Chương
“Ánh năng mặt trời gần đây khá độc hại, cậu muốn dùng không?”
Tiêu Tuấn Kiệt trong lúc nghi ngờ liền nghe Trần Văn Sáng hỏi thăm, sau đó chìa chai lô hội ra trước mặt anh.
Phản ứng đầu tiên của đối phương chính là được xem trọng mà sinh ra sợ hãi.
Trong quân khu, anh chỉ là lính thuộc hàng binh nhì, bình thường chỉ có cấp bậc tiểu đội trưởng và trung đội trưởng mới được tiếp xúc với cấp trên có thứ bậc cao như Trần Văn Sáng. Nếu như không phải cùng nhau hoạt động trong chiến dịch cứu trợ mùa lũ thì e rằng anh và đối phương đã chẳng bao giờ có cơ hội gặp mặt.
Hơn nữa, thời điểm ở khu vực xảy ra thiên tai Tiêu Tuấn Kiệt luôn cảm thấy đội trưởng Trần không quá yêu thích mình. Chẳng biết tâm tư của anh có bị đối phương nhìn thấu hay không. Tiêu Tuấn Kiệt e dè, khẽ lắc đâu.
“Cảm ơn đội trưởng Trần, không cần đâu!”
“Tôi vốn cũng không thích thứ này, chỉ là bạn gái đưa nên tôi nhất định phải dùng. Chẳng còn cách nao khác nữa ) cả.
Trần Văn Sáng không làm khó dễ Tiêu Tuấn Kiệt, chỉ vuốt ve mu bàn tay, môi mỏng cong lên, thanh âm lộ ra vẻ bất đắc dĩ nhưng ý cười lại ngập tràn nơi đáy mắt. Tiêu Tuấn Kiệt thấy Trần Văn Sáng chủ động cùng mình bắt chuyện, trong lòng đương nhiên kích động, cảm thấy đây là cơ hội tốt để thể hiện bản thân.
Dù sao đối phương chính là cậu nhỏ của Lý Lan Hoa, muốn theo đuổi con gái nhà người ta nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho người thân của đối phương mới được!
Tiêu Tuấn Kiệt đảo mắt nhìn qua chai lô hội, toàn bộ nghi hoặc trong | nháy mắt liền bất mất. Anh nghĩ nơi Trân Văn Sáng làm việc lúc trước, loại nhấn hiệu này sản xuất đại trà là chuyện bình thường. Chỉ có điều, nghe đối phương nói những lời này, Tiêu Tuấn Kiệt vấn cảm thấy kinh ngạc.bg-ssp-{height:px}
“Đội trưởng Trần, anh thật sự có bạn gái rồi à?”
Tối hôm qua Tiêu Tuấn Kiệt cùng mọi người đều chứng kiến cảnh Trân Văn Sáng từ chối nữ sinh xinh đẹp nhất khối, lúc đó còn tưởng đối phương muốn giữ mình trong sạch, tránh đi những rắc rối không cần thiết nên mới cố tình nói ra những lời như vậy. Anh nghe Tiêu Tuấn Kiệt hỏi liền trả lời.
“Ừm”
“Vậy nhất định đối phương sẽ rất xinh đẹp, xứng đôi với đội trưởng lắm!”
Tiêu Tuấn Kiệt tuy lời nói ra mang vẻ ninh nọt nhưng trong lòng vẫn là thật tâm. Đầu là đàn ông như nhau, Tiêu Tuấn Kiệt thừa nhận Trần Văn sáng vô cùng quyến rũ. Bất kể ở trong quân khu hay bước ra xã hội thì đều khiến mọi người phải dõi mắt nhìn theo. Cô gái được người đàn ông này xem trọng, nhất định phải cực kì xuất sắc.
“Rất đẹp. Nhưng đáng tiếc tuổi còn hơi nhỏ, vẫn đang theo học chương trình đại học.”
Trần Văn Sáng nghe những lời này, trong mắt thoáng qua vẻ dịu dàng. Tiêu Tuấn Kiệt nghe xong liền giật mình, đội trưởng Trần ra tay nhanh quá vậy. Nghĩ đến mình ở bên Lý Lan Hoa đã một thời gian, hơn nữa còn ở trong môi trường đại học, Tiêu Tuấn Kiệt cảm thấy mình cần phải cố gắng hơn nữa, trước khi kì tập huấn quân sự kết thúc nhất định phải có sự tiến triển…
Trần Văn Sáng sau khi dứt lời liền liếc nhìn đồng hồ, dáng vẻ tán gấu hòa động nhanh chóng biến mất, thay vào đó là biểu cảm nghiêm túc.
“Hiện tại đến giờ huấn luyện rồi, mau đến sân vận động tập trung thôi!”