Chương
Mặc dù chỉ là cái chăn, nhưng dù sao cũng là đồ vật đắp trên người mỗi ngày.
Nếu như bị Trần Văn Sáng chọn trúng làm mẫu mà nói, thì hai tay của anh ta cũng sẽ vuốt ve đụng chạm ở phía trên cái chăn, khi tối ngủ đắp lên người sẽ có cảm giác như bị anh ta ôm lấy vậy, nhất là bây giờ còn chưa trôi qua hết mùa hè, buổi tối mặc càng ít, phần lớn tay và chân đều sẽ lộ ra…
Chỉ là suy nghĩ thôi cũng cảm thấy miệng đăng lưỡi khô.
Lúc đầu Kỷ Ngữ Lam cũng rất chờ mong mình bị điểm tên, dù sao trong những người này thì người thân cận nhất với Trân Văn Sáng cũng là cô ta mới đúng.
Mục đích cô ta tới nơi này cũng rất rõ ràng, chính là vì anh rễ mình.
Trong lúc huấn luyện chiều hôm qua, Kỷ Ngữ Lam giả vờ bị cảm nắng rồi té xỉu, cô ta còn tưởng rằng Trần Văn Sáng sẽ tự mình ôm cô ta đến phòng y tế, không ngờ rốt cuộc lại để hai vị nam sinh khác nâng đỡ, cũng may về sau cô ta lấy lý do chờ người nhà tới để anh ta ở lại lâu hơn một chút.
Cô ta cũng không muốn buông tha bất cứ cơ hội nào.
Sắc mặt Lý Lan Hoa đỏ ửng lên, ngoại trừ cảm thấy anh ta lạm quyền để chỉ bản thân cô ta thì ý nghĩ tự sướng trong đầu cũng giống như Kỷ Ngữ Lam.
Cái chăn được anh ta xếp lại chắc hắn sẽ lưu lại nhiệt độ và hương vị trên người anh ta.
Cô ấy cúi người chuẩn bị ôm chăn đi qua thì có giọng nữ mềm mại vang lên: “Tổng giáo quan Trần, em cách gần hơn, không thì anh câm chăn của em làm mẫu được chứ?”
Kỷ Ngữ Lam giơ lên tay nhỏ, đôi mắt đẹp đang nhìn về phía Trần Văn Sáng.
Lý Lan Hoa suýt chút nữa muốn bùng nổ lời thô tục.bg-ssp-{height:px}
Lại kiếm chuyện!
Mọi người ở đây đều nghĩ là Trần Văn Sáng sẽ thuận thế đồng ý thì nghe thấy anh ta trầm giọng quát lớn: “Có kỷ luật hay không? Trước khi nói chuyện phải nói báo cáo.”
” Báo cáo, tổng giáo quan Trần!” Kỷ Ngữ Lam nghe lời đổi giọng, lộ ra nụ cười ngọt ngào nói: “Em bị cận thị nên sợ nhìn không rõ ràng, anh cầm chăn của em thì em cũng có thể quan sát ở một bên để càng thêm rõ ràng hơn.”
Trong khi nói chuyện thì cô ta đã tự tiện ôm chăn đi ra khỏi đội ngũ.
Trần Văn Sáng rất bình tĩnh, híp lại đôi mắt đen mỏng, lộ ra một cô khí thế lạnh lùng: “Chống đẩy cái, làm tại chỗ hiện tại.”
Thân thể Kỷ Ngữ Lam cứng đờ, ngay sau đó nhống nhếo nói, có chút hương vị trêu ghẹo: “Mười cái chống đẩy có nhiều lắm không, có thể ít hơn một chút được không?”
“Hai mươi cái.”
“Tổng giáo quan Trần, hôm qua em mới vừa tới huấn luyện quân sự, em sợ mình làm không nổi.”
“Ba mươi cái.”
Sắc mặt Kỷ Ngữ Lam trắng bệch, cô ta cũng không nghĩ tới anh ta sẽ quở trách chính mình, mặt mũi có chút đau khổ.
Nhiều đồng học đăng sau nhìn như Vậy, lại thêm cuộc trò chuyện trước khi huấn luyện với hai người cùng phòng, cảm thấy cô ta và Trần Văn Sáng quan hệ gần gũi, nịnh nọt suy nghĩ muốn lấy lòng cô ta.
“Anh rể… tổng giáo quan Trần!” Kỷ Ngữ Lam ủy khuất thốt lên nhưng đã rất nhanh đổi giọng.