Sau khi Lam Ngọc Anh nghe xong thì ngạc nhiên: “Anh uống thuốc ngủ sao?”
Lọ thuốc đó hình như luôn được mang theo bên người, màu trắng, lọ thuốc rất nhỏ.
“Ừm, nếu không uống thì không ngủ được.
Anh nhếch môi, thấp giọng giải thích với cô: “Tôi bị chứng mất ngủ, bốn năm nay, nếu như không có thuốc, thì hầu như không ngủ được.
“...!Lam Ngọc Anh mím môi.
Nhìn anh ném viên thuốc vào miệng, mở nắp chai uống hai ngụm, hầu kết chuyện động lên xuống, dường như viên thuốc kia cũng đã thuận lợi nuốt xuống bụng.
Có thể chắc chắn rằng, bốn năm trước anh không hề mắc bệnh này.
Lúc đó, đêm nào hai người cũng ngủ cùng nhau, mặc dù có nhiều lúc do làm quá nhiều mà cô ngủ mê man, nhưng khi sáng thức dậy, cũng nhìn thấy anh ngủ say bên cạnh mình, thậm chí còn lén dùng tay phác họa đường nét khuôn mặt anh.
Ánh mắt ngẩn ngơ, đôi mắt sâu thẳm của anh cũng đang nhìn cô.
“Cô Ngọc Anh, chúng ta quen biết sao?”
Tim Lam Ngọc Anh đập nhanh.
Không ngờ anh lại hỏi lại câu này.
Dưới ánh mắt tràn đầy ánh sáng, ngoại trừ nghi vấn như lần trước, còn ẩn chứa một tia thăm dò.
Giữa hai người họ sớm đã là người xa lạ rồi, nếu như có thể, cô cũng muốn là người quên đi mọi thứ.
Ngoại trừ việc chó ngáp phải ruồi nhặt được con trai anh, có thể có liên quan cũng chỉ có cái này, hơn nữa hôm nay cũng chỉ ngoài ý muốn.
Lam Ngọc Anh giống như lần trước, lắc đầu: “Không quen”
Hoàng Trường Minh không nói, đôi mắt sâu thẳm hơi híp lại.
“Ừm, tôi quay về ngủ đây.” Lam Ngọc Anh quay người trở về phòng ngủ.
Nằm lại trên giường, lần này cuối cùng cô cũng đã chìm vào giấc ngủ sau khi đếm năm trăm con cừu.
Tuy nhiên Lam Ngọc Anh ngủ không ngon, cô nằm mơ, chính là cơn ác mộng luôn dai dẳng bám theo cô kia.
Cô nằm trên bàn phẫu thuật, bác sĩ dúng tiếng Anh lưu loát nhưng tàn nhẫn nói với cô con của cô không thể giữ lại được.
Cô không tin, cô nổi điên, cho đến khi đứa trẻ toàn thân đầy máu đưa đến trước mặt cô, cô giơ tay muốn vuốt ve, nhưng lại phát hiện đứa bé không còn hơi thở nữa.
Không, không muốn.
Khi hoảng hốt mở mắt ra, Lam Ngọc Anh có thể cảm nhận được những giọt mồ hôi lạnh từ trán cô rơi xuống.
Trong tầm nhìn bị phân tán của cô, là một bánh bao nhỏ đang nằm sát trong lòng cô, gương mặt trắng nõn mềm mại, toàn thân cuộn tròn trong lòng cô.
Không hiểu tại sao, chỉ yên lặng nhìn gương mặt trong sáng ngây thơ của cậu như vậy.
Cô không cần ngâm mình trong nước lạnh như mọi khi, dường như được một bàn tay mềm mại vuốt ve, lòng cô bình lặng đến lạ.
Một bàn tay to đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn.
“Cô gặp ác mộng à?”
Lam Ngọc Anh giật mình, nhìn thấy một bóng hình cao lớn đứng cạnh giường.
Rất nhanh cô đã nhớ ra, tối qua lần thứ hai cô vào phòng cô quên không khóa cửa.
Nhìn thấy tầm mắt của Hoàng Trường Minh không đặt trên người mình, chỉ nghiêng người cúi thấp xuống, vươn tay kéo chăn lên cho con trai, đắp lại chăn đã bị đôi chân nhỏ của cậu đá ra.
Cô không phòng bị, ngại ngùng cúi đầu:
Hoàng Trường Minh không nói gì, anh đứng dậy rời đi chỉ lưu lại tiếng bước chân.
Lam Ngọc Anh nhìn bánh bao nhỏ trong lòng không có dấu hiệu tỉnh lại, sợ đánh thức cậu, nên cố gắng đứng dậy thật nhẹ, sau đó vô thức đi vào phòng tắm.
Cô dụi dụi mắt rồi mở cửa.
Hoàng Trường Minh hai chân dạng ra đứng trước toilet, thắt lưng đã cởi, khóa quần cũng đã kéo xuống, toàn bộ quần lót lộ ra bên ngoài, còn có cái nơi khó nói kia.bg-ssp-{height:px}
Lam Ngọc Anh tròn mắt, khuôn mặt đỏ bừng.
“Anh, sao anh lại cởi quần ra?” Cô chỉ tay về phía anh, đầu ngón tay run lên.
Cô không hề nghĩ đến, sau khi bước vào lại được nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Hoàng Trường Minh dường như cũng không ngờ cô sẽ đột ngột đẩy cửa vào, dáng người cao lớn cũng ngày ra đấy, đặc biệt là hành động anh sắp thực hiện, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích, nheo mắt nhìn về phía cô.
“Tôi có vấn đề sinh lý cần phải giải quyết, không cởi quần sao có thể giải quyết được?”
Anh nhưởng mày, biểu cảm và giọng điệu như là đương nhiên: “Trong này chỉ có một phòng vệ sinh, hơn nữa, là do cô vào mà không gõ cửa.
Mặt Lam Ngọc Anh đỏ bừng.
Vừa rồi cô không chú ý đến động tĩnh bên ngoài, nghĩ rằng Hoàng Trường Minh chỉ vào xem con trai mình đã tỉnh chưa, sau khi thấy chưa tỉnh thì đắp lại chăn, nghe thấy tiếng bước chân nên cho rằng anh đã đi thẳng ra ngoài, không ngờ anh lại vào phòng tắm.
Hoàng Trường Minh rất có kiên nhẫn hỏi: “Còn định nhìn bao lâu nữa? Tôi không chịu được lâu nữa đâu.
Sau khi nói xong, dường như để xác nhận lời mình nói, anh tiếp tục hành động trong tay.
“Xin lỗi” Lam Ngọc Anh hoảng loạn quay người ra ngoài.
Lúc này mới nhận ra mình vậy mà lại đứng ngốc ra đó, hơn nữa còn nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Sau khi nói xong, cô đóng cửa lại rồi chạy nhanh ra ngoài như một cơn gió, dùng tay vỗ vào má mình hai cái, dường như có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.
Mặc dù đã nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn in rõ trong đầu cô, đặc biệt là chỗ phình to của anh, nơi không thể miêu tả kia.
Lam Ngọc Anh chạy đến bên cửa sổ, trên đường chú ý thấy trên giường có động tĩnh, cô dừng chân lại, phát hiện bánh bao nhỏ đã tỉnh rồi, đưa hai tay dụi mắt đồng thời ngồi dậy, còn ngáp nhẹ một cái trông rất đáng yêu.
Sau khi nhìn thấy cô, lập tức đổi khuôn mẫu: “Bế bế” Lam Ngọc Anh vội vàng bước đến, ôm bánh bao nhỏ vào trong lòng.
Bánh bao nhỏ quay đầu lại nhìn giường, không chỉ có dấu vết mình đã nằm ở đấy, mà bên cạnh cũng có một vết hằn sâu.
Cậu nhớ tới tối qua cậu được ôm dỗ đi ngủ, nhớ về khoảng thời gian hai người ở riêng với nhau, bí mật chu chu cái miệng nhỏ.
Lam Ngọc Anh lấy bộ quần áo nhỏ được gấp gọn bên gối, mặc lên cho bánh bao nhỏ.
Trong quá trình, bánh bao nhỏ ngoan ngoãn nghe lời như một con rối vậy, để mặc cô muốn làm gì thì làm, có điều rất nhanh đã phát hiện ra điều gì đó, nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của cô, tò mò nghiêng đầu nghiên cứu, còn dùng ngón tay chọc chọc.
Lam Ngọc Anh cảm thấy nhiệt độ không thể hạ xuống.
Khi mặc xong, phòng tắm phía sau truyền tới tiếng cửa mở, sau đó là tiếng bước chân, cô có chút không dám quay đầu.
“Dậy rồi sao?”
Một giọng nói trầm tĩnh vang lên, banh bao nhỏ đột nhiên quay đầu lại.
Sau khi nhìn thấy bố, chớp chớp mắt, lập tức không vui, tiếp theo đó, lại càng không vui: “Bố đưa con về nhà.
“Không” Bánh bao nhỏ không chịu.
“Đậu Đậu, bố đưa con về nhà." Hoàng Trường Minh lại lặp lại lần nữa.
"Không" Bánh bao nhỏ vẫn không chịu
Hai bố con một người ngồi trên giường, một người đứng dưới đất, lạnh lùng nhìn nhau.
"Hoàng Thiên Vũ.”
Tuy rằng không phải giọng điệu nặng nề gì, nhưng rõ ràng đối với bánh bao nhỏ răn đe như vậy là đủ rồi.
Hai má phồng lên không vui, nhưng không phản kháng.
Cậu bé nhảy xuống giường, ngoan ngoãn đi theo sau Hoàng Trường Minh, nhưng cái đầu nhỏ luôn nhìn lại, hơn nữa còn lưu luyến đi một bước quay đầu lại ba lần.
Lam Ngọc Anh chỉ có thể vẫy tay, vẫy tay, rồi lại vẫy tay..