cùng người dân đều tò mò ngó ra xem thử!
Gương mặt Lý Lan Hoa bị mắng đến mức lúc đỏ lúc trắng. Mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm về phía hai người nhưng Trần Văn Sáng hoàn toàn chẳng chút để ý, thậm chí dáng vẻ giống như muốn nhéo lõ tai cô để khuyên răn một hồi mới thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Lan Hoa bất giác bạnh ra, khóe môi mím chặt, cảm thấy tức giận quá đôi. Chẳng lẽ cô không cần mặt mũi nữa chắc!
Lý Lan Hoa bị Trân Văn Sáng mắng đến mức cả người đều run lên. Chờ đối phương răn dạy xong, cô liền hất tay rồi đi. Tức chết cô rồi!
Lý Lan Hoa bắt đầu hoài nghi đây có phải là Trần Văn Sáng giả mạo hay không. Tối hôm qua rõ ràng còn dịu dàng ôm oô, trò chuyện về đủ thứ chuyện, thậm chí còn muốn dẫn cô đi Cắm trại, xem mưa sao băng. Vậy mà hôm nay lại quát mắng cô trước mặt nhiều người như vậy, Lý Lan Hoa cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung vì tức giận.bg-ssp-{height:px}
“Đúng là quá đáng mài”
Cô trở lại trạm chăm sóc, đem áo phao nặng nề vứt xuống đất, ầm ï hét lên. Thẩm Quân Sơn đem áo phao nhặt lên, võ cho bụi bẩn bay đi mất. Tuy rằng ban nấy cậu không có mặt nhưng đại khái vân biết chuyện gì xảy ra, cà lơ phất phơ phẩy tay.
“Trước mặt mọi người nói ra những lời như vậy, quả thật không chừa mặt mũi cho cậu rồi nhỉ!”
“Chứ còn gì nữa! Hiện tại mới chính thức quen nhau chưa đến hai ngày, anh ấy đã bắt đầu chỉ vào mặt mình mắng mỏ rồi. Những tháng ngày về sau còn tới mức nào đây!”
Thẩm Quân Sơn nghe cô kêu gào âầmTnhưng biết điều không đổ thêm dầu vào lửa. Bởi cậu biết chỉ cần mình hùa theo, đối phương sẽ ngay lập tức trở mặt, không cho phép mình mắng Trần Văn Sáng. Lý Lan Hoa càng nghĩ càng cảm thấy Trần Văn Sáng quá đáng, đưa ra điều kiện.
“Trừ khi anh ấy xin lỗi mình, nhận lõi về bản thân. Bằng không, mình tuyệt đối không thèm đếm xỉa tới anh ấy nữa!”
“Mình tin cậu, nữ anh hùng!”
Thẩm Quân Sơn chắp tay, mỉm cười nhìn cô khiến Lý lan Hoa lườm cậu muốn rách mắt. Chạng vạng, trời dần ngả hoàng hôn, Lý Lan Hoa từ lúc bị Trần Văn Sáng nghiêm khắc răn dạy liền ở lì trong trạm chăm sóc, hoàn toàn không đặt nửa bước chân ra ngoài, ngay cả việc đi vệ sinh cũng không.
Cô thu xếp xong công việc, nghiêng đầu ngồi yên tại chỗ. Những tia nắng cuối cùng châm chậm vụt tắt, tiếng bước chân trầm ổn vang lên bên tai cô.
Lý Lan Hoa không ngẩng đầu nhưng trong tầm mắt đã xuất hiện hình dáng đôi ủng quen thuộc. Anh liếc mắt nhìn sữa bò cùng giăm bông được đặt trên bàn, thanh âm so với ban trưa đã dịu hơn hẳn.