Chương
“Không ăn cơm chiều? Không đói bụng à?”
Ăn cái gì, ăn tức giận no từ trưa đến giờ mất rồi! Lý Lan Hoa hừ lạnh, bất mãn quay đi. Hiện tại trên mặt cô đang ghi rõ bốn chữ, vô cùng tức giận! Trần Văn Sáng im lặng nhìn cô, trầm giọng lên tiếng.
“Theo anh đi ra ngoài, anh có vài lời muốn nói với em.”
Lý Lan Hoa vấn ngồi yên tại chỗ giống như sư tăng nhập thiền vậy. Trần Văn Sáng không hề nôn nóng, sau khi dứt lời liền rời khỏi.
“Anh ở dưới gốc cây hôm qua đợi „ in Lý Lan Hoa nhìn theo cho đến khi bóng đối phương khuất dạng mới cắn răng đứng dậy, nhanh chóng đuổi theo.
Đi thì đi, dẫu sao đây chính là cơ hội để anh lấy lòng cô, chủ động mở miệng xin lỗi. Từ xa, cô đã thấy bóng dáng Trần Văn Sáng.
Đối phương một thân quân phục chỉnh tề, dù cho ống quần vương không ít bùn thì quần áo từ trên xuống dưới đều trông vô cùng sạch sẽ, tôn lên vóc dáng cao to rắn chắc. Lý Lan Hoa nhìn đến mức thất thần, trong lòng rung động.
Chợt nhớ ra mình vấn còn giận đối phương, cô nghiêm mặt. Trần Văn Sáng nhìn cô, gảy tàn thuốc trong tay, nhàn nhạt hỏi. : “Biết mình sai ở đâu chưa?”
“Trần Văn Sáng, anh gọi em ra đây không phải để xin lỗi em sao?”
“Không phải.”
Lý Lan Hoa vốn dĩ đang chủ động chờ đối phương xuống nước, nghe anh trả lời như vậy liền tức đến mức đỉnh đầu bốc khói, ngay lập tức muốn rời đi.
Trần Văn Sáng nhanh chóng nắm lấy tay cô, bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong †ay anh.bg-ssp-{height:px}
“Anh bắt em đứng lại để tiếp tục nghe anh mắng mỏ sao?”
“Không măng em nữa, muốn nói với em vài chuyện thông thường mà thôi.”
Anh vân luôn nắm chặt tay cô không buông. Có câu nói như thế này, không thể giảng đạo lý đối với phụ nữ. Nghĩ đến chuyện này, khóe môi Trần Văn Sáng lại vô thức nhếch lên. Nhìn thấy dáng vẻ đối phương như vậy, Lý Lan Hoa lại bất giác mềm lòng. Thiếu chút nữa, cô lại theo bản năng muốn nhào vào lồng ngực đối phương.
“Nơi này là Hải Phòng, hơn nữa lại còn là khu vực thiên tai. Em là con gái, lại dẫn theo một đứa nhỏ, hai người tự ý kéo bè chạy vào vùng nước lũ. Em có từng nghĩ đến việc nếu như gặp nguy hiểm thì phải làm thế nào bây giờ không?”
TÝ¡ trí nơi này địa hình trũng sâu, là nơi hay bị nước lũ vây quanh nhất. Hôm trước nhận được thông báo người dân nơi này bị kẹt hơn mười ngày, không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Huống hồ làng sát bên cạnh núi, tuy rằng hiện tại không mưa nhưng bất kì lúc nào cũng có thể phát sinh dư chân sạt lở. Vậy mà em vẫn đâm đầu vào chỗ đó.”
“Nếu chẳng may xảy ra chuyện bè bị lật chẳng hạn, hai người cùng lúc rơi xuống nước, ai có thể cứu em đây? Em không chỉ hại bản thân mà còn hại cả đứa nhỏ ngày hôm qua em vừa cứu về từ cõi chết. Ở tại thời điểm đấy, chẳng ai biết hai người đi đâu cả. Chờ đến khi phát hiện ra thì đã quá muộn rồi!”
“Eims + Lý Lan Hoa há miệng nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
“Em sai ở chỗ không dẫn theo anh hay bất kì người lính có kinh nghiệm nào cả. Về sau, đừng liều lĩnh đem một đứa nhỏ kích động đi cứu một con mèo như vậy. Nếu không thể bảo đảm an toàn cho bản thân và người bên cạnh thì thứ em làm chỉ là chuyện uổng công phí sức mà thôi.”
Trân Văn Sáng liên tục phân tích, mà Lý Lan Hoa chỉ có thể im lặng lăng nghe. Cô quả thật đã không cân nhắc đến toàn cục, bây giờ mới chịu suy nghĩ và cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Dù sao chuyện thiên tai, bên trong có vô vàn tình huống phát sinh. Hơn nữa, cô cũng chẳng phải là quân lính được huấn luyện bài bản, ngay cả việc chèo bè còn chẳng đủ tự tin, tất cả đều dựa vào kinh nghiệm chèo thuyền ngày bé mà thôi.