Chương
‘Kiếm chuyện rồi.
Thời tiết tháng chín phương Bắc cũng không quá nóng bức, nhưng huấn luyện ngoài trời trong thời gian dài vẫn rất dễ bị cảm nắng.
Hai ngày đầu tiên khi huấn luyện quân sự cũng đã có mấy vị sinh viên nữ lần lượt bị cảm nắng, hên là tình huống cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là choáng đầu hoa mắt đổ nhiều mồ hôi mà thôi, đến dưới bóng cây trong thao trường nghỉ ngơi một lát, nếu nghiêm trọng hơn thì huấn luyện viên sẽ cho phép trở về ký túc xá để nghỉ ngơi.
Còn giống như Kỷ Ngữ Lam dạng này thì vấn là lần đầu điên. Thân hình mềm nhữn ngã trên mặt đất, đưa tới không ít thanh âm kêu gào.
Kỷ Ngữ Lam mới vừa chuyển trường tới vào buổi chiều, người ngợm lại xinh đẹp, mấy sinh viên nam đang vây quanh quan tâm.
Trần Văn sáng bước rất nhanh, thân ảnh cao to đã tới trong đội ngũ, anh ta vân rất bình tĩnh giải tán đám người rồi cúi người bên cạnh Kỷ Ngữ Lam.
Đây là đại học y khoa, học sinh đều theo nghề thuốc, cho dù thuật chữa bệnh không cao siêu đến mức siêu phàm nhưng cũng biết được một chút cơ bản về chữa trị, nên đều tự giác lui về sau, để không khí xung quanh càng thêm thông thoáng.
Trần Văn Sáng kiểm tra sơ lược bên ngoài, hai tay đưa vê hướng Kỷ Ngữ Lam.
Lý Lan Hoa đứng trong đám người thấy vậy, khóe miệng không khỏi cong lên.
Bồng nhiên Trần Văn Sáng nghĩ đến điều gì đó, khi tay vừa chạm đến người Kỷ Ngữ Lam thì dừng lại, ngẩng đầu dặn dò hai nam sinh viên bên cạnh: “Tới đây, đỡ Kỷ Hiểu Lam đi tới phòng y tá.”bg-ssp-{height:px}
Hai vị nam sinh viên được điểm danh lật đật chạy tới.
Đây cũng là chuyện tốt, giúp người làm niềm vui, huống chỉ người bệnh lại là người đẹp, cao hứng còn không kịp chớ nói chỉ từ chối.
Hai vị nam đồng học rất cẩn thận dìu dắt Kỷ Ngữ Lam đang té xỉu đứng lên, mỗi người nâng lên một bên cánh tay dìu về phía phòng y tá.
Trân văn Sáng thông báo cho sĩ quan bên cạnh rồi dặn dò những bạn còn lại tiếp tục huấn luyện, sau đó mới bước đi tới phòng y tá.
Trận ồn ào này đã trôi qua, tiếp tục huấn luyện.
Đại khái trôi qua hơn mười phút, hai nam sinh viên trước kia đã trở về, nhưng mà Trần Văn Sáng cũng không trở về cùng, thẳng đến chạng vạng tối khi kết thúc huấn luyện quân sự cũng không thấy thân ảnh của anh ta, giáo quan bên cạnh đi qua giải tán bọn họ.
Giống như mọi ngày, sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, các học sinh cũng là kéo lấy thân thể lết tới nhà ăn.
Lý Lan Hoa ôm khay đang xếp hàng đi đến phòng ăn.
Khi giải tán, cô ấy đi rất chậm rãi, ngó ngó xung quanh phương hướng phòng y tá, muốn nhìn xem tại sao Trần Văn Sáng đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa trở về, khi đến phòng ăn, chỗ mua cơm cũng đã không ít người chen lấn rồi.
Chờ đến lượt Lý Lan Hoa thì món dấm đường sườn non thích ăn đã chỉ còn lại nước chan. Vì thế, Lý Lan Hoa còn phát tin nhắn nũng nịu oán trách, nhưng cũng không có nhận lại tin trả lời của anh ta.