Chương : Cậu bé đã bình yên
Hầu như ngay tức khắc, Hoàng Trường Minh đã cầm lấy tay cô.
Bàn tay vốn khô ráo ấm áp của anh nay chỉ còn lại lạnh lẽo, có thể thấy trong lòng anh đang bất an cỡ nào.
Cô chỉ muốn an ủi anh một chút, không ngờ anh lại cầm tay mình.
Nhận thấy không ổn, cô muốn rút tay về thì lại bị anh giữ chặt, sau đó nắm cả bàn tay cô.
Cô nhíu mày, chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “Thật không?”
Hoàng Trường Minh nghiêm túc nhìn cô, tay anh nắm chặt tay cô.
Lam Ngọc Anh khiếp sợ vì nhìn thấy nỗi sợ hãi nằm sâu dưới đáy mắt anh.
Bởi vì hai người cách nhau rất gần nên hơi thở của anh phả lên làn da cô, lại không hề có độ ẩm, giống hệt bàn tay anh.
“Vâng! Lam Ngọc Anh gật đầu, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Chắc chắn sẽ bình an.
“Lúc nghe cô gọi điện thoại nói Đậu Đậu đã xảy ra chuyện, tôi rất hoảng hốt, hai lần gặp đèn đỏ suýt nữa đạp nhầm chân ga thành phanh.” Hoàng Trường Minh thở hổn hền: “Tính cách của Đậu Đậu rất lập dị, tôi vẫn luôn nghiêm khắc với nó.
Thực ra lúc nó vừa chào đời, tôi còn chưa biết cách làm một người cha, tôi chỉ có thể cố gắng đóng vai nhân vật này cho thật tốt.
Trừ lần nó lạc đường bị sốt ở sân bay, được cô đưa đến bệnh viện thì tôi vẫn bảo vệ nó rất kỹ, chưa từng bị bệnh nặng hay bị thương...!
Lam Ngọc Anh lắng nghe.
Cô hiểu anh muốn nói gì, không khỏi cảm thấy xúc động.
Anh đúng là một người cha tốt.
“Rất nhiều thời điểm, chúng ta không thể đoán trước tai nạn sẽ xảy ra.” Cô khẽ thở dài, an ủi anh: “Hoàng Trường Minh, anh đừng tự trách bản thân”
Hoàng Trường Minh không đáp lời, chỉ lấy thêm một điều thuốc từ trong hộp thuốc lá.
Lam Ngọc Anh đưa ly trà sữa cho anh: “Anh đừng hút thuốc nữa, uống ly trà nóng đi..
“Ừ” Hoàng Trường Minh đặt bật lửa xuống.
Trong hành lang, Trương Tiểu Du tựa lưng lên tường, bỗng có người ngồi xuống bên cạnh cô.
Nghe thấy hơi thở quen thuộc, cô lập tức xê dịch sang chỗ khác.
Ai ngờ cô vừa di chuyển thì Trần Phong Sinh cũng bám theo.
Liên tục xê dịch mấy lần, mãi đến khi bên cạnh không còn chỗ ngồi, Trương Tiểu Du tức giận trừng anh.
“Còn di chuyển nữa thì em sẽ ngã xuống đấy.” Trần Phong Sinh tốt bụng nhắc nhở.
“Thế thì anh sang bên kia đi!” Trương Tiểu Du chỉ tay.
Trần Phong Sinh không nhúc nhích, còn vắt chân lên đùi: “Tôi cảm thấy chỗ này rất tốt.
Trương Tiểu Du trợn trắng mắt, muốn đứng dậy sang bên kia ngồi, lại thấy một chiếc cốc giấy được đưa đến trước mặt.
"Không cần, cảm ơn." Cô không nhận.
Lúc này thấy anh mua về, cô đã không có ý định uống nó.
Trần Phong Sinh lại cầm tay cô, đặt cốc giầy vào tay cô: “Tôi biết em chưa bao giờ uống trà sữa, mỗi lần uống đều thấy khó chịu, nhưng ly này là chocolate nóng"
Nghe vậy, Trương Tiểu Du không tin uống một ngụm.
Vị ngọt của chocolate từ cổ họng lan tới dạ dày, dường như ngay cả ngũ tạng lục phủ cũng trở nên ấm áp.
“Sao anh lại.
Cô rất kinh ngạc.
Đúng là cô không thể uống trà sữa, không biết sao mà ngay cả café cũng không được, mỗi lần uống đều bị đau dạ dày, thậm chí còn bị đau tim.
Có lẽ thể chất của cô xung đột với mấy thứ này.
Chẳng qua cô không ngờ anh lại...!
Trần Phong Sinh nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên tôi biết rõ.bg-ssp-{height:px}
Cá Nhỏ, chúng ta kết hôn hơn bốn năm cơ mà.”
Trương Tiểu Du kinh ngạc nhìn anh.
Bỗng cửa phòng phẫu thuật bị mở ra.
Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh đều đưa mắt nhìn, Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh cũng nhanh chóng rời khỏi khu hút thuốc, nghênh đón các bác dĩ.
Bác sĩ mổ chính thảo khẩu trang, nở nụ cười: “Phẫu thuật rất thành công!” “Tuyệt quá!” Lam Ngọc Anh thở phào nhẹ nhõm, lại kích động hỏi: “Bác sĩ, bây giờ Đậu Đậu sao rồi?”
Bác sĩ mổ chính mỉm cười nói tiếp: “Cậu bé đã bình an, lát nữa chúng tôi sẽ chuyển cậu bé qua phòng bệnh thường, có lẽ sáng mai sẽ tỉnh dậy.
Người nhà hãy làm thủ tục nhập viện đi.
“Cảm ơn" Hoàng Trường Minh giãn lông mày.
“Đừng khách sáo, đây là trách nhiệm của tôi mà." Nói xong, bác sĩ mổ chính dặn dò thêm mấy câu rồi rời đi.
Không lâu sau, y tả đã đẩy cậu bé ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trong phòng bệnh cao cấp, cậu bé mặc đồ bệnh nhân được chuyển lên giường bệnh, bên cạnh là cây truyền dịch, ống tiêm cằm trên mu bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé, trên đầu quấn băng gạc, trông rất thê thảm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thường xuyên đỏ ứng nay lại trắng bệch, trông rất yếu ớt.
Lam Ngọc Anh đứng trước giường bệnh, kh lưng sở tay cậu bé.
Cảm nhận được hơi ấm trên bàn tay, cô khẽ hôn lên nó.
May quá...!
Bóng dáng cao lớn bao trùm từ đằng sau.
Lam Ngọc Anh quay đầu, suýt nữa nhào vào lồng ngực cứng rắn của anh.
May mà cô phản ứng kịp thời, lảo đảo dời bước sang bên cạnh, sau đó đứng thẳng người dậy.
Hoàng Trường Minh chăm chú nhìn cô, nói bằng giọng chân thành: "Lam Ngọc Anh, cảm ơn cô “Không có gì." Lam Ngọc Anh không khỏi lúng túng vì thái độ trịnh trọng của anh: “Có thể truyền máu cho Đậu Đậu là chuyện đáng mừng đối với tôi.
Hoàng Trường Minh nhếch môi cười.
Thực ra cô không biết rằng anh cảm ơn cô không chỉ vì chuyện này mà thôi.
Cảm ơn vì cô đã tìm được Đậu Đậu, cảm ơn vì cô đã an ủi anh trong suốt quá trình chờ đợi phẫu thuật, khiến anh không có cảm giác một mình chơi với bên vách núi, vẫn còn một người ở bên an ủi động viên mình.
Lam Ngọc Anh khẽ cần mỗi nhìn cậu bé nằm trên giường.
“Ừm...!Hoàng Trường Minh.
Cô chần chờ đề nghị: “Đêm nay tôi muốn ở lại đây chăm sóc Đậu Đậu, được không?"
Mặc dù bác sĩ nói là không có việc gì, nhưng không được thấy cậu bé tỉnh lại, cô vẫn không thể yên tâm, cho dù về nhà thì chắc cũng sẽ mất ngủ.
“Được." Hoàng Trường Minh vui vẻ đồng ý.
Anh là đàn ông nên chỉ cần một chiếc ghế ngồi canh trước giường bệnh là được, nhưng cô thì không thể như thế.
Vậy là anh nói tiếp: “Tôi sẽ đi tìm y tá kêu họ bỏ thêm một giường bệnh, buổi tối cô ngủ ở đó.
Ngày mai nếu Đậu Đậu tỉnh dậy mà thấy cô thì chắc chắn sẽ vui lắm.
Lam Ngọc Anh cảm kích gật đầu.
Sau khi Hoàng Trường Minh rời đi, cô nhìn về phía hai người đứng bên giường bệnh.
Phẫu thuật tiến hành mấy tiếng đồng hồ, lúc này sắc trời đã tối, trăng đã lên cao.
Lam Ngọc Anh cúi đầu xem đồng hồ rồi quay sang nhìn Trần Phong Sinh: “Bác sĩ Trần, bây giờ trời đã khuya rồi, có thể phiền anh đưa Cá Nhỏ về nhà giúp tôi được không?” “Tớ không cần!” Trương Tiểu Du lập tức từ chối.
“Được." Trần Phong Sinh lại làm như không nghe thấy, chỉ mỉm cười nói: “Đúng lúc đêm nay tôi không cần trực, có đủ thời gian.
Trương Tiểu Du nhíu mày, đang định tiếp tục phản bác thì đã bị Trần Phong Sinh kéo ra ngoài phòng bệnh, giọng nói của cô vẫn còn vang vọng: “Ê đồ cầm thú! Anh nắm tay tôi làm gì hả....