Chương : Một nụ hôn
Một tòa văn phòng trong một khu phố sầm uất.
Cô tiếp tân ở quầy lễ tân luôn mỉm cười mỗi khi Lam Ngọc Anh nhìn sang, nhưng vẫn không có ý định mời cô vào.
Cô không khỏi liếc nhìn đồng hồ, cô đã đợi hơn tiếng rồi.
Hôm qua Lam Ngọc Anh đã đến đây một chuyến, nhưng không được vào, cô gọi điện cho chủ biên ở nước ngoài, nhận được mệnh lệnh là bắt buộc phải phỏng vấn được nhân vật này, nếu như không phỏng vấn được, thì lần kỷ niệm này coi như vô ích.
Vốn dĩ chuyển công tác này của cô đã được sắp xếp từ trước, rất nhiều người cần phỏng vấn cũng đều đã hẹn được, chỉ có một người chưa đồng ý, chính là người sáng lập kiêm chủ tịch của tập đoàn Phan thị.
Không giống với phỏng vấn ông Từ khi mới về nước, ông Phan này rất khó nói chuyện.
Lam Ngọc Anh lại nhìn đồng hồ đeo tay, cảm thấy cả buổi chiều ở đây đều là lãng phí, không nhịn được lại đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Xin lỗi, có thể giúp tôi hỏi thêm lần nữa, ông Phan có thể bớt chút thời gian cả mình để gặp tôi không?” “Rất xin lỗi." Cô lễ tân mỉm cười.
Lam Ngọc Anh cau mày, đang lo lắng không biết làm thế nào thì đột nhiên nghe thấy cô lễ tân sau quầy tiếp tân hộ: “Tổng giám đốc Minh”
Cô quay đầu, nhìn thấy thân hình cao lớn của anh đang đi vào.
Có lẽ là đến vì công việc, hơn nữa hình như cũng có hẹn trước, cô lễ tân đã đi ra chuẩn bị đích thân dẫn anh vào.
Vẫn là bộ vest đen, tôn lên dáng người cứng cáp của anh, phía sau chính là Phan Duy người mà lần trước gặp lại ở Hoàng thị.
“Cô Ngọc Anh.
Người phía sau nhìn thấy cô, chào hỏi.
Lam Ngọc Anh mỉm cười với anh ta coi như là trả lời.
Cảm nhận được cái nhìn từ boss, bàn tay cầm chiếc cặp của Phan Duy không hiểu sao lại run lên, ngậm miệng không nói nữa, âm thầm lui sang một bên.
.
Hãy tìm đọc trang chính ở || .or g ||
Hoàng Trường Minh một tay đút trong túi quần: “Cô làm gì ở đây?”
Lam Ngọc Anh nhún vai: “Tôi đến đây là muốn gặp chủ tịch Phan, ông ấy là đối tượng quan trong cho kỷ niệm lần này của tạp chí chúng tôi.
Nhưng ông ấy vẫn luôn không đồng ý, tôi đang cố gắng thuyết phục ông ấy, nhưng ông ấy thậm chí còn không muốn gặp tôi.”
Hoàng Trường Minh nghe xong, trầm mặc hai giây rồi hỏi cô: “Nếu như tôi có thể giúp cô thuyết phục ông ấy thì sao?” “Anh giúp tôi?” Lam Ngọc Anh ngạc nhiên.
Hoàng Trường Minh gật đầu, nhếch môi: “Nếu tôi giúp cô, cô sẽ cảm ơn tôi như thế nào?”
Lam Ngọc Anh nhíu mày, phòng bị nhìn anh: “Anh muốn cảm ơn như thế nào?” “Rất đơn giản.” Hoàng Trường Minh hơi nhíu mày.
“Cái gì?” Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh quét qua sống mũi cô, dừng lại trên đôi môi đang mím chặt của cô, trêu ghẹo nói: “Muốn một nụ hôn của cô.” “..
Lam Ngọc Anh mở to hai mắt.
Ở sảnh lớn này luôn có người ra ra vào vào, không ngờ anh lại công khai buông lời trêu ghẹo như vậy.
“Ở đây đợi tôi.”
Hoàng Trường Minh không đợi cô phản ứng lại, đột nhiên bỏ lại một câu rồi nhấc chân bước đi.
Lam Ngọc Anh tỉnh lại vội vàng hô: “Đợi chút.
Cô không hề đồng ý.
Nhưng Hoàng Trường Minh thân cao chân dài, bước đi lại lớn, chớp mắt đã vào thang máy.
Trong sảnh lớn vẫn có người ra vào, Lam Ngọc Anh lại ngồi xuống sô pha, nhìn kim giây trên mặt đồng hồ, khi đang do dự không biết có nên rời đi không, cô lễ tân vừa nãy đi về phía cô.
“Cô Ngọc Anh, chủ tịch Phan mời cô vào.” “Vâng.”
Lam Ngọc Anh gật đầu, cầm máy tính đi theo sau.bg-ssp-{height:px}
Từ thang máy ra, thư ký trực tiếp dẫn cô đến văn phòng chủ tịch, trên ghế sô pha bọc da, Phan Duy người vừa nãy cùng đi lên không biết đã đi đầu, chỉ có Hoàng Trường Minh và chủ tịch Phan ngồi ở đấy, trong tay cầm điều thuốc, khỏi trắng thoát ra từ miệng và mũi.
Thư ký bưng ra một tách trà, giơ tay ra hiệu: “Cô Ngọc Anh, mời cô ngồi.” “Cảm ơn.
Lam Ngọc Anh gật đầu.
Lam Ngọc Anh đặt máy tính xách tay lên đùi, bắt đầu lên kế hoạch nói: “Chủ tịch Phan...!“Cô Ngọc Anh, thể diện của cô thật lớn nha.
Chủ tịch Phan ngồi đối diện cười ha ha ngắt lời cô, đường nét trên gương mặt run lên: “Tôi biết ý đồ đến đây của cô, tôi sẽ tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí Kinh tế và Thương mại thời đại.
Chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn “Thật sao?”
Lam Ngọc Anh kinh ngạc nói: “Chủ tịch Phan, nói như vậy là ông đồng ý tiếp nhận phỏng vấn sao?” “Tôi đã để cô ngồi ở đây rồi, còn có thể là giả sao.
Chủ tịch Phan cười, liếc nhìn Hoàng Trường Minh ngồi bên cạnh, cười càng to: “Ha ha, tôi và tổng giám đốc Minh đã quen biết ba bốn năm rồi.
Lúc đầu khi đang chơi gồn tôi đột nhiên bị đau tim, may mà có tổng giám đốc Minh ở bên cạnh kịp thời đưa thuốc.
Trước giờ, tôi vẫn nợ cậu ấy một ân huệ.
“Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ dùng ân huệ này cho lĩnh vực kinh doanh, nhưng hợp tác mấy năm nay cậu ấy chưa từng nhắc đến.
Không ngờ lần này cậu ấy lại nhắc đến ân huệ đấy, bảo tôi tiếp nhận phỏng vấn của cô.
Cho nên, tôi không nói nữa, cô Ngọc Anh, thể diện của cô thật là lớn.
"A.." Lam Ngọc Anh đột nhiên bị chuột rút.
Liếc nhìn Hoàng Trường Minh đang ngồi bên cạnh, trong làn khói trắng, đôi mắt sâu thẳm kia cũng đang nhìn CÔ.
Trái tim dường như bị bóp lại, cô vội vàng cụp mất xuống.
Chủ tịch Phan hình như không nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, cười nói: "Cô Ngọc Anh, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được chưa?” "Vâng." Lông mày Lam Ngọc Anh khẽ run.
Lam Ngọc Anh không dám ngước mắt lên, suốt cả quá trình đều nhìn máy tính, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Khoảng bốn mươi phút sau, phỏng vấn kết thúc.
Lam Ngọc Anh đóng máy tính xách tay trên đùi lại, do giữ một thời gian dài, chân của cô có chút cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương: "Chủ tịch Phan, cảm ơn ông, chờ phỏng vấn được sắp xếp lại, tôi sẽ gửi cho ông xem.
"Được.” Chủ tịch Phan gật đầu cười.
“Vậy ông Phan, chúng tôi đi trước." Hoàng Trường Minh ngồi một bên đứng dậy.
“Đi đi.” Chủ tịch Phan giơ tay ra hiệu.
Lam Ngọc Anh cần mồi, chỉ có thể đi theo anh ra ngoài văn phòng.
Khi đi đến cửa thang máy, đúng lúc thang máy đang dừng lại ở tầng cao nhất.
Sau khi đi vào, bên trong chỉ có hai người bọn họ.
Cũng không có ai ấn dừng thang máy lại, Lam Ngọc Anh để tay sau lưng, ấp ủng nói: “À, về việc phỏng vấn của chủ tịch Phan, cảm ơn anh." “Không sao.
Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh nhếch lên đầy ẩn ý.
Đầu ngón tay Lam Ngọc Anh cầu vào nhau, cửa tháng máy trước mắt có từ từ mở ra, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Phan Duy.
Hai người cũng bước ra khỏi thang máy, Hoàng Trường Minh lấy chìa khóa xe trong túi ra: “Cô đợi tôi một chút, tôi đi lấy xe.