Chương
“Không cần đâu. Cảm ơn.”
“Tổng huấn luyện viên đừng nghiêm †úc như vậy mà. Chỉ là một bình nước thôi!”
Đối phương vẫn không từ bỏ, duyên dáng nở nụ cười.
“Không cần.”
“Tổng huấn luyện viên, đây chỉ là một bình nước, cũng không phải hối lộ gì cả. Đây chỉ đơn giản là tấm lòng của em thôi, mong tổng huấn luyện viên nhận cho ạI”
Đối phương nâng bình nước bằng cả hai tay, đôi mắt lấp lánh, chỉ thiếu điều bày tỏ ngay giữa chốn đông người nữa mà thôi. Lý Lan Hoa bị dáng vẻ này làm cho suýt buồn nôn, da gà da vịt đều nổi cả lên. Ngay cả cô còn chưa từng nói với anh kiểu đấy!
Tức quá mài “Bạn gái của tôi đã sớm chuẩn bị cho tôi rồi.”
Trần Văn Sáng vẫn không nhận, lạnh lùng trả lời. Thanh âm từ chối hoàn toàn hệt như nhau nhưng mơ hồ lộ ra tiếng cười về cuối. Anh giơ tay cho mọi người xem, chiếc bình giữ nhiệt màu hồng ấm áp. Nhìn màu sắc, mọi người ngay lập tức xác nhận đây tuyệt đối không thể nào là đồ mà đàn ông tình nguyện sử dụng.
“Tổng huấn luyện viên có bạn gái rồi sao?”
Sinh viên nữ trợn tròn mắt kêu lên.
Không riêng gì cô, những người còn lại đều nghe như sét đánh ngang tay, không tin hỏi lại.
“Ừm” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.bg-ssp-{height:px}
Trong nháy mắt, gương mặt tất cả đều trắng bệch. Mới buổi sáng vừa có cảm giác yêu đương, đến tối liền thất tình. Người đàn ông nhìn vô cùng hoàn hảo, ấy vậy mà đã có bạn gái mất rồi.
Mọi người đều bị đả kích tinh thần mà Lý Lan Hoa bấy giờ lại cười đến mức không thể khép mồm lại được.
Cho anh một trăm lẻ một điểm, hoàn toàn không sợ anh kiêu ngạo.
Trời đã về khuya, không gian xung quanh dần rơi vào yên tĩnh. Dưới lầu có thể nhìn thấy vài ba sinh viên đi qua đi lại, còn hơn một tiếng nữa mới tới thời gian đóng cửa nên hiện tại vẫn chưa có ai về. Lý Lan hoa thay đồ, đổi thành trang phục vận động thoải mái với áo thun tay ngắn mát mẻ.
Sau khi trở vê ký túc xá, cô ngoan ngoãn ôm điện thoại chờ tin nhắn từ đối phương. Hệt như buổi trưa, cô muốn ngay lập tức nhìn thấy anh, không đợi thêm được nữa. Cô từ lầu ba chạy xuống, liên nhìn thấy bóng người quen thuộc từ phía xa.
Bởi vì đứng khuất ở nơi xa lại ngược sáng nên cô hoàn toàn không thấy rõ mặt. Đại khái chỉ có thể trông thấy viền cổ áo, cô khẽ căn môi, tim đập bình bịch. Nghĩ đến khoảnh khắc Trần Văn Sáng xòe món đồ mà cô đưa cho, sau đó nói là do bạn gái chuẩn bị, tâm tình cô càng thêm vui vẻ.
Lý Lan Hoa đảo mắt nhìn quanh, xác định không có người nào, hơn nữa dưới tàn cây rậm rạp có làm cái gì cũng sẽ khó bị người ngoài phát hiện. Cô xấu hổ chớp chớp đôi mắt, sau đó rón rén bước từng bước một, muốn từ phía sau nhào đến ôm lấy đối phương.
Ngay khoảnh khắc cánh tay cô duõi ra, người đàn ông dường như cảm ứng được, liền quay người sang. Nhìn thấy rõ gương mặt đối phương, cô liền hoảng hốt.
Lý Lan Hoa vội vàng ngừng lại nhưng bởi vì quá đột ngột nên thân thể cô loạng choạng suýt ngã, phải chếnh choáng vài lần mới không ngã nhào vào người đối phương. Nhưng hiện tại khoảng cách giữa cả hai quá múc gần gũi, Tiêu Tuấn Kiệt quay đầu nhìn thấy cô thì ngạc nhiên vô cùng.
“Lan Hoa?”
“Anh Tuấn Kiệt…”
Thấy cô nghiêng ngả, anh vội vàng vươn tay túm lấy đối phương.